Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Vân Khanh nâng tay che miệng. Nàng đã nghe qua vô số lời nói ca ngợi khích lệ, nhưng một câu nói này của Hoàng Tiểu Muội lại khiến cho nàng vui vẻ nhất. Nàng biết rõ nhan sắc của mình vượt trên thiên hạ, nếu không, lúc Cảnh Hựu Thần tới cửa xin cưới, sự chênh lệch giữa hai nhà lớn đến như thế mà nàng cũng không có lòng nghi ngờ chút nào, ngay cả Tạ thị và Thẩm Mậu tuy mới đầu cũng có nghi ngờ nhưng rồi cũng cho rằng đó là bình thường.
Bởi vì nhan sắc rực rỡ của nàng tuyệt đối xứng đáng để cho nam nhân có thể không ngại những ý kiến phản đối về dòng dõi xuất thân mà xin cưới nàng về nhà. Tuy rằng trước kia nàng ít ra khỏi cửa, người biết đến nàng không nhiều lắm, nhưng phàm là ai đã từng gặp qua nàng thì không người nào là không hết lời khen ngợi.
Chuyện này nàng nhớ loáng thoáng đã từng được phụ thân kể sơ qua. Trước giờ, dung mạo của người nhà họ Thẩm vẫn vô cùng xuất sắc, nghe nói là vì có một bà cố cố cố cố tổ của dòng họ đã từng gặp một nam tử tuyệt sắc vô song trong một lần du ngoạn, vì vừa gặp đã thương nên thề sẽ đuổi theo nam tử này không lấy được tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cuối cùng, sau khi dùng thời gian đến mấy năm thì rốt cục cũng làm cho nam tử này cảm động, hơn nữa còn chấp nhận ở rể tại Thẩm gia. Nam tử này không chỉ có dung sắc vô song mà còn có tài trí song tuyệt, nên từ đó về sau Thẩm gia cũng bắt đầu nhanh chóng phát triển. Nếu trung gian không có một thế hệ con cháu bị tán gia bại sản thì e Thẩm gia đã là phủ đứng đầu của Đại Ung từ lâu.
Dung mạo của các thế hệ tiếp sau của Thẩm gia đều tiếp tục kế thừa vẻ xuất sắc của vị tổ phụ kia. Nghe nói lúc ấy, mỗi khi vị tổ phụ kia cười rộ lên thì có thể làm cho trăm hoa thất sắc, ngàn người thất thần, chứ nếu không thì cũng đã không thể làm cho bà cố cố cố cố tổ vốn cũng vô cùng mỹ mạo kia vừa gặp đã thương. [Tác giả: ai xem Dục Hỏa Vương phi cũng sẽ biết vị tổ phụ này là ai.]
Nàng tự biết mình còn chưa đạt tới được trình độ này của vị tổ phụ. Nếu có thể, nàng thật vô cùng muốn được nhìn thấy hình dáng của vị tổ phụ kia.
“Lửa đượm rồi, các ngươi cầm quần áo đến hong khô đi.” Ngự Phượng Đàn châm lửa, đến lúc hắn ngẩng đầu lên thì cả mặt đều là một màu đỏ hồng, không biết là do bị lửa táp hay là vì nguyên nhân nào khác. (~o~)
Thanh Liên và Thải Thanh vội vàng cầm quần áo, cẩn thận bung chúng ra cách đám lửa một khoảng cách an toàn, lần lượt xoay từng phần. Vật liệu may mặc của tiểu thư đều là tơ lụa thượng đẳng, nếu để gần lửa quá sẽ bị bắt cháy hoặc sẽ bị hoa lửa bắn tung tóe kia làm thủng lỗ. Các nàng phải cực kỳ cẩn thận mới được.
Vân Khanh biết việc hong áo này cũng không dễ làm nên không quấy rầy các nàng, bước nhẹ đến bên bờ suối, lẳng lặng nhìn một mảng đất trời trước mặt.
Ngày mai nàng sẽ quay lại thành Dương Châu, về sau không biết khi nào thì nàng mới có thể quay lại nơi đây để ngắm nhìn phong cảnh yên bình thế này, có thể lại cùng giao tiếp với những con người thuần phác như Hoàng Tiểu Muội. Nghĩ đến tất cả những việc nàng phải đối mặt sau khi trở về, miệng nàng bất giác khẽ nhếch lên.
Nàng không thích loại cuộc sống suốt ngày lục đục với nhau này, nhưng lại cố tình bị quăng vào sinh hoạt trong đó mà không thể chạy ra. Nhân sinh là như thế, mỗi người đều phải liều mạng giãy dụa phấn đấu trong một chiếc lưới to lớn vô hình chỉ để có thể chạy thoát thân khỏi những sợi dây thừng chồng chéo không ngừng quấn quít trói buộc tay chân kia, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt cũng không dám phút nào buông tay.
Ngự Phượng Đàn chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, trên người khoác chiếc áo bào trắng đã được gió thổi khô hơn phân nửa. Hắn nhìn mảnh đất trời trước mặt, tuy không thể nhìn đến nơi tận cùng của bình nguyên và núi non mênh mông vô bờ, nhưng rừng cây chập chùng nơi đây khiến hắn nhớ tới Hoàng Cung rộng lớn nhấp nhô cao thấp trong kinh thành kia, ở nơi đó cũng là một sâm nghiêm tĩnh mịch, tường đỏ ngói xanh nơi nơi đều tản ra khí thế uy nghiêm của Hoàng gia. Hai nơi đều giống nhau ở chỗ cao lớn và trùng điệp, nhưng lại đem đến cho người ta những cảm thụ hoàn toàn bất đồng.
Đứng ở chỗ này, tâm linh dường như đã được một lần gột rửa lẳng lặng không tiếng động, trở nên tĩnh lặng và cũng sạch sẽ rất nhiều. Dòng nước trong vắt kia không chỉ len lỏi chảy qua những khe nước mà còn chảy qua trái tim của con người, khiến người ta thầm mong được đắm mình trong đó, không muốn để cho bất cứ người nào hay sự việc gì khác quấy rầy vẻ thanh thản trước mắt.
Hắn quay đầu nhìn mặt cô gái đứng cạnh. Vẻ mặt nàng bình tĩnh ôn hòa, nhưng tầm mắt lại đang tập trung tại một chỗ, trong mắt toát ra một loại khát vọng hâm mộ thật sâu sắc. Nhìn theo tầm mắt của nàng, hắn thấy được Hoàng Tiểu Muội đã lại chạy vào trong suối để xiên cá, mày cau chặt, mắt tuần tra dưới nước. Một biểu cảm như vậy, đơn giản mà chuyên chú, đơn thuần mà ngây thơ, đúng là thật khiến cho người ta hâm mộ.
Hắn vẫn cho rằng nàng là một cô gái có tâm kế rất sâu, hoặc có thể nói là bản lĩnh che dấu của nàng trước mặt hắn không được tốt như đối với người khác. Từ lần đầu gặp nhau trong rừng trúc, hắn đứng sau tường nghe nàng dùng một loại ngữ khí vô cùng bình tĩnh để cãi lại, rồi đột nhiên biến sắc mặt giả vờ đáng thương, đến mỗi lần gặp nhau sau đó, nàng đều có thể hóa giải từng sự việc một cách tinh tế. Nhưng hắn cũng phát hiện, bản tính của nàng thật ra không phải như vậy, ở thời điểm không xuất hiện nguy hiểm đe dọa tới nàng, nàng sẽ bày ra tính cách chân chính của mình, một cô gái 13 tuổi bình thường đáng yêu hoạt bát.
Ví như, lúc đầu tiên khi hắn nhìn thấy nàng đứng bên bờ sông xiên cá, khóe miệng tươi cười cong cong, khóe mắt cũng giãn ra giống như trăng non, toàn thân tản ra một hơi thở hiền lành dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lúc nào cũng đề phòng mà hắn thấy trước giờ. Đây là những điều mà người khác không thể nhìn thấy ở nàng.
Hắn nhớ tới ngày ấy trong thư viện, hắn thấy được mạch nước ngầm mãnh liệt giữa nàng và Vi Ngưng Tử, nhớ tới lúc ở trong nhà của An Tri phủ, nàng ngầm hiểu rõ và hành động chiều theo các tiểu thư quý phụ nơi đó. Nàng thông minh, có óc xét đoán, hiểu biết tiến thoái một cách lễ nghĩa. Lúc ấy, hắn thấy được trong mắt lão thái quân và Tri Phủ phu nhân ẩn sâu một sự tán thưởng. Nhưng sự tán thưởng đó chẳng qua là vì Vân Khanh ‘biết điều’ để lại cơ hội cho tiểu thư An Cư.
Tất cả những tính cách này của nàng tương tự với hắn biết bao. Làm một Cẩn vương Thế tử, bản thân hắn đáng lẽ phải được sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực trong vương phủ, kiêu căng thành tính, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản. Mẫu thân thân sinh ra hắn không thích nhìn thấy hắn, phụ thân thì suốt ngày tầm hoa vấn liễu xung quanh nên thường xuyên không ở trong phủ. Đến chín tuổi, Minh Đế muốn đưa hắn tới kinh thành, từ đó về sau sống một cuộc sống chênh vênh của một hạt nhân (con tin) ngay tại thế giới phồn hoa rực rỡ kia. Không thể quá xuất sắc, bởi xuất sắc liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, sẽ bị những âm mưu dương mưu quấn chặt lấy thân không biết không hay. Nhưng cũng không thể quá kém cỏi, bởi quá kém cỏi sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Minh Đế, bởi vì Minh Đế đang thay đệ đệ của hắn nuôi con, tất nhiên không thể nuôi dưỡng một “Thế tử” thành một phế vật rồi, như vậy sẽ không tốt lắm để đối mặt với dư luận từ các tầng lớp trong thiên hạ.
Giỏi cũng không được, kém cũng không được. Làm bất cứ điều gì đều phải thận trọng như đang bước đi trên lớp băng mỏng, mỗi một bước đều có thể giẫm lên một vị trí có thể rạn nứt bất cứ lúc nào trên mặt băng, chỉ hy vọng bước tiếp theo có thể bình yên vô sự mà vượt qua