Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 50




Đan Niên yên tâm đem chuyện còn lại của tiệm cơm ném cho Triệu Phúc, bản thân cũng mừng rỡ làm một chưởng quầy thanh nhàn, cả ngày bôn ba bên ngoài thật là mệt nhọc! Đang lúc Đan Niên ngủ say, Bích Dao đến gõ cửa, nói là bên ngoài có một tiểu thư họ Liêm đến tìm nàng.

Đan Niên vốn hữu khí vô lực, đột nhiên nghe được là Liêm Thanh Thanh đến tìm nàng, lập tức lăn lông lốc bò lên, ba chân bốn cẳng sửa soạn bản thân, chạy ra ngoài thì thấy Liêm Thanh Thanh mặt mày lo lắng ngồi ở nhà chính chờ mình.

Trời mới tờ mờ sáng, Đan Niên không rõ lắm vì sao Thanh Thanh sớm thế này đã tới nhà nàng, còn chưa chờ Đan Niên đặt câu hỏi, Thanh Thanh liền kéo Đan Niên lại, nhỏ giọng nói vào tai Đan Niên: “Đan Niên, không ổn! Tối hôm qua, ta nghe cha ta nói, biên quan báo nguy!”

Đan Niên chấn động, kéo Thanh Thanh chạy vào trong phòng mình, đóng cửa phòng lại, hai nữ hài ngồi xuống cùng nhau, Đan Niên hỏi: “Thanh Thanh, ngươi đừng gấp, từ từ kể chuyện gì xảy ra đi.”

Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, “Ta tối hôm qua ngủ không được, định lẻn đến thư phòng cha ta để lấy kiếm của cha ta ra chơi. Kết quả nghe được cha ta ở trong thư phòng nói với gia gia, hiện tại trấn Mộc Kỳ ở biên cảnh đang bị người Lặc Xích vây chật như nêm cối, mà người đóng quân trấn giữ ở trấn Mộc Kỳ chính là cha ngươi – Thẩm Lập Ngôn!”

Đan Niên chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực không ngừng trầm xuống, “Chắc không phải đâu, cha ta chỉ là một tiểu quan, biên trấn trọng yếu như vậy sao có thể cho ông đến trấn giữ…”

Thanh Thanh nóng nảy, “Là thật, Tổng binh đã chết trận, Đại hoàng tử cũng đã sớm bị trọng thương không thể động đậy, bây giờ là cha ngươi tạm thời dẫn dắt quân đội. Cha ta nói, lương thảo đã bị chặt đứt hai ngày!”

“Chặt đứt?!” Đan Niên nhảy dựng lên, tay chân lạnh cả người, “Triều đình đang làm gì vậy, vì sao lại chặt đứt lương thảo không bổ sung? Đám người kia rốt cuộc…” Đan Niên càng nói, thanh âm càng lớn, đến cuối cùng gần như muốn hét ầm lên, Thanh Thanh vội vàng bưng kín miệng Đan Niên.

“Ngươi nói nhỏ thôi, đây là cơ mật, truyền đi sẽ bị mất đầu!” Thanh Thanh mặt mày khẩn trương, “Còn có, cha ta nói chiến sự sắp kết thúc.”

“Vì sao? Không đánh trả sao?” Đan Niên không tự chủ lại đề cao âm lượng.

“Cha ta và gia gia phân tích, đây là do thái hậu và hoàng hậu muốn trừ bỏ Đại hoàng tử, Đại hoàng tử không phải do hoàng hậu sinh ra, không một lòng với Ung Quốc Công, nên cố ý phái Đại hoàng tử xuất chinh, không cho lương thảo, hoặc là đói chết, hoặc là bị người Lặc Xích công vào thành giết chết!” Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

Đan Niên không muốn để ý tới chuyện tranh chấp trong hoàng thất, nàng chỉ muốn biết làm thế nào để giúp Thẩm Lập Ngôn thoát khốn. “Vậy lương thảo đâu, lương thảo là do ai đang quản?”

“Chuyện này ta cũng không biết, bất quá cho dù ngươi biết lương thảo là do ai điều động, cũng không có biện pháp a, ngươi có thể thay đổi quyết định của người hoàng gia sao?”

Đan Niên suy sụp ngồi bệt trên ghế, Thanh Thanh thấy Đan Niên như vậy, có chút không đành lòng, kéo tay Đan Niên, nói: “Đan Niên, ta phải mau trở về. Gia gia và cha ta mà nghe nói ta biết ngươi, sẽ không cho ta lại đến lui tới với ngươi. Mà ta là thật thích ngươi, nhiều năm như vậy, ta cũng chỉ có ngươi là bạn. Ta đi trước, nếu không lát nữa nương sẽ phát hiện ta không ở nhà.”

Đan Niên ôm chầm lấy Thanh Thanh, nàng thật cảm kích Thanh Thanh đã vội tới báo tin cho nàng, lập tức gọi Bích Dao đến đưa Thanh Thanh xuất môn. Đan Niên hít một hơi dài, xoay người chạy ra tiền viện, thùng thùng thùng đập cửa phòng lão Trịnh.

Lão Trịnh cuống quít rời giường mở cửa, thấy là Đan Niên gõ cửa, khí thế liền tụt xuống, lấy lòng cười nói: “Đan Niên tiểu thư, sớm như vậy, ngài đây là…”

“Chuẩn bị xe, ta muốn đến nhà đại bá.” Đan Niên trầm giọng ra lệnh.

Lão Trịnh thấy Đan Niên không giống như đang nói đùa, vội vàng chạy đi lấy xe ngựa. Đan Niên dặn Bích Dao, khi nào mẫu thân rời giường thì nói mẫu thân là nàng đến nhà đại bá.

Bị Đan Niên thúc giục, lão Trịnh đánh xe ngựa một đường chạy như điên, đuổi kịp trước lúc Thẩm gia Đại gia vào triều.

Bất chấp người gác cổng cản lại, Đan Niên vọt vào Thẩm gia đại sảnh. Thẩm Lập Phi vừa lúc đang ở đại sảnh, bọn nha hoàn đang hầu hạ ông mặc bộ triều phục nặng nề.

Thấy Đan Niên gấp gáp đỏ bừng cả mặt xông vào, Thẩm Lập Phi có chút kinh ngạc bất mãn, “Đan Niên, con làm cái gì vậy?”

“Đại bá, cha của con có phải bây giờ đang bị người Lặc Xích vây công, còn bị chặt đứt lương thảo?” Đan Niên không thèm khách khí với ông, trực tiếp hỏi, nàng chắc chắc Thẩm Lập Phi khẳng định biết.

Quả nhiên, Thẩm Lập Phi đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Đan Niên a, tình thế trên chiến trường hay thay đổi, tin đồn là không thể tin.”

Đan Niên thấy ông đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, liền biết ông khẳng định biết việc này, nhịn xuống tức giận, Đan Niên nhỏ giọng cầu xin: “Đại bá, cha của con sinh tử nguy ở sớm tối, lương thảo không đủ, ông ấy làm sao có thể đánh thắng trận? Đại bá, cha của con cũng là thân huynh đệ của ngài, nếu ngài có thể giúp ông đem lương thảo đến, đánh thắng trận, mặt mũi ngài cũng có ánh sáng a!”

Thẩm Lập Phi vuốt vuốt chòm râu được chải tinh tế, nở nụ cười, “Đan Niên, con còn nhỏ, sống lâu dưới nông thôn nên ý nghĩ kỳ lạ. Trong triều quan hệ rắc rối phức tạp, lương thảo là quân tư, không phải là thứ con cầu là có thể được. Chưởng quản Hộ bộ lương thảo là Tô đại nhân Tô Tấn Điền, làm người rất cương trực, muốn lấy lương thảo từ tay ông ấy, phải nói là khó hơn lên trời a!”

Đan Niên quả thực nén không nổi khuất nhục khi nghe Thẩm Lập Phi dùng thứ ngữ khí như đang đàm luận bát quái nói chuyện sống chết của cha mình. Đang lúc nàng muốn bỏ đi cho xong, chợt nghe được cái tên đã xoay quanh trong đầu nàng nhiều năm: “Tô Tấn Điền”, đây chẳng phải là người cha ruột năm đó đã nhẫn tâm đem nàng đi đổi đứa con mồ côi của thái tử đó sao!

Đan Niên đột ngột dừng lại bước chân định xoay người đi, hỏi: “Đại bá, nếu Tô đại nhân đồng ý mở kho phóng lương, có phải là phụ thân có thể giải vây?”

Thẩm Lập Phi nhíu mày nói: “Đan Niên, đây không phải là chuyện mà một nữ tử chưa lấy chồng như con nên quản. Dù cha con có gì bất trắc, đại bá cũng sẽ chiếu cố con. Ta phải vào triều sớm, con cũng nhanh về nhà đi.”

Đan Niên thấy Thẩm Lập Phi bắt đầu đuổi khách, cũng hỏi không ra cái gì, đành lung tung hành lễ rồi vội vàng rời Thẩm phủ.

Lão Trịnh bị bỏ lại chờ nàng ở cửa hông Thẩm phủ, mãi đến khi thấy Đan Niên đi ra mới buông trái tim xuống. Sáng sớm thấy Đan Niên nổi giận đùng đùng vào trong Thẩm phủ, cả trái tim hắn đều bị kéo lên cổ họng, sợ nàng chọc Đại gia tức giận, bản thân sẽ bị họa lây.

Đang định nói chuyện, Đan Niên quay đầu hỏi một câu: “Ngươi có biết nơi ở của Hộ bộ Tô Tấn Điền đại nhân không?”

“Tiểu nhân biết, nhưng là…” Lão Trịnh cân nhắc không ra ý nghĩ của vị tiểu thư nguyên bản thoạt nhìn giống đầu gỗ này.

“Đừng nhưng nhị gì hết, mau dẫn ta đi!” Đan Niên không kiên nhẫn phủi tay.

Xe ngựa lộp cộp chạy trên con đường lát đá, từng bước như đánh vào lòng Đan Niên, Đan Niên chưa bao giờ nghĩ tới mình và cha ruột sẽ gặp lại trong tình huống này. Liệu hắn có chịu nhận mình không, có chịu Thẩm Lập Ngôn không, còn Ngọc Nương nữa, người mẹ ôn nhu như hoa đó của nàng, bà có khỏe không?

Đến trước cửa Tô phủ, trời đã sáng choang, gã gác cổng mở miệng ngáp nhìn bộ áo vải xanh của Đan Niên vài lần, ném ra một câu: “Lão gia đã vào triều rồi.” Rồi để mặc Đan Niên chờ trong hẻm nhỏ cạnh cửa, nếu đại nhân trở lại, hắn sẽ đến báo.

Đan Niên ngồi trong xe ngựa, lòng nóng như lửa đốt, chờ lâu một chút, phụ thân sẽ thêm một phần hung hiểm. Mắt thấy thời gian đã đến trưa, vẫn không thấy gã gác cổng đến tìm nàng, Đan Niên ngồi không yên, nhảy xuống xe ngựa, liền hỏi gã gác cửa đã báo cho lão gia nhà hắn là có người đến tìm chưa.

Gã gác cổng vốn tưởng rằng Đan Niên đã sớm đi rồi, thình lình thấy Đan Niên nhảy ra chất vấn hắn, không nhịn được nói: “Lão gia nhà ta thân cao chức trọng, mỗi ngày, người muốn gặp lão gia không đến một ngàn thì cũng đến năm trăm, muốn gặp lão gia nhà ta không phải là dễ dàng như vậy, lão gia nhà chúng ta cũng không phải tùy tùy tiện tiện người nào đều có thể gặp!”

Đan Niên nhịn xuống tức giận, móc ra vài đồng tiền lớn nhét vào tay gã gác cổng, cố nén giận nhỏ giọng nói: “Vị đại ca này, làm phiền ngài thông báo một tiếng, tiểu nữ tử quả thật có chuyện cực kỳ gấp muốn gặp Tô đại nhân.”

Gã gác cổng quơ quơ tiền trong tay, hừ một tiếng, có chút bất mãn nói: “Chờ đi!” Nói xong, liền đóng đại môn lại.

Đan Niên chờ mòn chờ mỏi, vẫn như cũ không thấy người đến, lường trước gã nô tài này nhất định là cầm tiền của nàng cũng không làm việc. Quá sứ bực bội, Đan Niên tiến lên đập ầm ầm vào đại môn, quát lớn: “Mở cửa! Mở cửa!”

Gã gác cổng mở cửa ra, thấy lại là Đan Niên, nổi giận nói: “Nha đầu kia định làm gì hả? Dám đến Tô phủ chúng ta khóc lóc om sòm! Chán sống rồi đúng không, để ta trói ngươi đưa đến nha môn, trị ngươi tội bất kính mệnh quan triều đình!”

Đan Niên mặt không đổi sắc, một tay chống cửa không cho gã gác cổng đóng lại, trầm giọng nói: “Ngươi giỏi lắm, nhận tiền của ta lại không thông báo, ta phải nói cho Tô đại nhân biết Tô phủ có thứ điêu nô như ngươi!”

Gã gác cổng bĩu môi cười, “Hắc hắc, khẩu khí của tiểu nương tử không nhỏ a, ngươi cứ vào gặp được đại nhân nhà ta rồi hẵng nói!”

Ánh mắt Đan Niên nhìn gã gác cổng dần dần nheo lại, hạ quyết tâm phải xông vào. Gã gác cổng bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, không được tự nhiên nói: “Ngươi đi nhanh đi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ tìm Ngự Sử đến trị tội ngươi!” Nói xong liền định đóng cửa, không ngờ Đan Niên chen một tay vào ngạch cửa, khiến hắn có muốn đóng cũng không được.

“Đây là đang làm gì?” Đang lúc hai người giằng co không thôi, sau lưng Đan Niên chợt vang lên một tiếng chất vấn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đan Niên nghe thanh âm này thấy quen tai, quay đầu nhìn lại, chính là vị tử y công tử Tô Doãn Hiên tình cờ gặp hôm trước, biểu tình vẫn nhíu mày nghiêm túc như cũ, hôm nay mặc trường bào màu đen, càng tôn lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.

Gã gác cổng vừa nhìn thấy người tới, lập tức rung người biến thành trung khuyển, ba ba chạy đến cáo trạng, chỉ vào Đan Niên nói: “Thiếu gia, ả điên nữ này đến ầm ĩ muốn gặp lão gia, tiểu nhân không cho nàng vào môn, nàng liền muốn nháo sự!”

Tô Doãn Hiên nhìn về phía Đan Niên, sau khi nhận ra là Đan Niên, nói: “Cô nương, nơi này không phải là nơi ngươi có thể đi vào, mau trở về đi.”

“Ngươi là con của Tô Tấn Điền?” Đan Niên cảm thấy mình muốn bật cười.

Tô Doãn Hiên cau mày, chắp tay sau lưng, “Gia phụ đúng là Tô Tấn Điền.”

Đan Niên gần như muốn cười ra tiếng, vị thiếu niên tuấn dật nghiêm túc trước mắt cư nhiên chính là đứa con mồ côi của thái tử mười mấy năm trước đã đổi chỗ với nàng!

“Ha ha ha ha, thật vậy sao, là người quen gặp nhau a!” Đan Niên nhìn Tô Doãn Hiên, cười đến không đứng thẳng lên được.

Tô Doãn Hiên thấy Đan Niên không ngừng cười vui vẻ, nhịn không được khẽ mím môi, nói: “Cô nương nếu không chuyện gì thì mời trở về đi.”

Đan Niên nhìn tuấn nhan mím môi nhíu mày của hắn, nhất thời nổi hứng đùa dai. Đan Niên học bộ dáng của hắn, chắp tay ra sau lưng, đi đến bên cạnh Tô Doãn Hiên, nhón người đến bên lỗ tai hắn, khẽ thổi một hơi: “Thỉnh Tô thiếu gia chuyển cáo Tô Tấn Điền.”

Đan Niên hài lòng thấy vị thiếu niên tuấn dật trước mắt mặt đỏ đến tận cổ, nhón chân lên tiếp tục nhỏ giọng nói: “Nói cho ông ấy biết, đứa nhỏ bị ông ấy ném xuống mười lăm năm trước đã trở về tìm ông ấy!”