Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Mấy ngôi sao lấm tấm điểm tô khiến bầu trời đêm như đẹp hơn, dế trong khe đá tíc te xướng khúc hát êm tai, Vân Khanh ngồi trên ghế đặt trong sân tiểu viện, hai tay ôm đầu gối nhìn về phía núi non trùng điệp xa xa, phong cảnh say mê lòng người lúc ban ngày đã dần chuyển thành bóng ma lay động không ngừng trong màn đêm.
Thanh Liên bưng một chung nước lại đưa cho nàng, sau đó ngẩng đầu quan sát bốn phía, mở miệng nói: “Tiểu thư, trong núi ban đêm rất lạnh, sáng nay người lại rơi xuống sông, đừng nên đứng giữa trời như thế này kẻo trúng gió.”
Sờ sờ cánh tay, Vân Khanh cũng cảm giác được khí trời lành lạnh nên gật gật đầu, xoay người đi vào trong phòng. Tính cách thoải mái tùy tính và nhàn nhã biểu hiện sáng nay đã tan đi, sáng sớm ngày mai nàng đã phải lên xe về lại thành Dương Châu rồi, những thứ ấy cũng chỉ có thể ở lại trong trí nhớ.
“Mấy việc tối hôm qua dặn ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị tốt rồi chứ?” Vân Khanh nhìn Thanh Liên trong gương, hỏi.
“Tất cả đều tốt, đúng như tiểu thư đã dự đoán trước. Nô tỳ cũng đã dựa theo phân phó của tiểu thư mà xử lý chu đáo rồi.” Thanh Liên ôm quần áo để thay sau khi tắm rửa lại, Thải Thanh cũng vừa trải xong giường chiếu đi ra, cười nói: “Tiểu thư, Mi cô nương kia cũng thật là buồn cười, lúc phu nhân đến thì làm bộ làm tịch không ra gặp, chiều hôm nay nàng ta rốt cuộc cũng chịu hết nổi cố ý đến hoa viên để ‘vô tình’ gặp phu nhân, cũng thuận tiện thỉnh an phu nhân. Phu nhân cũng chẳng cho nàng lời hay, nên nghe nói nàng tự biết đã đánh mất thể diện, tức giận quăng vỡ rất nhiều đồ đạc trong Tây Khóa viện luôn.”
Vân Khanh dùng lược ngà voi chải sơ mái tóc, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhạo báng, “Mấy loại thể diện này bình thường đều là do chính mình tự làm ra cho người ta đánh giá đấy.”
Nếu sáng sớm ngày đầu tiên Tạ thị đến, nàng ta dựa theo quy củ đến thỉnh an thì chẳng phải hôm nay sẽ bớt đi cả đống chuyện hay sao, không nên tự gây khó khăn cho bản thân như bây giờ, trách người khác sao được.
Ngày kế, sáng sớm Vân Khanh đã thức dậy rửa mặt chải đầu, Thải Thanh và Thanh Liên chỉ huy tiểu nha hoàn trong thôn trang bắt đầu thu kiểm vài thứ, đóng gói gọn gàng rồi đưa lên xe ngựa đang dừng chờ trước cửa thôn trang.
Vân Khanh cũng tùy ý dùng vài món điểm tâm xong liền đi đến chủ viện gặp Tạ thị, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tô Mi ngồi trên một ghế thêu hoa hồng trong viện, hai bàn tay sang quý đặt trên tay ghế, cầm khăn tay hỏi: “Xuân Xảo à, hôm nay sao giờ này canh dưỡng thân còn chưa nấu xong?”
“Xong rồi, bưng tới ngay đây.” Xuân Xảo từ phòng bếp nhỏ đi ra, trong tay bưng một chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng hầm hập.
Trần ma ma nhận lấy, thổi thổi, đợi nguội hẳn rồi mới đưa cho Tô Mi: “Cô nương, có thể uống rồi.”
Tô Mi liếc mắt một cái nhìnVân Khanh vừa bước vào, cười khẽ đứng lên nhún nhún người: “Gặp qua đại tiểu thư.”
Vân Khanh thấy nàng ta có chút không thoải mái, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Tô Mi nghe vậy mới đứng thẳng lên tiếp nhận chén thuốc Trần ma ma đưa qua rồi uống hết, cầm khăn tay lau lau khóe miệng. Hiện tại, nàng ta sẽ không ngu gì mà trực tiếp khơi mào xung đột với Tạ thị và Vân Khanh, bởi nàng ta biết, lúc này nếu chỉ dựa vào bản thân mình để đối đầu với hai người kia thì nhất định chẳng được cái gì tốt. Cứ đàng hoàng sinh hạ đứa nhỏ trong bụng này mới là quan trọng nhất.
Ra là cũng biết học thông minh lên một chút đấy! Vân Khanh cũng không nói lời nào với nàng ta, chờ khi mọi việc bên ngoài đều đã được chuẩn bị tốt, nàng liền theo Tạ thị đi ra.
Trước cửa thôn trang ngừng bốn cỗ xe ngựa, bốn xe này là cùng đến từ thành Dương Châu. Chiếc đầu tiên được trang sức hoa lệ nhất, là dành cho Tạ thị và Vân Khanh cùng ngồi; chiếc thứ hai là lão phu nhân cố ý chuẩn bị cho Tô Mi, lúc đến thì Hổ Phách và Thanh Liên cùng ngồi, giờ có Tô Mi thì đương nhiên là để riêng cho nàng ngồi; chiếc thứ ba là dành cho nhóm tiểu nha hoàn; chiếc thứ tư là để chở hành lý của mọi người cùng với vải thượng đẳng vừa được hái xuống.
Trừ số xe này ra, các nàng còn dùng đến một chiếc xe ngựa của thôn trang, người ngồi trên xe này là Tần thị và Vi Trầm Uyên. Chiếc xe ngựa này sáng sớm nay đã chạy đến đón hai mẹ con họ, lúc này cũng vừa về đến trước cửa thôn trang.
Vi Trầm Uyên nhảy xuống xe ngựa, nhìn hạ nhân đang bận rộn chuyển đồ đạc thì cũng định đi qua hỗ trợ. Tạ thị kêu hắn lại, nói: “Việc này không cần ngươi lo, cứ chăm sóc nương ngươi cho tốt. Đường xá mặc dù không coi như quá xa nhưng đi cũng phải mất sáu canh giờ, sức khỏe của nàng không tốt, phải chú ý nhiều một chút.”
“Cám ơn phu nhân quan tâm.” Vi Trầm Uyên nghe xong một phen phân tích của Tần thị, tự biết đại ân không phải chỉ nói suông trên miệng là đủ, chỉ có thể đợi về sau làm ra được thành tích mới có thể tận lòng báo đáp cho Thẩm gia.
Tô Mi đang vịn tay Trần ma ma đặt chân lên xe ngựa, nhìn thấy đột nhiên tăng thêm một chiếc xe ngựa thì đáy mắt xẹt qua một tia mất kiên nhẫn, mỉa mai: “Giả mù sa mưa làm bộ cho ai xem, cố ý gióng trống khua chiêng mời mẹ con người ta vào thành chẳng qua để đánh bóng thanh danh thôi chứ hay ho gì.”
“Cô nương không cần lo cho mấy chuyện đó, lên xe ngựa trước đi đã.” Trần ma ma nhìn thoáng qua Tạ thị và Vi Trầm Uyên, cũng cảm thấy không có gì để xoi mói.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị tốt, mã phu ngồi ở phía trước, cao giọng hỏi: “Phu nhân, có thể đi rồi chăng?”
Hổ Phách nhìn thoáng qua Tạ thị, thấy nàng gật đầu thì hô, “Đi thôi.”
Sau một tiếng “giá” lớn, chiếc xe ngựa đầu tiên từ từ lăn bánh, các xa phu khác cũng bắt đầu lục tục khởi hành theo sau, năm xe ngựa xếp thành một dãy dài trên đường.
Vân Khanh xốc rèm cửa sổ lên nhìn lại phía sau, thấy một bóng người nho nhỏ đứng trên một gò đất thấp xa xa vẫy vẫy tay về phía bên này, trong tay cầm theo một bao vải nhỏ, đang hô lớn gì đó trong miệng.
Hoàng Tiểu Muội! Khóe miệng Vân Khanh cong lên một chút. Bao vải kia là do nàng nhờ người đưa cho Hoàng Tiểu Muội, bên trong là hai bộ xiêm y vân trù mới tinh cùng một đôi giầy thêu trắng, hy vọng nàng ấy cảm thấy thích.
Thời gian tuyệt vời luôn qua nhanh vô cùng, ngoại trừ việc dọc đường đi Tô Mi bị say xe muốn nôn mửa phải dừng lại hai lần, còn đâu mọi người đều an toàn thẳng đường trở lại thành Dương Châu.
Tạ thị cho Hổ Phách dẫn Vi Trầm Uyên và Tần thị đến sân nhỏ phía tây thành Dương Châu dàn xếp chỗ ở, còn chính mình thì theo xe ngựa tiến thẳng về Thẩm phủ. Trước khi bà xuất môn, lão phu nhân năm lần bảy lượt thúc giục bà phải mang Tô Mi về sớm một chút, Tạ thị tuy trong lòng không được thoải mái, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Lý ma ma thì vẫn quyết định thời gian này cứ nhẫn nhịn trước đã, đến lúc đó lại nhìn tình huống mà hành động.
Tiến vào Thẩm phủ, đại nha hoàn Bích Lăng vừa được lão phu nhân mua vào đang đứng chờ ở cửa sau, khi nhìn đến một nữ tử khoảng mười tám tuổi đi theo phía sau Tạ thị, chân mang một đôi giầy đế vải bồi màu vàng sáng đính ngọc như ý, váy vải mười hai màu xanh tối thêu hoa lan, mái tóc đen mun búi thành kiểu hoa mẫu đơn gài hoa sai bằng ngọc thạch, lỗ tai đeo khuyên tai hình đèn lồng khảm đá mắt mèo, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc là một đôi mắt trong veo như nước, trên mặt mang theo một vẻ cao hứng tuy đã cố gắng hết sức để kìm nén nhưng vẫn lộ ra, tay phủ lên cái bụng nhô cao, thì liền biết ngay đây chính là vị thông phòng mà lão phu nhân đang ngày ngóng đêm trông kia.
Đầu tiên, Bích Lăng hành lễ với Tạ thị và Vân Khanh trước, sau liền mở miệng nói: “Phu nhân, lão phu nhân biết mọi người hái được vải mang về nên sáng giờ nôn nóng chờ trong phòng ở hậu viện.”
Mỗi người ở đây ai cũng hiểu rõ mà không nói ra, lão phu nhân không phải chờ vải, mà là bà chờ gặp Tô Mi đấy thôi. Tạ thị gật đầu, sau khi căn dặn những người đứng phía sau thì bảo một tiểu nha hoàn lấy ra một rổ vải, nói tiếp: “Chúng ta lập tức đi thỉnh an lão phu nhân đi.”