Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Không xong! Tại đây mà còn trùng hợp gặp được một kẻ hiểu biết về thuốc! Trên trán đại phu bắt đầu rịn mồ hôi, nhìn bao thuốc bột trong tay kia mà nghĩ đối sách. Hắn được người ta mời đến làm chứng, muốn chứng minh gói thuốc này bên trong chính là bột nhục quế, người kia đã căn dặn, những thứ này nàng đã xuống tay kỹ càng, đến lúc đó hắn chỉ cần làm bộ làm tịch thử qua loa rồi nói ra trong đó là cái gì là đủ rồi, chuyện khác hoàn toàn không cần hắn nhúng tay!
Vì sao giờ lại có nhiều chuyện khó giải quyết đến vậy! Bột nhục quế và bột hậu phác đúng là phải nếm thử, nhưng loại tri thức này người bình thường làm sao biết được. Hắn sựng lại một chút, nghĩ bụng: Dù sao trong phòng này cũng không nhiều người nhận biết được mặt thuốc, tình thế mới vừa rồi hắn thấy cũng hiểu được, mẫu thân cô gái này đúng là đối tượng bị đối phó, chỉ cần hắn khăng khăng một mực đây là bột nhục quế thì ai làm gì được. Vì thế, hắn ngẩng đầu biện luận: “Tiểu thư nói đúng vậy, nhưng tại hạ làm nghề y nhiều năm nên vẫn có thể phân biệt được sự khác nhau trong đó.”
Lão phu nhân thấy hai người ngươi một câu ta một câu, lại thấy vẻ mặt cháu gái thong dong trấn định mà đại phu kia đã có thần sắc cuống quít thì không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, rốt cuộc bột thuốc này có phải là bột nhục quế hay không. Nếu không phải, thì chỉ cần phạt một mình Tạ thị là được rồi, cháu gái dù gì vẫn là cốt nhục của Thẩm gia, tuy là nữ, nhưng nay trong nhà cũng chỉ có một huyết mạch là nàng mà thôi. Bà hít sâu một hơi, nói: “Đi thỉnh Tề đại phu Hồi Xuân Quán đến.”
Tề đại phu là vị đại phu lần trước bắt mạch cho Tạ thị. Hắn thường xuyên đến Thẩm phủ kiểm tra thân mình cho lão phu nhân nên đối với y thuật của hắn lão phu nhân có vẻ yên tâm. Lần này chẳng hiểu tại sao lại mời vị đại phu lạ mắt này.
Ai ngờ bên ngoài rất nhanh liền truyền đến tiếng bước chân, một tiểu nha hoàn tiến vào truyền lời, Tề đại phu đã muốn đến trước cửa.
Đây thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, lão phu nhân không kịp hỏi là ai kêu hắn đến đã sai người nhanh mời hắn vào trong. Tề đại phu vào cửa, đầu tiên hành lễ chào lão phu nhân và Tạ thị, sau đó nhìn thấy đại phu kia đang đứng ở trong phòng này liền chắp tay nói: “Hoàng đại phu.”
Hoàng đại phu trong bụng cuống cuồng, cảm thấy món tiền hôm nay kiếm được quá nguy hiểm, nhìn gói thuốc bột trong tay mà như cầm phải một cục than nóng phỏng tay.
Vân Khanh thấy hắn đến đây liền tiến lên thi lễ: “Tề đại phu, trong tay Hoàng đại phu có một bao thuốc bột, ngươi có thể nhìn xem đến tột cùng là dược gì không?”
Tề đại phu gật gật đầu, đưa cái hòm thuốc cho tiểu nha hoàn phía sau, tiếp nhận bao thuốc bột kia. Hắn cũng không làm giống như Hoàng đại phu lúc nãy là chỉ ngửi ngửi không thôi, mà lấy tay bốc lên một chút, vê vê ở đầu ngón tay, tiếp theo lại dùng đầu lưỡi nếm nếm thuốc bột, tinh tế nhấm nháp hương vị. Mãi gần nửa chén trà, hắn mới thận trọng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Hoàng đại phu.
Thủy di nương trong lòng xẹt qua một tia vui sướng, nhíu mày hỏi: “Tề đại phu, bột thuốc trong bao đúng là nhục quế?”
Tề đại phu gói kỹ gói thuốc lại, nói: “Thuốc trong bao này là nhục quế?”
Nghe vậy, Thủy di nương mừng rỡ trong bụng, vội vàng nói: “Xem ra cả hai vị đại phu đều tra ra đây đúng là bột nhục quế.” Nàng ngẩng đầu nói với Tạ thị: “Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng nóng vội quá, chẳng qua chỉ hoài dựng trước ngươi thôi mà. Nhiều nămnhư vậy...”
“Thủy di nương, ngươi cũng mất quy củ quá. Đại phu còn chưa nói xong, có lời gì vui sướng khi người khác gặp họa vẫn nên đợi cho ra kết quả đi rồi hãy nói sau!” Vân Khanh ngữ khí lạnh lẽo, cứng rắn đánh gãy lời Thủy di nương.
Thủy di nương nhướng mày, cười lạnh nói: “Tề đại phu vừa rồi rõ ràng nói đó chính là bột nhục quế...”
“Chậm đã!” Tề đại phu đánh gãy lời Thủy di nương, chắp tay nói: “Có thể Thủy di nương hiểu lầm cái gì, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y của tại hạ, thuốc trong bao này hẳn là bột hậu phác mới đúng.”
Nét mặt mọi người trong phòng đều ngẩn ra, mặt lão phu nhân cũng xẹt qua một tia quái dị, “Tề đại phu, vừa rồi Hoàng đại phu nói đây là bột nhục quế!”
Tề đại phu cúi đầu nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm của tại hạ mà phán đoán, đây là bột hậu phác.”
Y thuật của Tề đại phu ở Dương Châu rất nổi danh, nếu không thì sức khỏe của lão phu nhân đã không giao cho hắn điều trị, nên thật ra bà tín nhiệm chẩn đoán của hắn nhiều hơn so với của Hoàng đại phu. Mắt lão phu nhân đảo một vòng trên mặt Hoàng đại phu, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi.
Tạ thị lúc này đã bình tĩnh lại, thấy Tề đại phu chẩn đoán bao thuốc bột lấy từ nữ nhi là bột hậu phác thì lập tức bớt lo lắng, mở miệng nói: “Thế nào, Thủy di nương, vừa rồi ngươi còn khăng khăng nói đây là bột nhục quế mà, sao giờ lại không nói tiếng nào?”