Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 73




“Bích Dao, ngươi cũng thấy tình huống nhà chúng ta rồi đấy, nếu là còn tại Thẩm gia trang xa xôi, ta đương nhiên không cần vì sinh kế mà phát sầu. Nhưng hôm nay, chúng ta không có tiền không có quyền, chỉ có mệnh bị người ta khi dễ. Nếu có ngày ngươi gả cho người, nếu gả cho người nhà nghèo, mỗi ngày đều vì một đồng tiền mà phát sầu, nếu ngươi may mắn gả cho nhà giàu có, lại phải cả ngày bởi vì nhà mẹ đẻ nghèo, bị nhà chồng xem thường mà phát buồn.”

Bích Dao rũ mắt xuống, nói: “Tiểu thư, ngài nói những lời này, ta đều đã từng nghĩ tới, nhưng nữ nhân không phải đều sống như vậy sao? Giống như nương của ta, cha ta mất, vất vả nuôi ta lớn lên, nhẫn nhịn tích góp cả đời, nếu không phải gặp được phu nhân và tiểu thư, còn không biết phải chịu đựng tới khi nào.”

Đan Niên ôn hòa nhìn nàng, “Đúng là như vậy nên mới không thể tiếp tục như vậy. Duyệt Lai của chúng ta, tuy chuyện làm ăn hiện tại náo nhiệt rực rỡ, nhưng muốn mở một tiệm như thế này, không cần đầu bếp thật cao minh, chỉ cần có người sao chép lại cách buôn bán của chúng ta, thì khắp phố lớn ngõ nhỏ đều sẽ có những tiệm ăn như vậy, chúng ta đến lúc còn biết kiếm tiền thế nào.”

Bích Dao giật mình nhìn tiểu thư, nàng còn chưa nghĩ tới mức này, nàng chỉ cảm thấy mỗi ngày đều thấy khách sạn thu được tiền lời, như vậy đã thật vui vẻ, bởi vì có tầng quan hệ với Thẩm Đại gia trong tay, cũng không có ai đến làm khó bọn họ.

“Còn nữa, ngươi cũng biết, ta và Đại bá mẫu đã trở mặt, sau này bọn họ có thể muốn đối phó ta, như vậy Duyệt Lai, không biết có làm tiếp được nữa hay không.” Đan Niên thở dài.

Bích Dao ngồi dậy, kiên định nói với Đan Niên: “Tiểu thư, ngài nói đi, chúng ta nên làm như thế nào?”

Đan Niên nghiêng đầu, “Ta còn chưa nghĩ ra ý tưởng cụ thể, nhưng đã nghĩ ra những bước đầu. Chờ qua mấy tháng nữa, tiền kiếm được nhiều hơn một chút, ta địn sẽ mở một cửa hàng tơ lụa, giao cho ngươi quản lý. Hai ngày nay ta đến gặp các phu nhân tiểu thư, thấy họ thường xuyên tham gia yến hội, người người đều vắt óc chọn lựa phục sức, ganh đua cao thấp với nhau, e sợ bị người khác giành vị trí thứ nhất. Trong kinh thành nhiều kẻ có tiền, chỉ cần chúng ta thường xuyên nghĩ ra vài món lạ mắt, việc buôn bán nhất định sẽ thuận lợi.”

Đan Niên thời đại học khi có một người bạn thân rất thích chơi cosplay, mỗi lần làm quần áo đều nhờ Đan Niên góp ý từ đầu đến đuôi. Sau vài năm, nàng cũng dần biết được không ít vốn kiến thức thiết kế quần áo và các loại chất liệu, mấy trăm bộ tạo hình nhân vật cổ điển đã sớm ghi tạc trong đầu nàng. Trước kia là nàng lười làm, hiện tại vừa vặn lấy ra để kiếm chút thu nhập thêm.

Bích Dao gật đầu đáp vâng, bất quá đảo mắt lại lo lắng, đỏ mặt ngập ngừng nói: “Tiểu thư, ta ngay cả quần áo tơ lụa cũng chưa mặc qua, sao có thể mở tiệm tơ lụa?”

Đan Niên nở nụ cười, “Chỉ cần không bị lỗ, cho ngươi khởi điểm một năm, coi như là đóng học phí cho ngươi, ta tin tưởng năng lực của ngươi.”

Bích Dao ngượng ngùng cúi đầu, như nghĩ tới điều gì, muốn nói lại thôi. Đan Niên cười: “Có lời gì cứ việc nói thẳng, nhịn ở trong lòng nhiều quá thì không tốt.”

Bích Dao ngượng ngùng nói: “Tiểu thư xem trọng ta, là Bích Dao có phúc, bất quá, bất quá ta cảm thấy Phùng đại ca cũng là người có năng lực, tốt hơn ta nhiều, không bằng để Phùng đại ca làm quản sự của cửa hàng này đi.”

Đan Niên tháy Bích Dao ửng hồng gò má, hai mắt tỏa ánh sáng, tựa như một thiếu nữ hoài xuân, liền biết Bích Dao hẳn là thích Tiểu Thạch, từ đáy lòng mừng thay cho Bích Dao. Tiểu Thạch là người tốt, gốc gác rõ ràng, nếu Bích Dao gả cho Tiểu Thạch, cũng là thân càng thêm thân, việc vui thêm được một chuyện.

Liên tưởng đến bản thân mình hồi nhỏ còn định bồi dưỡng Tiểu Thạch làm tướng công, Đan Niên không khỏi ách nhiên thất tiếu, mình khi đó nào nghĩ đến vài năm sau sẽ bị ép đến kinh thành, bị cuốn vào rất nhiều thị phi phải trái, nếu có thể luôn ở lại trong thôn trang nhỏ kia, sống cuộc đời an tĩnh thì tốt biết bao nhiêu.

Bích Dao thấy Đan Niên nhìn mình cười, có chút bất an hỏi: “Tiểu thư, ngài đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là…”

Đan Niên khoát tay, “Bích Dao, ngươi nếu thích Tiểu Thạch, để ta tìm nương làm mối cho ngươi. Tiểu Thạch là người mà ta quen biết từ nhỏ, tính tình tốt, người cũng thông minh, tương lai nhất định là tướng công tốt, phụ thân tốt.”

Bích Dao xấu hổ, hai má đỏ bừng một mảnh, “Tiểu thư, chúng ta đang nói chuyện đứng đắn, ngài lại chọc ghẹo ta!”

Đan Niên ha ha nở nụ cười, cố ý trêu ghẹo: “Vậy là được rồi, xem ra Bích Dao của chúng ta không có ý đó với Tiểu Thạch, ta sẽ đi nói với nương, ngàn vạn đừng hứa gả ngươi cho hắn!”

Bích Dao nghe vậy liền sốt ruột, “Ai nói không có ý đó, ta chỉ là…” Đợi nhìn đến ý cười bỡn cợt của Đan Niên, Bích Dao mới phục hồi tinh thần lại, trên mặt có vẻ như sắp nổi lửa đến nơi.

Đan Niên cười đủ, không lại tiếp tục chọc ghẹo nàng. Khách sạn hiện tại còn thiếu người, Bích Dao sáng sớm phải đi hỗ trợ, nàng cũng không tiện giữa Bích Dao lại nói chuyện phiếm giải buồn với nàng, vén mành lên bảo Bích Dao trở về ngủ, Bích Dao lại kiên trì hầu hạ Đan Niên nằm xuống, đắp kín màn lụa cho Đan Niên rồi mới xoay người rời đi.

Đan Niên thở dài, tâm tư Tiểu Thạch nhanh nhạy hơn so với Phùng chưởng quầy nhiều, chỉ là Tiểu Thạch là một đứa nhỏ hiếu thuận, ngày thường nếu Phùng chưởng quầy nói làm chuyện gì, thì hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dư thừa. Phùng chưởng quầy là loại hình có thể giữ vững sự nghiệp, còn Tiểu Thạch mới là người thích hợp gây dựng sự nghiệp.

Tiểu Thạch là bạn chơi từ nhỏ của mình, Đan Niên suy nghĩ nửa ngày, vẫn là muốn Tiểu Thạch làm chút chuyện, hương liệu của Tây Vực rất được hoan nghênh ở Đại Chiêu, bởi vì đang có chiến tranh với Lặc Xích, mậu dịch bị gián đoạn, giá hương liệu càng quý hơn hoàng kim.

Tiểu Thạch đã sống ở biên cảnh rất nhiều năm, coi như là mưa dầm thấm đất, rất quen thuộc tình hình mậu dịch ở biên cảnh. Nếu mở một cửa hàng hương liệu ở kinh thành, giao cho Tiểu Thạch kinh doanh, ắt sẽ thu được nhiều tiền lời, đối với cả nhà Tiểu Thạch coi như là có cất nhắc.

Nhưng điều khiến Đan Niên lăn qua lộn lại đau đầu chính là: bọn họ ở kinh thành không có nhà không có đất! Trước kia ở Thẩm gia trang, Đan Niên chưa bao giờ phải lo đến vấn đề lương thực, nhà cửa vốn rộng rãi, lương thực cũng nhiều.

Nhưng nay đến kinh thành, cái gì cũng phải đi mua, cửa hàng bán gạo gần đến chiều tối liền đóng cửa, chỉ sơ sẩy nói không chừng sẽ đói bụng. Điều này khiến Đan Niên nảy sinh cảm giác khủng hoảng thật lớn, trong xã hội phong kiến nông dân cá thể, trong tay không tấc đất liền không có cảm giác an toàn a!

Dựa vào một cái Duyệt Lai, nếu muốn mua nhà mua đất ở kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn quả thực có chút khó khăn. Đan Niên vừa nghĩ tới tương lai liền da đầu run lên, “Còn không bằng trở về Thẩm gia trang, có nhà có đất, còn không cần đối mặt đám quyền quý thích khi dễ người khác kia”, Đan Niên nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lần trước gặp Thanh Thanh, nghe nói là Thẩm Lập Ngôn rất nhanh có thể về nhà, cũng không biết là bao lâu, đánh giặc thì xong rồi, còn không được về nhà! Bất quá Đan Niên vẫn không hiểu thái độ của Tuệ Nương cho lắm, mẫu thân cũng không thích kinh thành, nhưng nghe mẫu thân nói chuyện mấy ngày nay, hình như là một lòng muốn cho ca ca ở kinh thành, còn đang đi tìm một cô con dâu.

Đan Niên đoán nửa ngày, cũng chỉ nghĩ đến Tuệ Nương là muốn Thẩm Ngọc an cư ở lại kinh thành, đậu kì thi đình đạt được thứ tự tốt, làm một chức quan văn an toàn, tốt nhất là có thể đi vào Quốc Tử Giám, an toàn làm tiên sinh dạy học, giống như cậu, vừa được người ta tôn trọng, lại được không ít bổng lộc.

Bất quá, Đan Niên lại không nghĩ Thẩm Ngọc sẽ làm như vậy. Nàng và ca ca là cùng nhau lớn lên, hiện tại Thẩm Ngọc tuy rằng mặt ngoài nho nhã kính cẩn nghe lời, trên thực tế trong lòng cũng không an phận. Hắn lần này đòi chết đòi sống đi theo biên cảnh, trong lòng Đan Niên rõ ràng, hắn lo lắng phụ thân chỉ là một phương diện, về phương diện khác, nội tâm hắn tuyệt đối là hướng tới sa trường hào khí ngất trời.

Đan Niên đem người trong nhà thay phiên xoay ở trong đầu một vòng, càng nghĩ càng loạn, nằm lăn xuống giường, giang tay giang chân, bi thương thanh thở dài, tiền a tiền a, đều là tiền làm hại!