Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 97




Thẩm Ngọc mới nghe còn tưởng mình nghe lầm, buồn bực nói: “Sao đột nhiên muốn đến đây học bắn tên vậy? Hồi còn nhỏ cho muội học thì ngại mệt không đồng ý…”

Đan Niên vừa thấy tại thời khắc khẩn cấp này Thẩm Ngọc lại có bộ dáng lão thái thái bắt đầu dong dài mình, lập tức trợn tròn mắt, nhỏ giọng kêu lên: “Huynh rốt cuộc có dạy hay không?”

Thẩm Ngọc đắc ý vô cùng, bình thường tiểu nha đầu này hay bắt nạt mình, hiện tại có thể túm được cơ hội trả thù rồi. Thẩm Ngọc lười biếng ôm lấy cánh tay, liếc mắt nhìn Đan Niên từ trên xuống dưới một cái, vui sướng khi người gặp họa rồi chậm rì rì nói: “Bắn tên, chuyện này cũng cần phải xem tư chất, gầy như muội vậy tay thì như chân…”

Đan Niên thấy Thẩm Ngọc là muốn châm chọc trả thù mình hai ngày nay bắt nạt chuyện của huynh ấy, nhảy lên trừng mắt với Thẩm Ngọc: “Không dạy muội thì muội đi tìm người khác để học”

Thẩm Ngọc cười ha ha, vô cùng đắc ý: “Muội có thể tìm ai dạy chứ?”

Lúc này bạn chí cốt Thanh Thanh có ý tứ, kiên định đứng ở một bên của Đan Niên nói: “Nếu không thì tìm cha tớ dạy cho, kỹ thuật bắn cung của ông cũng rất tốt.”

“Nếu Đan Niên cô nương không chê, Cô có thể đến dạy cho Đan Niên cô nương làm thế nào để bắn tên.” Đang lúc hai người đấu võ mồm, Đại hoàng tử ở một bên mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Đan Niên tuy rằng cảm thấy tìm Đại hoàng tử dạy mình bắn cung thì không ổn lắm, nhưng lại nuốt không trôi khẩu khí kia của Thẩm Ngọc, lập tức liền tủm tỉm cười cảm tạ đại hoàng tử, Đại hoàng tử thấp giọng phân phó tên sai vặt phía sau vài câu, gã sai vặt kia hành lễ, nhoáng một cái đã chạy đi.

Chỉ chốc lát gã sai vặt kia đã quay lại với 1 xe đẩy nhỏ, trên xe đẩy bày hai cây cung, một là cây cung lớn với nước sơn đen, làm từ gang, thoạt nhìn có vẻ khá nặng, một cây cung khác trông linh hoạt hơn rất nhiều, toàn thân màu trắng, trên mặt cung còn viết một hàng chữ, Đan Niên miễn cưỡng nhận ra một chữ “Dĩnh” trên đó.

Đại hoàng tử một tay thoải mái cầm lên cây cung kia, vững vàng ở trên lưng, đem cây cung nhỏ màu trắng kia đưa cho Đan Niên, mỉm cười nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi tập thôi.”

Đan Niên nhìn Đại hoàng tử cao lớn nhưng bóng lưng có chút gầy yếu âm thầm thở dài, quả nhiên người không thể chỉ nhìn bề ngoài, trông Đại hoàng tử nhu nhu nhược nhược giống như con ma ốm, chiêu thức ấy cũng dùng không ít sức lực.

Thẩm Ngọc trừng mắt, hắn cũng không có nghĩ đến sự tình sẽ chuyển biến thành như vậy. Thanh Thanh đắc ý liếc nhìn hắn, lôi kéo Đan Niên cùng Lý Thắng đi theo Đại hoàng tử đến sân bắn tên, Thẩm Ngọc nghẹn họng trân trối nhìn, cánh tay không tự giác để xuống, nhìn trái nhìn phải một lượt phát hiện mọi người đã đi rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Dọc đường đi, Thanh Thanh thoải mái nói rõ các nàng cùng Thẩm Đan Hà, Trần Viện Phân, Hứa Lôi tỷ thí môn Po-lo, đua ngựa cùng bắn tên. Thẩm Ngọc không rõ ba người này là ai, Đại hoàng tử nghe xong thì ý vị thâm tường liếc mắt nhìn Đan Niên một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Ba người này thực lực không tệ!”

Sân bắn tên rất lớn, có không ít công tử tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ giương cung bắn tên. Đan Niên không muốn làm người ta chú ý liền cùng Thanh Thanh tìm một góc ở bên trong.

Đại hoàng tử nhìn ra tâm tư nhỏ của Đan Niên cũng không vạch trần, chờ tìm được vị trí, Đại hoàng tử đứng vững sau đó kéo căng cung, nhắm bắn rồi buông tay, mũi tên cứ thế mà rời cung, một tiếng trống vang lên thì mũi tên đã bắn trúng vị trí hồng tâm chính giữa tấm bia.

Đan Niên kìm lòng không đặng kêu một tiếng hay! Nhân cơ hội này, Đan Niên quan sát bia ngắm, cách xạ thủ đại khái một trăm mét, hồng tâm trên bia ngắm diện tích không nhỏ, tổng diện tích tổng cộng chiếm đến một nửa. Đan Niên phỏng đoán đến nơi này bắn tên đều là hậu nhân của danh môn, bắn không đến hồng tâm thì thật là mất hết mặt mũi, sở dĩ là vì diện tích hồng so với trong tưởng tượng của nàng lớn hơn rất nhiều.

Đan Niên cũng học bộ dáng của đại hoàng tử vững vàng đứng ngang hàng trên xạ tuyến, vai trái đối diện vị trí mục tiêu trên bia, tay trái ghì cung, tay trái cầm cung, hai chân mở rộng bằng vai, sức nặng thân thể đều dồn ở hai chân, ngón trỏ phải, ngón giữa cùng ngón áp út giữ dây cung, ngón trỏ đặt phía trên đuôi mũi tên, ngón giữa cùng ngón áp út đặt ở phía dưới đuôi tên.

Đan Niên dùng sức chậm rãi kéo cung, dù cây cung này chỉ là cây cung nhỏ, Đan  Niên trong lòng cũng thầm nhủ một câu: “Nặng quá!” Lúc kéo cung thì đem  mũi tên hơi nâng lên so với hồng tâm một chút.

Đại hoàng tử cười nói: “Đan Niên cô nương đúng là người thông minh, học một biết mười.”

Đan Niên vừa mới vui mừng, đang định nói cái gì đó, chợt nghe thanh âm lành lạnh của  Thẩm Ngọc truyền tới: “Nó chỉ là khôn vặt thôi, còn không chịu đi theo con đường chính đạo! Lại còn lười!”

Đan Niên nhân lúc mọi người không chú ý, làm mặt quỷ nhe nanh trợn mắt với Thẩm Ngọc, thực sự là đáng ghét, trước mặt bao nhiêu người lại hạ bệ người ta!

Đại hoàng tử đem hết thảy xem ở trong mắt, tươi cười trong mắt càng thân thiết, tiến lên nhẹ nhàng sửa lại động tác của Đan Niên, “Chân trái phải hơi nghiêng vào trong, hơn nữa thân thể phải hơi nghiêng về phía trước. Khi kéo cung, phải giữ cho cung vuông góc với mặt đất, cánh tay phải kéo cung cùng ánh mắt phải song song, cẳng tay của cánh tay kéo cung cùng mũi tên phải thành một đường thẳng. Tay không cần quá căng, có thể thả lỏng.”

Đan Niên cười tủm tỉm nghe Đại hoàng tử chỉ thị thì từng chút một sửa lại cho đúng, một loạt động tác được thực hiện xong cũng giống như bộ dáng lúc bắn tên, rất dọa người.

Ở một đầu khác của sân bắn tên, Tô Doãn Hiên nhìn bia ngắm đối diện cảm thấy đau đầu, Đường An Cung ở một bên đã bắn ra sáu mũi tên, chỉ có hai mũi bắn cho có lệ lệch ra ngoài hồng tâm, còn lại bốn mũi tên kia không thấy bóng dáng.

“An Cung, đều là một năm công phu, trình độ bắn cung của ngươi tại sao một chút tiến bộ cũng không có? Để sau buổi trưa nếu như có người muốn tỷ thí, không phải là khiến cho người ta chế giễu sao!” Tô Doãn Hiên cau mày nói.

Đường An Cung cười hì hì: “Ta cũng không đi đánh giặc, luyện mấy cái thứ đồ chơi này làm gì? Ta ngu dốt, không bì được với biểu đệ ngươi đâu mà. ”

“Nói chuyện đi, đệ nhìn nơi nào đó?”

Đường An Cung nói xong thì phát hiện ánh mắt Tô Doãn Hiên đã chuyển đến nơi khác, nhìn theo hướng tầm mắt của Tô Doãn Hiên thì nhìn thấy nha đầu tên Thẩm Đan Niên kia cùng vài người mang theo cung đi về một góc của sân bắn tên.

“Này? Kia không phải là, kia không phải là con bé ngày ấy cùng đệ ôm ôm ấp ấp sao? Sao còn có cả Đại hoàng tử?” Đường An Cung mừng rỡ kêu lên, “Biểu đệ, chúng ta có phải nên qua bên đó chào hỏi!”

Tô Doãn Hiên không để ý đến Đường An Cung, thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía bia ngắm, dường như vừa rồi chẳng nhìn thấy cái gì,  “An Cung, vẫn nên chuyên tâm luyện tập cho tốt, ta sẽ làm mẫu động tác một lần nữa, huynh nhìn cho kỹ.”

Nói xong Tô Doãn Hiên liền kéo mở cánh cung, bày ra tư thế, Đường An Cung cũng chỉ là cà lơ phất phơ đứng ở một bên, lúc thì nhìn Tô Doãn Hiên, lúc thì xem bia ngắm.

Nhưng mà trong lòng Tô Doãn Hiên luôn cảm thấy kỳ lạ, gió thổi qua bên tai như phảng phất tiếng cười của người nọ, Tô Doãn Hiên kìm lòng không đặng, hơi hơi quay đầu nhìn về cái góc nhỏ kia, thấy Đại hoàng tử đang cùng Đan Niên mỉm cười bốn mắt nhìn nhau, Đại hoàng tử động tác ôn nhu hướng dẫn Đan Niên bắn tên.

Chuyện này, sao có thể như vậy?! Tô Doãn Hiên vừa cảm thấy loạn, tay không khống chế được, tên rời cung mà đi, nghiêng ngả sượt qua mép bên trái bia ngắm, cắm thẳng xuống mặt đất.

Đường An Cung nhìn chằm chằm bia ngắm, thấy Tô Doãn Hiên bắn lệch khỏi bia, nhất thời hiểu được lo lắng của bản thân, ngay tại chỗ vỗ cười nhạo nói: “Ôi, biểu đệ, đệ chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi!”

Tô Doãn Hiên nghiêng qua Đường An Cung đang vui sướng khi người gặp họa rồi liếc mắt một cái, thu cung tiễn rồi đi ra, cơn tức không biết từ đâu chui ra trong lòng khiến hắn cảm thấy nôn nóng không thôi.

Đan Niên ở bên này đã bắn đến mũi tên thứ ba, trừ bỏ  mũi tên thứ nhất do ngắm chưa chuẩn, hai mũi tên sau đều bắn trúng hồng tâm trên bia ngắm, tuy rằng trong lòng Đan Niên có chút vui mừng, nhưng mà cũng không dám sơ ý, vẫn chăm chỉ luyện tập, Đại hoàng tử vẫn ở một bên nhìn, thấy có chỗ không đúng thì mở miệng chỉ điểm.

Thanh Thanh thấy Đan Niên học xong xạ tiễn, thì có chút yên lòng, nói với Đan Niên nàng cùng với Chân Chân đi luyện tập mấy môn chút nữa sẽ thi đấu, nếu không đến lúc vào sân chắc chắn sẽ thua thê thảm. Lý Chân cũng có ý nàng muốn đi tập luyện rồi rời đi trước.

Đan Niên đảo tròn mắt, kêu Thẩm Ngọc lên, chỉ vào Thanh Thanh nói: “Ca ca huynh bồi Thanh Thanh luyện tập đua ngựa đi!”

Thẩm Ngọc sửng sốt đôi chút, “Vì sao?” Thấy Thanh Thanh ở một bên đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn tới hắn..

Đan Niên chớp chớp ánh mắt nguy hiểm, chạy đến bên tai Thẩm Ngọc nhỏ giọng nói: “Nếu huynh không đi, muội trở về sẽ nói với mẫu thân, ngày mai tìm bà mối tới cửa làm mai cho huynh, một tháng sau để huynh cưới tẩu tử vào cửa cho muội!”

Thẩm Ngọc hết cách với ánh mắt của Đan Niên, thò tay vò tóc Đan Niên, rồi cười tủm tỉm cùng Thanh Thah đi đến bãi đua ngựa. Đan Niên nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười hì hì, lần này có Thẩm Ngọc hết sức trợ uy, Thanh Thanh có thể phát huy hết khả năng của bản thân hẳn là không có vấn đề gì.

Chờ hai người đi xa, Đại hoàng tử cười nói: “Đan Niên cô nương đúng là dụng tâm kín đáo!”

Đan Niên ngượng ngùng nói: “Trận đấu này căn bản chính là thực lực cách nhau quá xa, chỉ cần thắng một trận, sẽ không coi như bị bẽ mặt. Thực lực hai bên đã bày rõ ra rồi, nếu nghiêm túc đối đầu tới cùng, trái với những người kia có thực lực áp đảo có thể được đồng tình với ủng hộ nhiều hơn.” Hơn nữa, Đan Niên tự nhủ một câu, nếu quả thật thắng được một trận, bọn họ cũng có thể nắm chắc trận đấu này.

Đại hoàng tử tán đồng nói: “Ta đây vậy mà lại không nghĩ tới, nói không sai, đối thủ của các nàng đều là người rất có thực lực, bọn họ nếu như đánh bại các người thì chỉ xem như chuyện tất nhiên, cũng sẽ không trách móc nặng nề các ngươi, nếu như có thể thắng, lấy yếu thắng mạnh, cũng có thể chiếm được sự đồng tình nhiều hơn so với bọn họ.”

Tới gần giữa trưa, sân bắn đã có không ít người rời đi, lúc đầu cũng không có nhiều người, sau khi rời đi càng cảm thấy thưa thớt. Đan Niên thừa dịp ít người, lấy hết dũng khí nói lời cảm tạ với Đại hoàng tử.

“Chuyện kia, lần trước ở Phức Phương Các, ngài giúp ta một đại ân, thật sự rất cảm tạ ngài!” Đan Niên không tiền không thế, cũng không biết làm thế nào để biểu đạt lòng biết ơn, chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất như thế này để đáp tạ.

Nụ cười trên mặt Đại hoàng tử dần dần tươi hơn, khoát tay áo, “Gặp chuyện bất bình mà thôi, không nhận nổi lời này, Đan Niên cô nương chớ để trong lòng.”

“Nếu điện hạ không ngại, cứ kêu ta là Đan Niên được rồi, không cần khách khí như vậy. Còn có, ngài lần trước khiến cho Ngự Sử Đào đại nhân vạch tội người đứng sau Hồng Định Hào, chuyện kia Thái Phó Thái Tử đối với ngài không có ảnh hưởng không tốt với ngài sao?”

Đan Niên đã nhịn rất lâu nhưng vẫn mở miệng hỏi, nàng biết địa vị của Đại hoàng tử ở Đại Chiêu có rất nhiều nguy cơ rình rập, Hoàng Hậu nếu nắm được bất kì nhược điểm nào của hắn, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu bởi vì nàng, làm cho công tử luôn ôn nhu với mọi người này bị liên lụy sẽ khiến lòng nàng băn khoăn.

Đại hoàng tử tươi cười đọng lại trên khóe miệng: “Đào đại nhân?”

Đan Niên cuống quýt nói: “Ta biết những việc như thế này trong triều đình không thể tùy tiện tham dự, chỉ là sợ ta làm ảnh hưởng xấu tới ngài.”

“Ha ha, Đan Niên suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là tiện tay mà thôi. Thiên lý rõ ràng, ác giả ác báo, cho dù không phải Cô, cũng sẽ có người khác đứng ra bảo vệ chính nghĩa.” Đại hoàng tử khôi phục tươi cười, nhẹ nhàng khuyên lơn.

Mặt trời tươi đẹp ngày thu trên cao chiếu xuống, làn gió nhẹ nhàng phẩy qua gò má, dưới chân là cỏ non xanh biêng biếc mềm mại, Đan Niên nhìn Vương tử tuấn mỹ trước mắt cười điềm đạm nói chuyện cùng mình, giống như một bức tranh sinh hoạt bình thường, nhất thời cảm thấy đáy lòng có chút mềm mại.