Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Vân Khanh nghe nàng hỏi mình thì gật đầu nói: “Ta cũng có hơi đói bụng.” Sáng sớm nàng chỉ uống một chén cháo lúa mạch, đi tới đi lui lâu như thế, đã vậy còn tốn sức vẫy vùng trong nước một hồi, bởi thế nên cảm giác bụng gần như đã rỗng không.
Hoàng Tiểu Muội nghe vậy liền thuần thục tìm hòn đá sắc, ngồi xổm xuống bên dòng suối đánh vẩy mổ bụng, sau đó tìm nhánh cây tươi xiên qua, bắt đầu nướng.
“Ăn như vậy liệu có nhạt nhẽo không?”
“Không sao, ta có mang theo muối ăn.” Hoàng Tiểu Muội lấy từ trong túi áo ra một cái bao giấy nhỏ, cười hắc hắc, gương mặt tròn tròn có một vẻ giảo hoạt vô cùng đáng yêu. Thì ra nàng đã sớm tính toán rất tốt rằng hôm nay đi ra sẽ nướng cá ăn.
Vân Khanh tò mò nhìn Hoàng Tiểu Muội thuần thục trở đi trở lại nhánh cây để nướng cá. Bất quá, so với Hoàng Tiểu Muội, nàng càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi thấy Ngự Phượng Đàn ở một bên cũng đang cầm trong tay một tảng đá sắc, đem cá ra hòn đá cao khỏi mặt nước bên dòng suối, làm cá một cách gọn gàng thành thục.
Từ góc độ nàng ngồi có thể vừa vặn nhìn đến nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, sống mũi cao ngất như dãy núi nguy nga, thẳng tắp như đỉnh núi, lông mày dài rậm như vẽ, đen như mực, đôi môi mỏng đỏ như son kia đang hơi mím lại vì tay đang dùng sức, dáng vẻ chăm chú nhìn thật thuận mắt.
Hiển nhiên, việc thưởng thức bức tranh mỹ nam làm cá này không chỉ có mỗi Vân Khanh, mà Thải Thanh và Thanh Liên cũng có nhìn thấy.
“Nếu bỏ qua bàn tay xinh đẹp kia và áo bào trắng đẹp đẽ quý giá trên người, thì thủ pháp đâm cá rất thuần thục của hắn thật ra có hơi giống người đánh cá ấy chứ.” Hoàng Tiểu Muội thấy các nàng đều đang đưa mắt đánh giá hắn liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, đưa ra một nhận xét cực kỳ đúng trọng tâm.
Ngự Phượng Đàn đang làm cá ngon lành nghe được nhận xét này liền ngoái đầu nhìn lại cười, lập tức khiến ba cô gái như bị sét đánh đến không nói nên lời.
Suy nghĩ của Vân Khanh thật ra không giống với các nàng. Nàng nhíu mày lại, trong đôi mắt phượng có một chút nghi hoặc.
Cẩn vương Thế tử này có nhiều điểm bất đồng với những công tử ăn chơi trác táng nàng từng gặp qua nơi kinh thành. Nếu nói về nướng cá, Vân Khanh tin tưởng những kẻ ăn không ngồi rồi không có việc gì làm, chỉ thích cắm trại dã ngoại, săn thú, ăn chơi đàn đúm kia tất nhiên là sẽ biết một chút, nhưng còn đâm cá, làm cá, đốt lửa, thì họ trên cơ bản là không có khả năng biết đến. Nàng từng thấy Cảnh Hựu Thần đi săn, bên người luôn mang theo mấy gã sai vặt, mấy chuyện lặt vặt như thế này đã có mấy gã sai vặt làm tốt sẵn từ trước.
Nhưng nhìn động tác của Ngự Phượng Đàn thật thoải mái, rất quen thuộc, giống như thường xuyên làm những chuyện như vậy vậy. Hắn sung sướng hưởng thụ làm một Thế tử thì không làm, lại thường xuyên đi làm mấy chuyện bình thường như xiên cá nướng cá thế này chắc có lẽ là vì thường xuyên đi săn thú đi. Vị Cẩn vương Thế tử này cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có hạ nhân đi theo bên người bao giờ, quen với việc độc lai độc vãng, nên chỉ có thể tự mình động thủ mà nhóm lửa.
Dần dần, con cá cắm trêm nhánh cây trở thành một màu vàng óng ánh, mùi cá nướng nồng đậm tản ra trong không khí giống như một bàn tay nhỏ bé đang vẫy gọi, hấp dẫn lực chú ý của Vân Khanh, ngay cả bao tử của nàng cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng mà sôi lên sùng sục.
Cá trong dòng suối rất béo mập, lúc nướng còn nhỏ ra vài giọt mỡ cá xuống than củi phía dưới, phát ra tiếng “xèo xèo”. Vân Khanh hơi hoảng lui ra sau một bước, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán vào con cá được nướng vàng óng ánh kia.
Chỉ chốc lát sau, con cá đã chín hoàn toàn. Hoàng Tiểu Muội tách ra một khối cá được nướng tốt nhất đưa cho Vân Khanh, nói: “Tiểu thư, cho người ăn cái này.”
Vân Khanh đã sớm bị mùi thơm nức mũi kia hấp dẫn con sâu tham ăn rục rịch trong bụng, đưa tay ra muốn đón lấy. Ngờ đâu, nửa đường lại có một bàn tay với những ngón thon dài giật miếng cá của nàng.
“Cá mà ngươi cũng muốn giành với ta à?” Vân Khanh trợn mắt nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt của Ngự Phượng Đàn.
“Cho nàng nè.” Ngự Phượng Đàn đưa con cá do chính tay hắn nướng tới trước mặt Vân Khanh. Nếu ăn thì nàng phải ăn cá hắn nướng chứ! Con cá này là hắn cố ý tuyển ra để lấy lòng Khanh Khanh đó nha, nếu Khanh Khanh ăn no rồi không ăn cá của hắn thì làm sao bây giờ!? Bởi thế, hắn liền cướp cá của Hoàng Tiểu Muội.
Nhìn con cá vàng sáng óng ánh được chìa ra trước mặt, mắt Vân Khanh sáng lên. Được rồi, xem con cá được nướng cũng khá tốt này, nàng nên nể mặt mà ăn một miếng đi! Tiếp nhận nhánh cây, Vân Khanh nhìn con cá vẫn còn tỏa nhiệt hôi hổi thì chu môi thổi thổi một lúc, nghe mùi thơm quá liền khẩn cấp cắn một ngụm nho nhỏ vào miệng.
Phù phù, nóng quá đi.
Nàng hé miệng, dùng sức thổi mạnh ra hai hơi, đến khi khí nóng trong miệng đã bay đi thì đầu lưỡi chỉ còn lại vị cá nướng thơm phưng phức, rất ngọt, rất béo. Thật sự là ăn rất ngon nha.
Nuốt miếng cá xuống rồi, Vân Khanh lại cắn một miếng khác, thưởng thức mỹ vị thuần hương của cá nướng trong miệng.
Ngự Phượng Đàn nhìn dáng vẻ ăn cá vô cùng thỏa mãn của nàng, cười nói: “Thế nào, tay nghề của ta cũng tốt đúng không?”
Trong miệng là thức ăn ngon nên tâm trạng của Vân Khanh khá tốt, nhưng vừa thấy vẻ mặt như muốn được khen của hắn thì lời ngợi khen vốn đã ra đến cổ liền biến thành: “Cũng bình thường thôi. Thật ra ta cảm thấy cá Tiểu Muội nướng sẽ ăn rất ngon.”
Cái này mà ăn ngon hơn cá hắn nướng á? Ngự Phượng Đàn lắc lắc miếng cá nướng trong tay, chìa ra trước mặt Vân Khanh, nói bằng giọng không phục: “Nàng cắn một miếng rồi nếm thử xem, ta không tin nàng ấy nướng ngon hơn ta đâu!” Đối với cá do chính hắn nướng, hắn luôn tràn ngập tự tin đó.
Tự tin ghê! Vân Khanh hừ một tiếng, liền cắn xuống một miếng cá được đưa tới trước mặt, nhai nhai. Thật ra, hương vị cũng được, cũng thơm, cũng mềm, bất quá nếu so với cá do Ngự Phượng Đàn nướng thì có hơi không bằng.
Ngự Phượng Đàn thập phần vừa lòng với biểu cảm trên mặt Vân Khanh, phải mà, rõ ràng là hắn nướng ăn ngon hơn.
Nàng nheo mắt nhìn Ngự Phượng Đàn đang ngồi trên tảng đá, không ngờ kỹ thuật nướng cá của hắn đúng thật là rất tốt. Thấy hắn lần lượt cắn thân cá ăn từng miếng thật thanh lịch, đúng là dù gì cũng là con cháu Hoàng gia, tao nhã và cao quý tồn tại từ trong xương trong cốt, dù là ăn cá mà trông cũng cảnh đẹp ý vui như vậy.
Một lát sau, Ngự Phượng Đàn nhằn nhằn trong miệng, nhè ra vài cái xương cá.
Mấy khối cá nàng ăn hình như không có xương thì phải, chẳng lẽ nàng hên đến nỗi ăn được con cá không có xương? Hay tại vì Ngự Phượng Đàn cố ý chọn cho nàng một con cá như vậy?
Hai người mải chìm đắm trong việc so sánh cá ai nướng ăn ngon hơn nên hoàn toàn không ý thức đến việc hai người bọn họ vừa rồi đã cắn cùng một con cá!
Hoàng Tiểu Muội nhìn Vân Khanh vô cùng tự nhiên cắn một miếng cá trên tay Ngự Phượng Đàn, ánh mắt trợn thật to, miếng cá trong miệng rớt tõm xuống dưới, chỉ vào con cá còn trong tay Ngự Phượng Đàn mà lắp bắp nói: “Thật... thật ra ta còn cá ở đây mà, các ngươi không cần giành ăn cùng một con đâu!”
Chỉ trong nháy mắt, động tác của Vân Khanh, Ngự Phượng Đàn, Thải Thanh, Thanh Liên hoàn toàn hóa thạch tại chỗ.