Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 56




Đan Niên vừa giấu xong cây chủy thủ, rèm cửa lại một lần nữa bị xốc lên, người tới lần này là Mộ công tử.

Đan Niên vừa đuổi đi máy giám thị của hắn, nên giờ hắn đến để chỉnh nàng? Mộ công tử mang mặt nạ, Đan Niên nhìn không ra hắn rốt cuộc là hỉ là giận, hai mắt nàng khép hờ vuốt vuốt cọng rơm trên tấm nệm quấn trên ngón tay, không thèm để ý tới người đang từng bước một đi về phía mình.

“Thẩm Đan Niên, ngươi giỏi lắm. Ngươi nghĩ là ngươi đuổi đi Lưu lão bản, ta sẽ không sẽ tìm người khác đến canh chừng ngươi?” Mộ công tử mở miệng, thanh âm bình thản, nghe không ra cảm xúc.

Đan Niên tâm tư quay nhanh ngược trở lại, khiêu khích nói: “Ta vốn là tiểu thư quan gia, ngươi tìm loại người như vậy đến lãng phí ta, ta còn cảm thấy ủy khuất!”

“Nga? Ngươi còn cảm thấy ngươi là tiểu thư quan gia?” Ngữ khí của Mộ công tử mang theo nhẹ nhàng ý cười, “Có muốn ta thu ngươi làm thị thiếp, cho ngươi cả đời ở lại trên thảo nguyên, vĩnh viễn không về được Đại Chiêu, làm cái tiểu thư quan gia của ngươi?”

Đan Đông nghe vậy, hưng trí chợt kéo đến, kiếp trước nàng từng nghe nói Mông Cổ cổ đại có một phong tục, nam nhân nếu chết đi sẽ ủng hộ nữ nhân tái giá, không biết Lặc Xích có phải cũng như thế hay không.

Đan Niên hưng trí bừng bừng, hỏi Mộ công tử: “Nghe nói ở Lặc Xích, nếu nam nhân chết, vẫn rất hoan nghênh nữ nhân tái giá, có chuyện này không?”

Mộ công tử có chút đoán không ra suy nghĩ của Đan Niên, “Ngươi muốn làm cái gì?”

Đan Niên ném cọng cỏ trên tay xuống, phủi phủi tay, cười nói: “Như vậy rất tốt. Nếu ngươi ngày nào đó từ thảo nguyên chạy đến cướp bóc Đại Chiêu chúng ta, bị người Đại Chiêu chúng ta đánh chết, ta có thể mang theo tài sản của ngươi đi tái giá. Để cho nam nhân khác tiêu tiền của ngươi, ngủ nữ nhân của ngươi, còn để con trai của ngươi gọi nam nhân khác là cha!”

Mộ công tử hồi lâu không hé răng, Đan Đông vừa nghĩ đến khuôn mặt dưới mặt nạ kia hiện tại nhất định là xanh trắng lẫn lộn, trong lòng liền cực kì thoải mái. Tưởng hù dọa Thẩm Đan Niên sao, đạo hạnh của ngươi còn kém lắm!

Hồi lâu sau, Mộ công tử mở miệng, giọng điệu rất có vị nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm tiểu thư quả nhiên là hổ phụ vô khuyển nữ, ý tưởng rất bất đồng với nữ tử khuê các hiền lương thục đức của Đại Chiêu, hay là Thẩm Lập Ngôn chỉ dạy ngươi múa mép khua môi như thế nào?”

Đan Niên thảnh thơi ngồi trên nệm rơm, chuẩn bị bứt thêm vài cọng cỏ, ngẩng đầu lên ngạc nhiên cười nói: “Một man di như ngươi nhiên cũng biết hiền lương thục đức?”

Mộ công tử nhìn Đan Niên trào phúng mỉm cười, hàng lông mi rất dài, trên khuôn mặt vốn tái nhợt bỗng nhiễm lên một tầng đỏ ửng, hoàn toàn khác với vẻ đầu bù tóc rối lúc mới gặp, hai gò má nhẵn nhụi đến mức khiến người ta muốn thò tay kiểm tra, đôi mắt đen lấp lánh mang theo ý cười, nhìn như những vì sao trên trời, làm cả người nàng đều tràn trề sức sống.

Yết hầu giấu dưới lớp mặt nạ của Mộ công tử không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, thanh âm kiệt lực duy trì trấn định, “Vì sao không thể biết?”

Đan Niên không trả lời hắn, thân phận của gã nam nhân mặt nạ trước mắt là bí mật của hắn, bằng không hắn sẽ không thể cả ngày mặt mang một cái mặt nạ trên mặt.

Biết càng ít, hy vọng sống sót của nàng lại càng lớn.

Vừa nghĩ đến mạng nhỏ của mình còn ngo ngoe trong tay người khác, Đan Niên có chút hứng thú rã rời, ném đi cọng rơm đùa nghịch trong tay, bĩu môi nói: “Ngươi gấp cái gì? Ta lại không phải là gì của ngươi, chỉ suy luận một chút mà thôi, cũng không phải thật sự là lão bà của ngươi!”

Mộ công tử lúc này mới cảm giác được mình phản ứng có chút quá độ, có chút thất thố, giờ thấy Đan Niên lại đùa giỡn tính tình tiểu thư cáu kỉnh, hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Sắc trời dần dần xuống thấp, Đan Niên đang mơ mơ màng màng nằm ngủ trên nệm rơm, trong bóng đêm cảm giác được có người mò lên mặt mình. Đan Niên hoảng sợ, há mồm định thét chói tai liền bị một bàn tay bưng kín.

“Đừng lên tiếng, là ta!”

Lọt vào tai chính là âm thanh đôn hậu của Tiểu Thạch, Đan Niên còn chưa tỉnh hồn, nhỏ giọng nói: “Ca vào đây bằng cách nào?”

“Ta nói với người gác cửa là ta đến thu dọn chén bát cơm chiều, bọn họ để ta vào.”

“Ca đi nhanh lên đi, ngộ nhỡ bọn họ phát hiện ca không phải người Lặc Xích, sẽ giết ca đó.” Đan Niên thúc giục.

Tiểu Thạch lắc đầu, “Không được, ta còn chưa đem muội ra ngoài. Nơi này gác rất nghiêm, muội vừa ra cũng sẽ bị binh lính tuần đêm nhìn thấy, ta còn đang tìm cơ hội.” Thấy mặt Đan Niên như đưa đám, Tiểu Thạch vội vàng nói: “Quân của Đông Bình tối hôm nay sẽ đến, đợi viện quân xông tới, muội đừng chạy loạn, chờ ta dẫn muội đi!”

Đan Niên vội vàng gật đầu, nhìn Tiểu Thạch khom lưng chui ra lều trại. Rốt cuộc có thể thoát khỏi trại lính khiến người ta hít thở không thông này, trái tim Đan Niên bởi vì khẩn trương mà bắt đầu kinh hoàng lên, cười thầm bản thân không tiền đồ, lúc bị kéo đến giữa hai quân cũng chưa sợ hãi, lúc này lại sợ hãi không chịu được.

Hai mắt Đan Niên tỏa sáng đợi cho đến nửa đêm. Chợt nghe đến bên ngoài lều dần dần xôn xao lên, thanh âm càng lúc càng lớn, Đan Niên đoán là viện quân tấn công vào quân doanh của người Lặc Xích, nội tâm không rõ là kích động hay là khẩn trương, cả trái tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, rèm cửa bị xốc mạnh lên, Đan Niên vui sướng nhìn về phía cửa, khiến nàng kinh sợ chính là người tới chẳng phải Tiểu Thạch, mà là một người mang chiếc mặt nạ màu bạc quen thuộc!

Không phải Tiểu Thạch, Đan Niên thò tay vào trong ống tay áo, trong tay áo còn giữ chiếc chủy thủ mà Tiểu Thạch đưa tới.

Mộ công tử sải bước tiến lên, nhanh chóng kéo Đan Niên đi về phía trước. Cánh tay Đan Niên bị hắn kéo đến đau nhói, bàn tay muốn rút ra thanh chủy thủ trong tay áo lại không với tới được.

Ra khỏi lều trại, Đan Niên thấy được cánh tay vẫn dấu kín ở dưới ống tay áo của Mộ công tử, đầy cơ bắp hữu lực, vừa thấy chính là người trường kỳ luyện võ, trên ngón cái còn có một vết sẹo hình trăng non màu trắng. Nhìn lại khối thân thể nhỏ bé của mình, Đan Niên thông minh lựa chọn buông tha cho việc dùng vũ lực đối kháng.

Ngoài lều sớm phát là tiếng la hét vang trời, xa xa nhìn lại, cổng thành Mộc Kỳ dần dần mở rộng ra, binh lính liên thanh hô to từ trong thành vọt ra, từ phía Đông Bình cũng có rất nhiều quân lính cưỡi ngựa gào thét xông đến.

Đan Niên cảm thấy trong lòng rất vui sướng, tên Tô Doãn Hiên kia tuy rằng tính tình có hơi hư thúi, nhưng vẫn thành thực thủ tín, quả nhiên là viện quân đến, nguyên tưởng rằng phải ngày mai mới đến, ai ngờ bọn họ nội ứng ngoại, cùng hợp tác đánh cho người Lặc Xích một trận bất ngờ.

Đan Niên nhìn thấy vị tướng đầu lĩnh chạy ra từ thành Mộc Kỳ, đúng là phụ thân Thẩm Lập Ngôn, mặc dù nhiều ngày chinh chiến khiến ông gầy rất nhiều, nhưng nét mặt vẫn uy vũ như cũ. Đan Niên kích động hô to lên: “Cha, con ở đây!”

Mộ công tử vốn đang kéo Đan Niên đi phía trước bỗng nhiên quay lại che miệng Đan Niên, kéo nàng lên một con ngựa, ôm Đan Niên ngồi ở phía trước, hai chân thúc vào bụng ngựa, ngựa hí vang một tiếng, liền chạy ra khỏi quân doanh, hướng thẳng về phía Tây Bắc.

Một hồi sau, ngựa của Mộ công tử và Đan Niên đã lên một sườn núi cách quân doanh ba dặm, phía trước chính là “Lạc Lâm”. Mộ công tử ghìm ngựa dừng lại, quay lại nhìn quân doanh Lặc Xích đèn đuốc sáng trưng, tiếng hô “giết” vang trời. Cặp mắt hắn như lóe sáng, không rõ hỉ nộ.

Đan Niên trơ mắt nhìn mình vuột mất cơ hội sum vầy với phụ thân, lửa giận trong lòng khó có thể bình ổn, lúc này thấy Mộ công tử dừng lại, châm chọc nói: “Công tử thật sự là kẻ thức thời, lâm trận bỏ chạy, còn có thể miễn cho bị chủ soái trách phạt!”

Mộ công tử vẫn không trả lời, một tay dắt dây cương, một tay ôm chặt Đan Niên vào ngực. Đan Niên muốn rút chủy thủ từ trong tay áo cũng khó khăn, chỉ cần hơi có chút động tác, Mộ công tử liền cảnh cáo nàng không nên lộn xộn.

Mộ công tử lẳng lặng nhìn chiến trường một lát, hai chân lại thúc vào bụng ngựa, tiếp tục chạy về hướng Tây Bắc. Đan Niên cảm thấy lo lắng không thôi, mình cách phụ thân càng ngày càng xa, nếu tên mặt nạ chết tiệt này thực sự mang nàng tới thảo nguyên, muốn trở về sẽ càng khó khăn.

Nghĩ đến đây, cảnh sắc phía trước mắt Đan Niên bỗng trở nên mờ mịt, ánh trăng trắng bệch chiếu trên mặt đất, tiếng la hét giết chóc vốn còn vang vọng bên tai dần dần không còn nghe nữa.

Đan Niên bỗng nhiên dùng sức nghiêng ra sau, lắc lư loạn xạ ra hai bên. Ngựa bị kinh hách, bắt đầu đảo quanh tại chỗ. Mộ công tử bị bàn tay của Đan Niên đánh trúng phần cằm không được mặt nạ bảo hộ, ăn đau không thôi, một tay ghìm chặt ngựa, một tay túm hai tay Đan Niên ra sau, lạnh lùng quát: “Ngươi muốn ta giết ngươi rồi vứt xác ra hoang dã?!”

Đan Niên cáu giận không thôi, “Ngươi tốt nhất hiện tại nên giết ta, bằng không tương lai ngươi nhất định sẽ hối hận để cho ta sống!”

Mộ công tử hừ lạnh một tiếng, thấy ngựa đã an phận, hắn cởi áo bào trên người xuống, cuốn thành dây thừng trói hai tay Đan Niên ra phía trước. Đan Niên sợ hắn phát hiện trong tay áo có chủy thủ, nên không dám phản kháng.

Mộ công tử nhìn bộ dáng Đan Niên dẩu môi, hai mắt ngân ngấn nước mắt đầy quật cường, cảm thấy lòng mềm nhũn, độ cứng dây trói không khỏi nhỏ đi nhiều, cười sờ sờ đỉnh đầu Đan Niên, “Nữ hài tử phải ngoan một chút mới khiến phu quân thương yêu.”

Đan Niên nổi giận, “Lão nương chính là gả heo gả cẩu cũng sẽ không gả cho ngươi!” Mộ công tử quay mặt sang một bên, xác định Đan Niên không thể lộn xộn nữa mới thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Hắn cảm thấy nữ tử mảnh mai ủy khuất lúc nãy hẳn là mình nhìn nhầm, nhất định là ảo giác.

Chạy trốn đến hơn nửa đêm, dọc theo đường đi tất cả đều là núi, đến khi Đan Niên đã hoàn toàn không phân biệt được đâu là Đông Nam Tây Bắc, Mộ công tử mới dừng lại trong một khe núi. Mộ công tử lấy ra một ống trúc, đốt một đầu ống trúc, một ngọn lửa màu đỏ phóng ra, biến mất giữa bầu trời.

Không bao lâu sau, vài người đeo mặt nạ khác cưỡi ngựa đi tới, người cầm đầu thấy Đan Niên thư thư phục phục dựa vào lòng Mộ công tử, xem ngực hắn như ghế dựa, trong lòng rất sửng sốt, lập tức tiến lên. Mộ công tử liếc mắt ra hiệu với hắn, hai người liền xuống ngựa xoay người đi qua một bên.

Đan Niên mắt thấy bóng lưng hai người biến mất, đang chuẩn bị giục ngựa giơ roi, lại phát hiện những người còn lại tốc độ còn nhanh hơn nàng, vây quanh nàng hết sức kín kẽ.

Không lâu sau, hai người liền từ trong rừng cây chui ra, Đan Niên nhìn hai gã mặt nạ, thập phần không thuần khiết tưởng tượng hai người này rốt cuộc ở trong rừng làm cái gì. Nếu thực “làm”, thời gian cũng quá ngắn, xem chừng khí lực của Mộ công tử rất lớn, hay là hắn là tên ở phía dưới?

Mộ công tử bị ánh mắt quỷ dị của Đan Niên nhìn chằm chằm đến sợ hãi, định mở miệng hỏi, thì Đan Niên lại hừ một tiếng, quay đầu sang một bên.

Dọc theo đường đi, đám người kia cư nhiên không nói một câu nào, Đan Niên không thể không cảm thán tố chất của tiểu đội này.

Lúc buổi tối cắm trại, Mộ công tử và Đan Niên ngủ ở bên trong, những người còn lại canh giữ quanh đống lửa.

Gã mặt nạ đầu lĩnh mang theo hai người bắt thỏ, đem nướng trên đống lửa.

Đan Niên thấy Mộ công tử luôn nương theo ánh lửa, nhìn vào một khối da dê, hỏi: “Ngươi xem cái kia để làm gì?”

Mộ công tử thấy Đan Niên chủ động nói chuyện với hắn, cười nói: “Đây là bản đồ của cánh rừng mà chúng ta muốn đi ra. Nếu không có bản đồ này, nói không chừng sẽ bị vây chết ở chỗ này.”

Đan Niên tâm tự chợt động, trên mặt lại lộ vẻ khinh thường, hỏi: “Bản đồ đơn giản như vậy, vừa xem liền hiểu ngay, ngươi còn xem lâu như vậy!”

Mộ công tử chậm rãi nói: “Hay là Thẩm tiểu thư có thể nhìn ra được chúng ta phải đi hướng nào mới ra khỏi nơi này? Nơi này là vùng giáp ranh giữa Lặc Xích và Đại Chiêu, ngay cả thợ săn giàu kinh nghiệm cũng có thể lạc đường.”