Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 65




Đan Niên khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười chậm rãi nói: “Liêm phu nhân quá khiêm nhường, Thanh Thanh thiên chân hồn nhiên là do ngài dạy có cách.” Nữ nhi của ngươi không giáo dưỡng, đó cũng là do ngươi dạy dỗ.

Đan Niên hài lòng nhìn sắc mặt Liêm phu nhân thay đổi mấy lần, cuối cùng là cười khan hai tiếng rồi quay sang tán gẫu với một vị phu nhân khác. Thanh Thanh không nghe thấyý đối chọi gay gắt trong lời nói của hai người, chỉ mải mê nhìn những nhân vật trên sân khấu.

Chưa ngồi được bao lâu, một tiểu nha hoàn vội vàng đến mời Đan Niên, nói là Thẩm Đại phu nhân gọi nàng qua. Đan Niên cau mày, trực giác cảm thấy có chuyện không tốt đang chờ mình. Đan Niên quay sang nói một tiếng với Thanh Thanh, liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Lúc này khách nam tại thi bắn cung ở hậu viện, khách nữ đều ở đây xem kịch, con đường đi trở thanh tịnh rất nhiều, hồi lâu không thấy một bóng người. Đan Niên lấy hai đồng tiền lớn từ trong chiếc túi nhỏ ở tay áo ra, nhét vào tay tiểu nha hoàn, cười tủm tỉm hỏi: “Có những ai ở?”

Tiểu nha hoàn cũng cười cười, bất động thanh sắc nhét tiền vào tay áo, thanh âm ngọt mềm đáp, “Lúc nô tì đi, trong phòng có Nhị phu nhân nhà chúng ta, Bạch gia nhị phòng Đỗ phu nhân, còn có Thẩm đại tiểu thư và Thẩm nhị tiểu thư. Lúc phu nhân bảo nô tì đi gọi tiểu thư, còn những ai đến nữa thì nô tì không biết.”

Đan Niên cúi đầu cười cười, bày ra trận thế lớn như vậy rồi bảo nàng qua, là muốn cho nàng xem trò hay, hay là muốn xem trò hay của nàng? Đan Niên mỉm cười với tiểu nha hoàn: “Tốt lắm, ta đã biết.” Lại lấy ra hai đồng tiền lớn, nhờ tiểu nha hoàn giúp mình chuyển lời cho Liêm tiểu thư, nếu mình một nén nhang sau vẫn chưa trở về, thì mời nàng đến tìm Đan Niên. Tiểu nha hoàn tràn ngập phấn khởi lĩnh mệnh mà đi.

Đến cửa phòng, tiểu nha hoàn đứng ở ngoài bức rèm cửa thông báo một tiếng, nói là tiểu thư Thẩm Đan Niên của Thẩm gia đã tới. Lập tức, một nha hoàn trong phòng xốc mành lên, thỉnh Đan Niên vào.

Đan Niên bước vào trong, thấy trên chiếc ghế quý phi đối diện là một phụ nhân khoảng bốn mươi, đầu buộc đai lụa, phía trên có hắn một viên trân châu cực lớn, đây chính là Đỗ phu nhân nhiều ngày không gặp. Bà lúc này đang nhắm nửa con mắt, bên cạnh có nha hoàn đang đấm chân cho bà.

Người ngồi trên hai ghế tựa hai bên là vị Bạch Nhị phu nhân đã gặp lúc trước và Thẩm Đại phu nhân. Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân đứng hầu ở phía sau Thẩm Đại phu nhân. Thẩm Đan Hà mặt mày không biểu cảm nhìn Đan Niên, còn ánh mắt Thẩm Đan Vân lại dày đặc vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Đan Niên thấy trận thế này, trong lòng lộp bộp một chút, bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi Đại bá mẫu: “Không biết bá mẫu gọi con đến là có chuyện gì?”

Thẩm Đại phu nhân lấy chiếc khăn trong tay lên xoa xoa khóe mắt, “Đan Niên, phụ thân con không ở nhà, ta đây làm bá mẫu nhưng đã thao nát tâm can vì con. Ta sợ con ở nhà buồn, liền mang con đến chơi ở thôn trang của Khánh Vương gia. Mà con lại, ai… không phải ta làm bá mẫu mà nói nặng ngươi, nhưng ngươi cũng không thể làm ra chuyện như vậy a!”

Đan Niên bị màn kịch sướt mướt của Thẩm Đại phu nhân làm cho hồ đồ, cái kiểu khuyên nhủ tận tình thế này, đến chính nàng cũng sắp tin bản thân đã không lưu ý làm ra chuyện gì khiến người người oán trách. Đan Niên quay đầu nhìn về phía Bạch Nhị phu nhân của Khánh Vương phủ cùng Bạch gia nhị phòng Đỗ phu nhân. Ngoại trừ Đỗ phu nhân đang nghiêng người nằm nghỉ trên ghế quý phi, Bạch Nhị phu nhân ngồi rất ngay ngắn, mặt mày nghiêm túc nhìn Đan Niên.

Các vị phu nhân được mời đến đây, tiếng nói đều rất có phân lượng, như vậy, mình đành tìm hai người ra tọa trấn. Đan Niên nghĩ đến đây, liền cười nói: “Đan Niên không biết Đại bá mẫu đang nói cái gì, mới vừa con đang cùng Liêm phu nhân và Liêm tiểu thư xem kịch. Nếu Đan Niên làm cái gì không thỏa đáng, kính xin Đại bá mẫu chỉ rõ.”

Thẩm Đại phu nhân không ngờ thái độ của Đan Niên như thế, chỉ phải tiếp tục nói: “Đan Niên, cuộc sống trong nhà con không dư dả, nhưng thứ nên là của mình tự nhiên sẽ là của mình, không phải là tài vật của mình cũng đừng tham a!”

Chân mày Đan Niên cau lại, lời này là có ý gì, nói quanh co lòng vòng một hồi là có ý bảo tay chân mình không được sạch sẽ?!

Cơn tức trong người Đan Niên dần dần dâng lên, nàng cố đè nén cơn tức, hỏi: “Đại bá mẫu cảm thấy, Đan Niên tham cái gì?”

Thẩm Đan Hà luôn mặt lạnh nhìn Đan Niên, giờ có chút không nhịn được, tiến lên bày ra bộ dạng trưởng tỷ, ôn nhu nói: “Đan Niên, chúng ta đã sớm biết, hiện tại ở đây đều không phải người ngoài, chỉ cần muội chủ động giao vật đó ra, muội còn nhỏ, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho muội.”

Đan Niên cười lạnh một tiếng, “Tỷ đây là ý gì, nếu đã biết, còn bảo muội nói cái gì?”

Thẩm Đan Hà luôn cảm thấy Đan Niên là thứ nông dân nhà quê nhát gan sợ phiền phức, không nghĩ tới nàng dám đương trường chống đối, nhất thời nói không ra lời. Bên kia, Thẩm Đan Vân vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Đan Niên, ý của Đại tỷ và mẫu thân là nói muội trộm ngọc bội của Bạch đại công tử, mau sớm giao ra đây, miễn cho đến lúc soát người tìm ra, mặt mũi sẽ khó xem.”

Đan Niên nghe được hai chữ soát người, sợi dây lý trí trong đầu liền chặt đứt, “Soát người?! Thẩm Đan Hà, uổng cho ngươi tự xưng là đầy bụng thi thư, thư đều đọc vào bụng chó hết rồi!”

Bất kể sắc mặt trướng thành màu gan heo của Thẩm Đan Hà, Đan Niên tiếp tục mắng: “Ta chưa thấy qua ngọc bội của Bạch công tử gì đó, ta cũng không quen biết Bạch công tử gì đó, nếu các ngươi cố ý muốn soát, ta chỉ là một thiếu nữ cơ khổ, không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho các ngươi khi dễ!”

Lướt nhìn những biểu tình khác nhau của các phu nhân tiểu thư chung quanh, Đan Niên trợn mắt lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi không tìm ra cái gì, ta liền đâm đầu chết ngay tại biệt trang này, chờ phụ huynh ta trở về, lại nhờ bọn họ thay ta nhặt xác minh oan!”

Thẩm Đại phu nhân vạn vạn không nghĩ tới Đan Niên sẽ có phản ứng này, vốn tưởng rằng Đan Niên nhát gan sợ phiền phức, chỉ cần hù dọa một chút, nàng sẽ giao ngọc bội cũa Bạch công ra ngay. Nha hoàn đi theo dõi nàng đã nói nhìn thấy Bạch công tử đem ngọc bội ném cho Đan Niên, sau liền vội vội vàng vàng đến bẩm báo cho bà.

Ngọc bội kia, người nào ở kinh thành cũng biết, đó là miếng ngọc bội do Ung Quốc Công lão phu nhân đi thỉnh cao tăng đến ban phước, Bạch đại công tử từ nhỏ đã mang trên người, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, nay chỉ lần đầu gặp mặt liền cho Đan Niên. Hay là Bạch đại công tử ăn ngán tổ yến vây cá, thích ăn cháo trắng rau dưa, nên mới có hứng thú đối với tiểu nha đầu này?

Thẩm Đại phu nhân kiên quyết không thể cho phép có kẻ uy hiếp đến địa vị cùng trình độ sủng ái con gái bà tồn tại. Bạch đại công tử tuổi trẻ tuấn lãng, gia thế lại cao quý, Đan Hà có thể đính hôn với Bạch đại công tử chính là do Thẩm gia đã trăm phương ngàn kế tìm biết bao nhiêu quan hệ, đổi biết bao nhiêu món nợ nhân tình mới có được. Đan Niên chỉ là của hồi môn, chớ tự cho là đúng, nảy ra ý tưởng gì không nên có.

Huống chi, nếu thanh danh thực bị gắn tội trộm tài giấu vật, Đan Niên sẽ là đâm lao phải theo lao. Thanh danh một khi đã hủy, đến lúc đó còn không phải tùy ý bà an bài làm của hồi môn, vợ chồng Nhị đệ đuối lý, nói không chừng còn cảm kích bà đã cho Đan Niên một kết cuộc tốt.

Thẩm Đại phu nhân có tâm bày ra một trận thế lớn để hù dọa Đan Niên, lần này khiến nàng kinh hãi, về sau cũng sẽ thành thật hơn, bất quá chỉ là một nữ hài đến từ nông thôn, cho dù có ý kiến gì, cũng đều sẽ bị bà quát lớn ngậm miệng!

Nhưng phản ứng của Đan Niên lại quá ngoài dự kiến của Thẩm Đại phu nhân, tư thái cương liệt như thể chắc chắc bản thân chưa từng thấy qua ngọc bội, chưa thấy qua Bạch đại công tử, chẳng lẽ là nha hoàn kia nhìn lầm rồi?

Thẩm Đại phu nhân kinh nghi bất định, nếu như thực nhìn lầm rồi, lúc này xem như nháo ra ô long lớn, Nhị đệ nếu từ chiến trường trở về…

Nghĩ đến đây, Thẩm Đại phu nhân đổi lại khuôn mặt tươi cười, ôn nhu khuyên nhủ: “Đan Niên, con chớ gấp, Đại bá mẫu cũng là vì tốt cho con. Nghe có người nói huyên thuyên là thấy con trộm ngọc bội của Bạch đại công tử, Đại bá mẫu cũng vì sợ con rước họa vào thân, vị Bạch đại công tử kia…”

Đan Niên không kiên nhẫn ngắt lời Thẩm Đại phu nhân, “Con đã nói, con không quen biết Bạch đại công tử gì đó, cũng không muốn quen biết!”

Thẩm Đại phu nhân bị Đan Niên làm mất mặt mũi, sắc mặt thoắt biến xanh xao. Thẩm Đan Hà bất mãn trừng mắt Đan Niên, cố sức suy nghĩ nên nói cái gì đó. Đan Niên bỗng nhiên nghĩ tới một việc, có chút nghiền ngẫm cười nói: “Nghe Đại bá mẫu nói, vị Bạch đại công tử này hẳn là một người rất cao quý, ngọc bội trên người cũng nhất định là trân quý, nếu đã làm mất, vậy thì các tiểu thư hiện đang ở thôn trang này cũng có thể nhặt được, không bằng cũng cùng gọi lại đây soát người, đương nhiên cũng phải soát người Đại tỷ, nói không chừng sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.”

Thẩm Đan Hà giận dữ, chỉ tay vào mặt Đan Niên, mắng: “Ngươi, ngươi thật không biết liêm sỉ!”

Đan Niên nở nụ cười, Thẩm Đan Hà dù sao đã giáo dục theo kiểu Tứ Thư Ngũ Kinh nhân nghĩa lễ trí tín, ngay cả khi tính tình xấu xa, khi trách móc người khác vẫn chỉ là kiểu không có trình độ như vậy.

“Không biết liêm sỉ? Vậy Thẩm đại tiểu thư có biết liêm sỉ? Vì một nam nhân, mà gọi cả một đám người đến lục soát người đường muội của mình. Vị Thẩm đại tiểu thư còn chưa lấy chồng này, ngươi cũng thật biết liêm sỉ a!” Đan Niên cắn răng nghiến lợi mắng.

Thẩm Đan Hà nhất thời muốn khóc thành tiếng, bị Thẩm Đại phu nhân hung hăng trợn mắt một cái, đành ngậm miệng lại. Thẩm Đại phu nhân quay đầu nhìn Đan Niên, trùng trùng ho một tiếng, “Đan Niên, cha mẹ con không dạy con lễ phép sao? Sao lại ăn nói với trưởng tỷ như vậy!”

Đan Niên không sao cả cười cười, lúc nãy đã trở mặt, hiện tại lại giở giọng thứ tự trưởng ấu ra nói chuyện, kẻ mới vừa rồi đe dọa uy hiếp nàng, định tạt nước bẩn lên người nàng là ai a!

Thẩm Đan Hà trừng mắt liếc qua, ánh mắt nhìn Đan Niên chỉ hận không thể phóng phi tiêu vào người Đan Niên. Nàng xoay người, vén áo thi lễ với Đỗ phu nhân cùng Bạch Nhị phu nhân, xuất thần khôi phục lại hình tượng tiểu thư hiền lương thục đứa, “Nhị vị phu nhân, Thẩm gia xảy ra chuyện như vậy, thật sự là khiến nhị vị chê cười. Đan Hà nhất định phải…”

“Ai da, đợi chút, trưởng tỷ.” Đan Niên cố ý kéo dài ngữ điệu, “Cái gì mà nói là Thẩm gia xảy ra chuyện? Muội đây, cái gì cũng chưa làm, chẳng lẽ là trưởng tỷ và nhị tỷ làm ra chuyện gì không sáng rọi bị người ta chê cười?”

Thẩm Đan Hà giận quá hóa cười, ánh mắt nhìn Đan Niên bắn ra hàn quang bốn phía, hận không thể mổ ruột moi gan Đan Niên ra. Kỳ thực, đứng trên lập trường của Đan Hà, Đan Niên cũng có thể thông cảm, một nữ nhân cho dù suốt ngày bị Nữ Huấn giáo dục, thì khi nhìn tiểu tam của lão công tương lai đứng trước mặt mình, tâm tình đều thực không thoải mái.

Bất quá, đối tượng oán hận lúc này trở thành chính mình, Đan Niên liền cao hứng không nổi. Thấy Thẩm Đan Vân đứng một bên cười trộm xem cuộc vui, Đan Niên có chút mất hứng, cúi người hành lễ với ba vị phu nhân, “Nếu không còn chuyện gì liên quan đến Đan Niên, Đan Niên liền cáo lui trước.”

“Đứng lại!” Thẩm Đan Hà hét to gọi Đan Niên, “Sự tình còn không có điều tra rõ ràng đã định bỏ chạy, người của Thẩm gia xưa nay quang minh lỗi lạc, chưa làm ra chuyện gì phi pháp, cũng sẽ không cô tức dưỡng gian!”

Đan Niên rút lại bàn chân định bước đi, rất hứng thú nhìn Thẩm Đan Hà, “Ồ? Vậy Đại tỷ định điều tra thế nào a?”