Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 59




Thẩm Lập Ngôn lập tức xông ngay ra ngoài, lại không phát hiện có bất kỳ bóng người nào, chỉ có ngẫu nhiên gió thổi nhánh cây đánh lên mái hiên tạo ra tiếng vang vừa rồi.

Đan Niên nhẹ nhàng thở ra, nhịp tim đập loạn cào cào cũng dần dần bằng phẳng xuống, cười thầm bản thân sau khi bị gã mặt nạ đó bắt cóc đã trở nên nhát gan vô cùng, cứ như con chim sợ cành cong.

Thẩm Lập Ngôn cẩn thận đóng cửa lại, thần sắc ngưng trọng hỏi: “Tên Tô Tấn Điền kia có ý hãm hại con không?”

Đan Niên nhớ lại thái độ không rõ vui hay giận của Tô Doãn Hiên, nàng lắc lắc đầu, nói: “Lúc con đi, Tô đại nhân muốn nói chuyện một mình với con, lòng con lúc đó đang buồn bực nên không để ý đến hắn, hẳn là không có ác ý với con.”

Thẩm Lập Ngôn gật gật đầu, nhiều người biết thân phận thật của Đan Niên, cha con Tô Tấn Điền sẽ không làm chuyện gì bất lợi với Đan Niên. Thẩm Lập Ngôn bảo Đan Niên đi nghỉ trước, hắn còn phải đi gặp Hồ Khiêm, thương lượng việc truy kích Lặc Xích, lát nữa lại gọi Thẩm Ngọc đến đây canh chừng cho Đan Niên.

Đan Niên thấy Thẩm Lập Ngôn phải đi, vội vàng gọi phụ thân lại, hỏi: “Cha, lần này người con đến chiến trường, lại kèm con hai bên kéo vào Lạc Lâm, đều là tên mang mặt nạ màu bạc kia, hắn rốt cuộc là ai?”

“Ta cũng không rõ, người này từng giao thủ với cha vài lần trước khi Mộc Kỳ bị vây. Con người mưu mô xảo quyệt, tựa hồ rất rõ tình hình bên trong chúng ta. Lặc Xích Vương cư nhiên phái đại tướng Trát Mông Muội làm phó quan của hắn, có thể thấy được người này địa vị cao.” Thẩm Lập Ngôn vội vã đi ra ngoài làm việc, dặn Đan Niên không cần lại quan tâm những chuyện này, cứ lo nghỉ ngơi cho tốt, liền đi ra ngoài.

Đan Niên nằm sấp trên bàn, nhịn không được nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, gã nam nhân thần bí mang mặt nạ Mộ công tử đã bị nàng đùa giỡn ba lần, tính cách âm tình bất định, rõ ràng là kẻ độ lượng nhỏ hẹp, ngộ nhỡ luẩn quẩn trong lòng, thề muốn báo thù đuổi giết nàng thì sao đây? Đan Niên trùng trùng đập đầu xuống bàn, nàng phải làm sao bây giờ a!

Thẩm Ngọc đẩy cửa vào, thấy Đan Niên mặt mày đau khổ, cả người dựa lên bàn, cười nói: “Đan Niên, muội đang làm gì thế này?”

Đan Niên mặt mày đau khổ, “Không phải đã nói với ca rồi sao, gã mặt nạ kia thoạt nhìn chính là tên có cừu tất báo, ngộ nhỡ chạy đến Đại Chiêu đuổi giết muội thì phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Ngọc nhất thời thu hồi khuôn mặt tươi cười, “Đan Niên, ngày mai phụ thân sẽ cho người đưa muội trở về, hắn chỉ là một tên Lặc Xích, dù có kiêu ngạo đến thế nào cũng không đến nỗi dám vào trong kinh thành đâu.”

Đan Niên nghe nói mình sắp về kinh, lại phải đối mặt với đám người chán ghét nhà đại bá, liền mím môi không lên tiếng. Thẩm Ngọc cũng không nói gì nữa, ngồi bên cạnh Đan Niên, lẳng lặng nhìn sườn mặt Đan Niên.

Đan Niên thấy Thẩm Ngọc nhìn mình, kỳ quái nói: “Ca ca, ca nhìn muội làm gì? Có phải là có chuyện gì gạt muội không?”

Thẩm Ngọc cười cười, vuốt vuốt đầu Đan Niên, cảm thán nói: “Đan Niên đã là đại cô nương rồi, không nghĩ tới lần này được cứu trợ lại là dựa vào Đan Niên.”

Đan Niên không nghĩ tới Thẩm Ngọc nói đến chuyện này, đầu tựa vào cánh tay Thẩm Ngọc, “Đều là người một nhà, còn nói cái gì dựa vào hay không dựa vào a. Đúng rồi, lần này muội gặp được Tiểu Thạch.”

Thẩm Ngọc cười nói: “Ta và cha cũng không ngờ lại gặp Tiểu Thạch ở đây. Muội còn nhớ Ngô thẩm thẩm và Phùng chưởng quầy không? Lúc trước vì trốn người của Thẩm gia trang, bọn họ đã chạy đến biên cảnh, mở một cửa hàng ở Mộc Kỳ.”

Đan Niên nghe nói như thế, lập tức đứng dậy, vui mừng hỏi: “Ngô thẩm thẩm và Phùng chưởng quầy cũng ở đây? Bọn họ thật sự ở cùng một chỗ?”

Thẩm Ngọc sợ run một chút, bật cười nói: “Muội là một cô nương gia đó a, sao cái gì cũng biết hết vậy!”

Đan Niên không thèm để ý tới Thẩm Ngọc dài dòng. “Tiểu Thạch không biết sao lại lớn lên thành như vậy nữa, một chút cũng không giống với lúc còn nhỏ.”

“Trưởng thành đều sẽ thay đổi, muội hồi còn nhỏ cũng vậy thôi, mặt mày thì xấu lại nhăn nhím thành một khối, hễ khóc lên là gương mặt như cái khăn lau!” Thẩm Ngọc chê cười nàng.

Đan Niên trề môi bất mãn, nàng biết ngay là không thể nhún nhướng Thẩm Ngọc, nếu không tên tiểu tử thối Thẩm Ngọc này sẽ lại nghĩ pháp khi dễ nàng.

“Muội muốn tắm rửa!” Đan Niên nói không lại tên quỷ tinh Thẩm Ngọc, bắt đầu giở trò tiểu thư cáu kỉnh. Thẩm Ngọc dở khóc dở cười đi tìm một bồn gỗ lớn đến, lại cố sức nhấc mấy thùng nước nóng vào.

Vốn Thẩm Ngọc định gọi Ngô thẩm thẩm đến giúp Đan Niên tắm rửa, Đan Niên nói cái gì cũng không chịu cởi đồ trống trơn trước mặt người khác, kiên quyết không cho.

Thẩm Ngọc không lay chuyển được Đan Niên, đành phải ra ngoài cửa chờ, đến lúc Đan Niên tắm xong lại vào lau tóc cho Đan Niên, xong còn trải giường cho Đan Niên ngủ.

Ngày hôm sau khi Đan Niên ngủ đủ giấc thức dậy đã là buổi trưa. Thẩm Lập Ngôn cho quân đội xây tạm một căn nhà gỗ nhỏ, chỗ Đan Niên ngủ chính là căn phòng ở lầu hai của Thẩm Ngọc.

Đẩy cửa phòng ra, Đan Niên liền thấy một tiểu nha đầu chừng mười tuổi đang bưng chậu đồng đứng chờ ở cửa, tóc thắt bím thành hai cái sừng dê, trên khuôn mặt đen gầy khảm một đôi mắt to sáng, khiếp sinh sinh nhìn nàng.

Thấy Đan Niên đi ra, tiểu cô nương nhỏ giọng nói: “Là Thẩm đại nhân phân phó nô tì hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu.” Đan Niên nhất thời cảm thấy da đầu run lên, bảo một tiểu nha đầu ngay cả chậu đều bưng không nổi này đến hầu hạ mình, tâm lý không chịu được nha, rõ rành rành là ngược đãi lao động trẻ em a!

Đan Niên trong lòng mắng Thẩm Ngọc một trận từ đầu đến chân, lắc mình nhường đường cho tiểu cô nương bưng nước vào phòng. Ở chỗ xa, Thẩm Ngọc liên liếp nhảy mũi vài cái, chọc Tiểu Thạch không ngừng quan tâm hỏi hắn có phải đêm qua bị cảm lạnh hay không.

Sau khi tiểu cô nương bưng nước vào xong, Đan Niên liền bảo nàng ra ngoài. Tiểu nha đầu thấy thái độ Đan Niên kiên quyết, không dám lại nói gì nữa, cúi đầu chậm rãi ra ngoài, đợi cho đến khi khỏi nhà gỗ mới khoan khoái nhảy nhót chạy đi.

Đan Niên đang gian nan dùng một bàn tay rửa mặt thì Thẩm Ngọc và Tiểu Thạch cùng vào phòng nàng. Thẩm Ngọc thấy Đan Niên không tiện cột tóc, liền tự nhiên cầm lấy lược gỗ chải đầu cho Đan Niên.

Đan Niên nhìn trong ảnh chiếu của Thẩm Ngọc trong gương đồng, mi mục như họa, phong thần tuấn tú, nghiêm túc lưu loát chải đầu làm tóc cho mình, mặt bất giác có chút nóng lên, yên lặng cảm thán ca ca của mình càng lớn càng đẹp trai.

Cột tóc xong, Đan Niên khoác tấm trường bào của Thẩm Ngọc ở bên ngoài, biến thành một tiểu công tử vị thành niên hoạt bát xinh đẹp. Thẩm Ngọc nhân cơ hội nói với Đan Niên chuyện cả nhà Tiểu Thạch sẽ cùng đưa Đan Niên về kinh thành, bởi vì biên cảnh mấy năm nay không yên ổn, việc làm ăn của cửa hàng nhà Tiểu Thạch không được tốt lắm, còn không bằng đến kinh thành nghĩ cách mưu sinh.

Đan Niên bĩu môi, cũng không có biện pháp, nàng đã đi lâu như vậy, Tuệ Nương ở nhà khẳng định đã lo sắp phát điên. Tiệm cơm của nàng cũng không biết thế nào, lão Triệu có kinh doanh theo ý của nàng không.

Đan Niên muốn cùng phụ thân cáo biệt mới đi, Thẩm Ngọc nói phụ thân bận lo quân vụ, Đại hoàng tử khoảng thời gian trước bị thương, ốm đau không dậy nổi, mấy ngày nay khí sắc tốt hơn nhiều, đã có thể xuống giường nghe Thẩm Lập Ngôn hồi báo sau một tấm màn.

Đan Niên nhớ tới vị Đại hoàng tử ma ốm kia, lòng liền tràn đầy bất mãn. Nếu không phải hắn, cả nhà nàng sẽ không phải liều mạng xông vào chỗ chết! Thái hậu và Hoàng hậu cao cao tại thượng vì trừ bỏ một tên Đại hoàng tử mà lấy vận mệnh của cả quốc gia để chôn cùng, không màng đến trận chiến này sẽ khiến bao nhiêu gia đình tan nát, quả nhiên vô tình nhất đế vương gia!

Đan Niên không có hành lý gì để thu dọn, Thẩm Ngọc tối qua đã chuẩn bị sẵn một tấm áo choàng sạch sẽ khác của mình cho Đan Niên làm quần áo để thay trên đường.

Rời khỏi nhà gỗ, Phùng chưởng quầy và Ngô thẩm thẩm đã đứng chờ bên cạnh xe ngựa. Đan Niên không nhận ra nổi Ngô thẩm thẩm, khuôn mặt Ngô thẩm thẩm bây giờ tràn đầy anh khí, thân thể cũng khỏe mạnh rất nhiều, nói chuyện trung khí mười phần, không còn là bộ dáng nhát gan như trước kia nữa. Chỉ có Phùng chưởng quầy là không thay đổi mấy, đứng ở một bên mỉm cười nhìn mọi người.

Thấy Đan Niên đến, Ngô thẩm thẩm vui vẻ liền muốn ôm Đan Niên một cái, khiến Thẩm Ngọc hoảng sợ lập tức chắn trước mặt Đan Niên, mỉm cười giải thích Đan Niên hiện tại có thương tích trong người, cánh tay còn đang phải bó nẹp.

Soái ca Thẩm Ngọc nói mấy câu liền dỗ Ngô thẩm thẩm vui vẻ tâm hoa nộ phóng, không ngừng vỗ ngực cam đoan nhất định an toàn hộ tống Đan Niên về nhà. Đan Niên đứng bên cạnh khẽ lau mồ hôi, Thẩm Ngọc thật là có tiềm chất làm họa thủy, từ nhỏ đến lớn, vô luận là già hay trẻ, Đan Niên đều chưa thấy có nữ nhân nào không thích Thẩm Ngọc.

Tiểu Thạch thúc giục nói thời gian không còn sớm, phải nhanh chóng rời đi. Ngô thẩm thẩm và Đan Niên ngồi trong xe ngựa, Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy ngồi ở ngoài đánh xe. Bên trong xe có trải hai bộ chăn dày, Ngô thẩm thẩm giúp Đan Niên thoát giày trực tiếp ngồi vào trong chăn, sợ dọc theo đường lắc lư, đụng đến chỗ gãy xương sẽ lưu lại di chứng.

Dọc theo đường đi, xe ngựa đi cực kỳ chậm, Đan Niên biết đây là vì tốt cho mình. Nhớ lại mấy ngày trước ngày đêm kiên trì chạy tới Mộc Kỳ, Đan Niên cảm thấy đó cứ như một giấc mộng ở kiếp trước, nàng thức trắng vài đêm mà vẫn không có một chút mệt mỏi, phảng phất có một nguồn tinh lực dồi dào, dùng không hết, chỉ tiếc là phải làm phiền hà lão Trịnh, không biết sau khi lão trở về có bị đại bá gây phiền toái hay không.

Giữa trưa đến quan đạo, đoàn người ghé vào một quán ăn nhỏ. Đan Niên vịn tay Ngô thẩm thẩm, cẩn thận xuống xe vào tiệm cơm. Vì bốn người đang đi gấp nên chỉ gọi món mì sợi đơn giản. Trong lúc đợi tiểu nhị dọn mì lên, Đan Niên dùng tay phải cầm tách trà lên, vừa uống vừa nghe một người kể chuyện trong quán ăn đang được một đám người vây quanh.

Người nọ nước miếng tung bay nói: “Các ngươi biết không, Mộc Kỳ lúc đó bị vây chật như nêm cối, ngay cả con muỗi cũng không đi vào nổi. Đáng thương cho Thẩm đại nhân, tuy anh minh nhưng không lương không binh nên cũng không có biện pháp nào!

Đúng lúc này, một người hầu trung nghĩa can đảm của Thẩm đại nhân anh dũng xông vào hang ổ của người Lặc Xích. Ngay lúc quan quân vạn mã giằng co, không màng đến thanh đại đao của người Lặc Xích đang bổ về phía mình, hắn hô to về hướng Thẩm đại nhân, nói hãy kiên trì hơn nữa, viện quân lập tức tới ngay!”

Mọi người ồ lên một trận kinh hô kính nể, Đan Niên lúc này đang uống trà giữa chừng, nhất thời sặc nước phun ra, ho khù khụ không thôi. Người kể chuyện trong quán ăn thấy Đan Niên không nể mặt mình như thế, khẽ liếc nàng một cái, tiếp tục kể: “Đáng tiếc người hầu kia, đường đường một hán tử Đại Chiêu, cứ như vậy…”

Người kể chuyện lắc đầu thở dài nói không được nữa, người chung quanh cũng tiếc hận thở dài, còn có vài bác gái cảm động sụt sùi chảy nước mắt.

Đan Niên bị sặc gần như không thở nổi, ho khan không ngừng, Ngô thẩm thẩm và Tiểu Thạch lo lắng đấm lưng giúp nàng thuận khí. Một hồi lâu sau, Đan Niên mới thở nổi, hai mắt bởi vì ho khan mà ứa đầy nước mắt.

Người kể chuyện đi vòng ở trong quan xin tiền thưởng, lúc đi ngang qua Đan Niên, thét to nói: “Tiểu công tử, ngươi phải học tập vị hán tử nhà Thẩm đại nhân một chút đi, với bộ dạng gầy còm không đủ hai lạng thịt này của ngươi, làm thế nào có thể lên chiến trường đánh người Lặc Xích?”

Dứt lời, gã lão đầu kể chuyện hất cằm sang Tiểu Thạch ngồi bên cạnh, “Phải giống như ca ca của ngươi mới còn có hy vọng!”

Tính tình nóng nảy của Ngô thẩm thẩm mấy năm qua được hai nam nhân hiền lành trong nhà bồi dưỡng vô cùng nhuần nhuyễn, đương trường định chống nạnh nhảy ra lý luận với gã kể chuyện chẳng biết cái gì này.

Tiểu Thạch và Phùng chưởng quầy dở khóc dở cười kéo Ngô thẩm thẩm ngồi xuống, chớ cùng loại người này tốn hơi thừa lời làm gì.

Thừa lại Đan Niên, đầu đầy hắc tuyến, nói không ra lời.

Gã kể chuyện thấy Ngô thẩm thẩm không phải người dễ chọc, hai chân như được bôi dầu, nhanh chóng chuồn mất. Lúc này tiểu nhị bưng mì lên, mùi thơm xông vào mũi, khiến ngón tay Đan Niên ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn ăn ngay.

Đan Niên vừa ăn mì, vừa nhớ lại lời gã kể chuyện kia nói. Xem ra là phụ thân và Thẩm Ngọc đã tung tin ra bên ngoài là người liều chết báo tin tình báo ở dưới thành lâu ngày hôm đó là gia phó của Thẩm gia, sớm đã bị người Lặc Xích sát hại, bây giờ là tử vô đối chứng.

Như vậy liền quét sạch mọi quan hệ với nàng, lúc trở về kinh thành chỉ cần nói với người ngoài là nàng mấy ngày nay thân thể không tốt, bị bệnh liệt giường. Đan Niên nghĩ tới lúc trở về còn phải đối mặt với Tuệ Nương, đầu liền phát đau. Mình lén lút trốn nhà rời đi đã nhiều ngày như vậy, Tuệ Nương khẳng định tức giận không nhẹ. Từ nhỏ đến lớn, Tuệ Nương chưa bao giờ phát giận với Đan Niên, lần này không biết còn có thể tha thứ mình không.