Beta: Ishtar
"Thì ra là Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại, hắn học thức cao, người lại hiếu thảo, vì tiết kiệm tiền cho Tần Đại nương xem bệnh, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, giấy bút cũng chưa bao giờ mua, thường xuyên ở bờ hồ dùng nước luyện chữ, ở học đường dựa vào việc thay người làm bài tập đổi lấy trang văn chương, hắn vốn đã sớm có thể thi đỗ tú tài, lại bởi vì không có tiền nên không thể đi." Hoàng Tiểu Muội tựa hồ thập phần phẫn nộ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại trừng mắt nhìn bóng lưng của trung niên nam tử.
Mà khóe miệng Vân Khanh tươi cười, ở đời này, Vi Trầm Uyên vẫn xuất hiện, hơn nữa phương thức lại giống nhau, sự tình phát sinh chẳng qua thay đổi địa điểm mà thôi.
Nàng đỡ tay Thanh Liên đứng lên, Nã Thanh lấy chiếc lá con dính trên váy nàng xuống, mà Vân Khanh để lại Nã Thanh cùng Thanh Liên, còn có Hoàng Tiểu Muội đứng ở chỗ này không cần lại đây, chính mình hướng người thiếu niên kia đi tới, đứng ở chỗ cách hắn một trượng, không tiếng động, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt mà quật cường của thiếu niên kia.
Lúc này Vi Trầm Uyên còn chưa phải là cận thần thiên tử được Tứ hoàng tử trọng dụng, trước đó hắn cùng mẫu thân ở quê hương sống nương tựa lẫn nhau, mà Vi Trầm Uyên là cái khung cứng rắn nhưng da mặt mỏng, sẽ không dễ dàng mở miệng cầu người, cho dù vừa đi học vừa làm thợ khéo, hắn cũng muốn dựa vào năng lực của mình mà nuôi sống mẫu thân, hôm nay có thể quỳ xuống trước mặt trung niên nam tử, nhất định là không còn cách nào mới làm vậy.
Nhớ tới kiếp trước, nàng cùng Vi Ngưng Tử đi ngang qua, cũng là nghe được một đoạn đối thoại như vậy, lúc ấy nàng liền động lòng trắc ẩn, phải giúp đỡ thiếu niên này, Vi Ngưng Tử lúc ấy còn nói nàng quá dễ bị lừa, không chịu để cho nàng ra tay, sau cùng do nàng đã nói rằng người đọc sách tốt, không nên mai một, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở. Có lẽ những lời này đả động Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử cầm 20 lượng bạc của Vân Khanh cho Vi Trầm Uyên. Sau đó vài ngày, Vi Ngưng Tử quay về Thẩm phủ, Tạ di lại cùng Vi Ngưng Tử đi thăm Vi Trầm Uyên, không bao lâu sau, mẫu thân của Vi Trầm Uyên là Tần thị liền bệnh chết ở đầu giường, Tạ di đột nhiên phát ra từ tâm, cho Vi Trầm Uyên làm con thừa tự của bà ta, làm con trai nuôi của bà.
Mà Vi Trầm Uyên là một người nhận ân tất báo, hắn cảm kích Tạ di cùng Vi Ngưng Tử hai người đã tương trợ, cố gắng hăng hái đọc sách, ở khoa thi năm đó thi được tú tài, ba năm sau trúng cử nhân, cùng năm Minh Đế thêm Khai Ân khoa, hắn lại đạt được Thám Hoa vị (đứng đầu),từ nay về sau tiến nhập con đường làm quan, liên tục được thăng chức, khí thế không thể đỡ.
Kiếp trước tuy rằng Vi Trầm Uyên không có tham dự vào âm mưu của Vi Ngưng Tử và Tạ di, một lòng đọc sách, sau khi đọc sách một lòng làm quan, nhưng là không thể không nói, Vi Ngưng Tử cũng là dựa vào hắn, mới có thể vào phút cuối đạp đổ vị trí Hầu phủ phu nhân của Vân Khanh để chính mình ngồi lên, nếu đã không có Vi Trầm Uyên này làm núi dựa, Vi Ngưng Tử còn có thể tùy tùy tiện tiện mà ngồi trên vị trí Hầu phủ phu nhân sao?
Nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười, lúc ấy rõ ràng là nàng hảo tâm muốn giúp đỡ Vi Trầm Uyên, còn bị Vi Ngưng Tử mắng nàng mềm lòng, kết quả thì sao, Vi Ngưng Tử cầm bạc của nàng, cầm lòng tốt của nàng, lại đổi lấy trụ cột cả đời, hại nàng cả đời.
Trung niên nam tử đi rồi, thiếu niên vẫn như trước quỳ trên mặt đất, thân hình gầy gò giấu trong bộ y phục bằng vải bố màu lam, bố y đã muốn phai màu trắng bệch, vải dệt cũng trở nên nhăn nhúm, khiến bả vai đơn bạc của hắn càng có vẻ gầy yếu, thậm chí có thể thông qua vải dệt, nhìn được xương vai cao ngất của hắn.
Hắn quỳ gối nơi đó, cúi đầu, cái gáy mảnh khảnh gập xuống hiện ra một loại cảm giác vô lực mãnh liệt, đột nhiên hắn nắm tay, hung hăng ở trên cỏ đập vài cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như con thú bị thương, phát tiết trong lòng khí giận cùng sự uể oải.
"Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, mấy lượng bạc mà thôi, không đáng để ngươi quỳ với hắn." Tiếng nói mềm mại mang theo nét trong trẻo nhưng lạnh lùng lọt vào trong tai, Vi Trầm Uyên nâng lên khuôn mặt trắng vàng nhìn qua.
Đó là một cô gái mặc bộ đồ giản dị màu xanh da trời, đứng ở trên bãi cỏ xanh biếc, gió thổi tung bay vạt áo, như một ngọn sóng màu lam dâng lên trên bãi cỏ xanh, trong chốc lát, thiếu niên trong đầu nảy lên bài thơ. "Tiệc rượu bên hồ, tình cờ gặp. Hương phấn phảng phất, như hương hoa thoang thoảng. Nhìn kỹ mới hiểu rằng, đời người, cành liễu cong."
Nhưng hắn lại phát ra hai tiếng cười lạnh, cô gái này vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư, hắn đứng lên, dáng người thẳng tắp, cao giọng nói: "Ngươi đương nhiên cho rằng chỉ mấy lượng bạc mà thôi, một tiểu thư chỉ biết sống phóng túng nào hiểu được cái gì gọi là nỗi khổ dân gian!"
"Ngươi nói cái gì! Tiểu thư nhà ta như thế nào chỉ biết sống phóng túng chứ!" Nã Thanh trải qua hai ngày ở chung, biết Vân Khanh đối với người bên cạnh rộng rãi, tính cách cũng thân thiết, đã không còn câu nệ, bắt đầu hiện ra tính cách vốn có, lúc này vừa nghe có người chỉ trích Vân Khanh, liền mở miệng phản bác.
Mới như thế liền hận đời rồi hảư Nhớ tới vị trọng thần sau này nổi danh lẫy lừng trong kinh thành, lại nhìn thiếu niên trước mặt trong mi mắt còn chứa ngây ngô, bởi vì không cứu được mẫu thân mà trở nên oán giận, Vân Khanh nhợt nhạt nở nụ cười, các tiểu thư nhà khác thật đúng như hắn nói, mỗi ngày cũng chính là sống phóng túng, hai tay không dính chút bụi trần, nhưng đây là kiếp mệnh, sinh ở gia đình nào, sẽ có cuộc sống dạng đó, mỗi người đều có nỗi khổ, cho nên khi hắn không ngần ngại mà nói câu đó, phượng mâu nhíu lại như hai khe hẹp sâu, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ta có thể giúp ngươi."
Vi Trầm Uyên ngẩn ra, trong con ngươi đầu tiên là hiện lên một chút kinh hỉ, tuy rằng hắn không hiểu biết về tú công(thêu thùa), nhưng vị tiểu thư trước mắt này, chỉ xem đai lưng bên hông của nàng, hắn cũng biết khẳng định không chỉ mười hai bạc, nếu nàng thật muốn ra tay tương trợ, đối với nàng mà nói chỉ là một bữa ăn sáng, như vậy lại có thể mua thuốc cho nương, nhưng hắn và nàng chỉ là lần đầu tiên gặp nhau, nàng vì sao phải làm như vậy?
Hắn hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu nữ, cắn chặt răng, nếu hắn hôm nay có thể quỳ xuống trước thúc phụ, chính là đánh cược để van cầu bạc chữa bệnh cho mẫu thân, chỉ cần có người chịu giúp, hắn liền nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện: "Ngươi nói đi, muốn ta bán mình hay là làm nô tài, ta đều nguyện ý."
Nhìn thái độ không sợ chết của hắn, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh mở miệng nói: "Ta vừa không muốn ngươi bán mình, cũng không cần ngươi làm nô tài, còn muốn cho ngươi đến trường, tham gia khoa cử, để có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ngươi."
"Ngươi làm thế nào biết tình cảnh của ta?" Lúc nghe được không cần bán mình làm nô, Vi Trầm Uyên đáy mắt rõ ràng thả lỏng.
Vân Khanh lại thản nhiên cười, đôi mắt quét qua người đứng phía sau sườn bên trái của mình: "Mới vừa rồi ta nghe Hoàng Tiểu Muội nói tình huống của ngươi, ngươi nếu là đọc sách giỏi, vậy không nên vì thế mà lãng phí tài năng."
Hắn từ khe hở thân cây nhìn xuyên qua bên kia thấy bóng ba cô gái, một người là Hoàng Tiểu Muội trong trang, còn có hai người, xem ra chính là nha hoàn của vị tiểu thư này, nàng cho bọn họ đứng xa một chút, là không muốn các nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, nghe được hai người nói chuyện với nhau, giúp hắn giữ lại chút thể diện sao? Hành động như vậy xác thực thập phần tri kỷ, khiến hắn nhớ lại đánh giá quá quắt của mình đối với vị tiểu thư này mà mặt không khỏi đỏ lên.
"Chính là như thế?"
"Chính là như thế." Dù là ai đối với chuyện may từ trên trời rớt xuống, đều có lòng cảnh giác, huống chi là một thiếu niên vừa bị thúc phụ cự tuyệt trợ giúp, Vân Khanh mỉm cười đáp: "Bất quá, ngươi nếu là lương tâm bất an, bản thân ta thật ra cũng có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ."