Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 28




Thẩm Lập Ngôn cùng Tuệ Nương bàn bạc đến tối mịt, cũng không tìm thấy biện pháp tốt, chỉ đành nằm xuống ngủ. Nửa đêm, bị tiếng đập cửa thùng thùng làm thức tỉnh.

Thẩm Lập Ngôn dặn dò Tuệ Nương canh chừng bọn nhỏ, đừng đi ra, bản thân mình cầm xẻng đến gần cổng lớn, thấp giọng hỏi: “Ai a?”

Người tới cũng hạ thấp giọng, trong màn đêm yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, “Ta là lão bản của Lục Phương Trai, Phùng chưởng quầy.”

Thẩm Lập Ngôn cả kinh, thắp ngọn đèn chiếu sang qua khe hở trên cửa, liếc mắt nhìn một cái. Quả nhiên là Phùng chưởng quầy, gương mặt gầy ốm dưới ánh đèn càng thêm có vẻ sa sút tinh thần.

Thẩm Lập Ngôn mở cửa, Phùng chưởng quầy liền đi vào, phía sau còn có con trai của Thất Thúc công – A Nghiễm.

Còn chưa chờ Thẩm Lập Ngôn mở miệng, Phùng chưởng quầy liền vội vàng cầm lấy ống tay áo Thẩm Lập Ngôn, hỏi: “Có thực là Thục Vân đã xảy ra chuyện?”

Thẩm Lập Ngôn nhất thời ngây ngẩn cả người, “Thục Vân là ai?”

A Nghiễm tiếp lời nói: “Chính là mẹ Tiểu Thạch!”

Thẩm Lập Ngôn đẩy Phùng chưởng quầy ra, hai mắt sắc bén nhìn hắn. Chẳng lẽ hai người thật là có tư tình, đã quen thuộc đến mức gọi Ngô thị bằng khuê danh?

Phùng chưởng quầy ý thức được bản thân mình có chút đường đột, thẹn thùng nói: “Thẩm đại quan nhân, ngươi đừng hiểu lầm, ta và Thục Vân, không phải, ta và mẹ Tiểu Thạch tuyệt đối không phải ngươi nghĩ như vậy, cho tới bây giờ cũng không có làm ra chuyện gì quá khác người.”

Lúc này Tuệ Nương ăn mặc chỉnh tề đi từ trong nhà ra, vừa thấy người đến là Phùng chưởng quầy, cố nén lắm mới nuốt được tiếng kinh hô xuống.

“Ta thừa nhận, ta đối mẹ Tiểu Thạch có chút tâm tư không nên có, nhưng chúng ta cho tới giờ đều quy củ, mẹ Tiểu Thạch cũng không biết chút tâm tư xấu xa của ta. Ta đáng thương nàng là nữ tử số khổ, nếu bởi vì ta mà liên lụy tánh mệnh, ta chính là chết một trăm lần cũng không thể chuộc tội!”

Tuệ Nương che miệng hoảng sợ, chuyện này nếu bị người khác biết, người trong trấn thế nào cũng dùng nước miếng dìm chết hai người.

Đảo mắt thấy A Nghiễm cũng ở đây, Tuệ Nương có chút ngạc nhiên, nhà Thất Thúc công xưa nay nổi danh keo kiệt khắp trấn, “A Nghiễm, sao ngươi lại tới đây? Cha ngươi có biết ngươi tới không?”

A Nghiễm xin lỗi cười cười, “Tẩu tử, xem ngươi nói kìa. Cha ta tuy bình thường có tham tài hẹp hòi một chút, nhưng mẹ Tiểu Thạch hôm nay chịu ủy khuất lớn như vậy, chúng ta nếu chỉ đứng một bên nhìn, trong lòng cũng không chịu nổi a. Là cha ta muốn ta suốt đêm chạy đi tìm Phùng chưởng quầy.”

Thẩm Lập Ngôn nhíu mày, sự tình càng lúc càng rối loạn, nhìn Phùng chưởng quầy, hỏi: “Ngươi tính làm sao bây giờ? Làm nam nhân nên có đảm đương.”

“Đó là đương nhiên, nếu Thục Vân nguyện ý, ta liền mang nàng và Tiểu Thạch cùng đi, về sau Tiểu Thạch coi như là con trai ruột của ta. Ta có bằng hữu làm buôn bán ở Tây Vực, hắn đã sớm nhắn với ta, bảo ta đến chỗ hắn.” Phùng chưởng quầy hiển nhiên là sớm có tính toán.

Tuệ Nương nghĩ nghĩ, trong từ đường ngày mai, dù cha Tiểu Thạch không xử trí Ngô thị, Ngô thị cũng không thể ở nổi trong Thẩm gia trang, miệng người đáng sợ, lời đồn đãi có thể đè chết nhân, có thể đi xa tha hương chính là đường ra tốt nhất của Ngô thị hiện giờ.

Thẩm Lập Ngôn hai tay ôm quyền trước ngực, “Phùng chưởng quầy, ngươi định sẽ mang mẹ Tiểu Thạch đi? Trực tiếp đến hỏi trượng phu người ta để đòi người?”

“Này…” Phùng chưởng quầy khó xử, “Ta có mang theo tiền tiết kiệm được trong mấy năm mở cửa hàng, toàn bộ đều cho hắn, đủ hắn lại cưới thêm nàng dâu.”

Thẩm Lập Ngôn cười nhạo một tiếng, nếu cha Tiểu Thạch chỉ vì tiền, việc này hết thảy đều dễ nói, chỉ sợ cha Tiểu Thạch một lòng một dạ muốn giết chết Ngô thị, có mưu đồ khác.

Phùng chưởng quầy tưởng rằng Thẩm Lập Ngôn không tin, xoạt một cái từ trong ngực lấy ra một gói lụa to, mở ra thì thấy bên trong ước chừng hơn phân nửa là ngân phiếu vạn bạc.

Thẩm Lập Ngôn thấy thái độ Phùng chưởng quầy đối với Ngô thị rất nghiêm túc, trước kia khi lên trấn, cũng từng lặng lẽ tìm hiểu về Phùng chưởng quầy, đồn đãi bình luận không tệ, đều nói hắn làm người phúc hậu, Ngô thị nếu theo hắn, nửa đời sau cũng có dựa vào.

Thẩm Lập Ngôn buông xuống cánh tay xuống, đảo mắt một vòng nhìn người xung quanh, nghiêm túc nói: “Chiều nay, ta bà mẹ bọn nhỏ đã đi xem mẹ Tiểu Thạch, bị người nhà chồng trói lại, ném vào hậu viện. Ngươi có mang theo xe ngựa không?”

Phùng chưởng quầy vội vàng nói: “Có, đậu trên con đường nhỏ ở ngoài thôn.”

“Tốt lắm, tường nhà Tiểu Thạch không cao, cũng không nuôi chó, ta sẽ trèo tường vào, mang mẹ Tiểu Thạch ra, ngươi hãy mang nàng và Tiểu Thạch đi.” Thẩm Lập Ngôn chế định phương án tác chiến.

“Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bọn người trong nhà Tiểu Thạch phát hiện thì làm sao?” Tuệ Nương có chút bận tâm.

Thẩm Lập Ngôn hoạt động tay chân, cười nói: “Người khác không tin ta, ngươi cũng không tin ta sao?”

Nói xong liền bảo A Nghiễm đem xe ngựa kéo đến bên ngoài tường viện nhà Tiểu Thạch. Tuệ Nương lo lắng nên cũng xách đèn lồng nhỏ, vội vàng đi theo.

Thẩm Lập Ngôn đứng ngoài tường viện, vận khí một chút, nhảy lên đầu tường, sau đó liền lặng yên không một tiếng động vào đến giữa sân. Chỉ mất thêm vài nhịp thở, Thẩm Lập Ngôn khiêng Ngô thị bị trói thành cái bánh tét, đặt lên đầu tường.

Ai nấy đều vui mừng nhìn Thẩm Lập Ngôn, A Nghiễm thấy chiêu thức ấy của Thẩm Lập Ngôn, không khỏi thấp giọng tán thưởng, “Hảo công phu!”

Sau khi Ngô thị đứng vững, Tuệ Nương giúp nàng gỡ khối vải rách trong miệng, cởi dây trói trên người. Ngô thị nhìn thấy những người đến là ai liền kinh ngạc không thôi, còn chưa kịp nói gì, Tuệ Nương đã đem nàng đẩy lên xe ngựa.

Tiểu Thạch sớm đã được ôm vào trong xe ngựa, đang ngủ say sưa. Ngô thị vừa thấy Tiểu Thạch, nước mắt lập tức trào ra.

Tuệ Nương quyết định thật nhanh, thấp giọng quát khẽ: “Ngươi nếu khóc thành tiếng bị người khác nghe được, chúng ta liền uổng công cứu ngươi ra.”

Ngô thị cảm kích gật gật đầu với Tuệ Nương, Tuệ Nương dặn dò Ngô thị, “Lần này là Phùng chưởng quầy đánh xe tới cứu ngươi, hắn sẽ mang ngươi và Tiểu Thạch đến nơi khác, về sau vĩnh viễn đừng quay lại nơi này!” Thuận tay đưa đèn lồng cho Ngô thị, treo vào mặt trong xe ngựa.

Ngô thị liếc nhìn Phùng chưởng quầy, khuôn mặt đen gầy dưới ánh sáng của ngọn đèn nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn đầy nhu tình, nháy mắt liền minh bạch là chuyện gì, ngẫm lại Tiểu Thạch trong xe ngựa, khẽ cắn môi, xoay người lưu loát chui vào trong.

Phùng chưởng quầy và A Nghiễm leo lên xe ngựa định đi, Ngô thị từ trong toa xe nhoài người ra, nắm lấy tay Tuệ Nương, nói: “Tuệ tỷ, đại ân đại đức này của tỷ và tỷ phu, ta đời này sợ là không còn cơ hội báo đáp. Trong khoảng thời gian này, tính cả tiền mà cha Tiểu Thạch cho ta, ta tổng cộng gom góp được một ngàn hai trăm sáu mươi đồng tiền, giấu trong hốc cây nằm trên đỉnh cây dầu trong viện của ta. Tỷ tỷ lấy đi, cho bọn nhỏ năm mới có thêm áo khoác, tuyệt đối không thể tiện nghi nhà lão tặc bà kia!”

Thẳng đến Tuệ Nương gật đầu ứng, Ngô thị mới buông tay xuống, Phùng chưởng quầy vội vàng đánh xe ngựa đi, vó ngựa có bọc vải, khi chạy ngay cả một chút thanh âm cũng không có.

Xe ngựa đi rồi, Tuệ Nương liền kéo Thẩm Lập Ngôn đi về phía sân nhà cách đó không xa.

Thẩm Lập Ngôn dở khóc dở cười, “Nương tử, nhanh về nhà đi, nếu bị người ta bắt gặp, cho dù cả người mọc đầy miệng cũng không thể nói rõ ràng. Nếu vì một chút tiền này mà chọc một đống phiền toái, thật không có lời.”

Tuệ Nương hừ hừ tức giận nói: “Cả cái nhà lão tặc bà đó rất thiếu đạo đức, tiền để trong nhà bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện. Không thể để cho số tiền muội tử ta vất vả kiếm được tiện nghi bọn họ!”

Hai người nương theo ánh sao tìm được cây dầu già, ở trên tàng cây cao chừng đầu người, có một hốc cây nhỏ, bên trong là một túi vài màu xanh, chứa đầy tiền đồng nặng trịch.

Hai người cầm lấy túi tiền, chạy nhanh về nhà. Đêm hôm khuya khoắc yên tĩnh, Tuệ Nương đổ tiền trong chiếc túi vải xanh ra, cất kỹ số tiền, thắp đuốc đốt trụi túi vải, sau đó quét tro tàn vào trong góc bếp.

Thẳng đến khi hai người xử lý xong, nằm lên giường, Tuệ Nương mới thở phào một cái, chờ ngày mai xem kịch vui.

Sáng sớm thức dậy, Đan Niên và Thẩm Ngọc phát hiện Tiểu Thạch đã biến mất, còn tưởng rằng hắn nửa đêm chạy về nhà, hai đứa đều định chạy đến nhà Tiểu Thạch đem Tiểu Thạch về.

Tuệ Nương liền vội vàng kéo hai đứa nhỏ lại, nghiêm khắc dặn dò hai đứa, không được nói với bất kì ai chuyện Tiểu Thạch đến nhà mình ngủ qua đêm. Nếu có người hỏi, cứ nói chỉ giữ Tiểu Thạch ở lại ăn cơm tối, Tiểu Thạch ăn xong liền về nhà, từ đó về sau chưa gặp lại Tiểu Thạch.

Đan Niên và Thẩm Ngọc nhìn ra mẫu thân mình tuy nghiêm khắc cảnh cáo nhưng sắc mặt ẩn ẩn vui mừng, Đan Niên đoán tối hôm qua mình ngủ đã bỏ lỡ một hồi trò hay, Thẩm Ngọc quỷ tinh quỷ linh, cũng đoán được hai mẹ con Tiểu Thạch hiện tại nhất định là bình an vô sự.

Quả nhiên, Tuệ Nương còn chưa làm xong điểm tâm, ngoài cửa lớn liền ầm ầm vang lên, còn có người dùng cây gỗ đập vào cửa, ồn ào đòi vào trong bắt người.

Đan Niên có chút lo lắng, Thẩm Lập Ngôn sáng sớm liền đi ra ngoài, nàng không sợ đám người kia có thể tìm ra Ngô thị, nàng sợ chính là đám người nông thôn vô pháp vô thiên này sẽ xông tới, mà Tuệ Nương chỉ là một nữ nhân trẻ tuổi, Thẩm Ngọc và mình lại còn nhỏ.

Người làng quê một khi mất đi khống chế chính là bạo dân, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…

Đan Niên tâm loạn như ma, tiếng đập cửa nên ngoài có vẻ lại vang to lên một ít, cha đi đâu rồi? Nếu có cha ở đây, bản thân mình cũng không đến nỗi hoảng loạn thành như vậy.

Thẩm Ngọc thấy mặt mày muội muội trắng bệch, nghĩ là nàng bị dọa. Vội vàng ôm Đan Niên vào lòng, nhẫn nại dỗ dành, “Đan Niên, đừng sợ, ca ca dẫn muội trốn trong rương.”

Đan Niên nghe liền nở nụ cười, khó cho Thẩm Ngọc đến bây giờ còn nhớ chuyện hồi còn nhỏ trốn Thẩm đại bá mẫu trốn đến trong rương.

Đang lúc Thẩm Lập Phong đập cửa, chợt nghe Thẩm Lập Ngôn quát to một tiếng: “Dừng tay! Các ngươi đang làm gì?”

Đan Niên ở trong nhà nghe được tiếng Thẩm Lập Ngôn, thế này mới an tâm, không biết từ khi, mình đã ỷ lại vị phụ thân từ trên rơi xuống này đến như vậy.

Thẩm Lập Ngôn dẫn theo tám chín người, đẩy cửa nhà mình đi vào, bộ dạng thỉnh quân tùy ý. Vốn đang đập cửa ồn ào, cha Tiểu Thạch lúc này ngược lại không dám đi vào, vài người phía sau thấy người dẫn đầu bất động, cũng sinh lòng khiếp ý. Toàn Thư Tử lặng lẽ lui về sau mấy bước, lẫn vào trong đám người, thò đầu nhìn ngó xung quanh viện.

Nguyên lai sau khi Thẩm Lập Ngôn mua đất xong, liền xây năm sáu căn nhà ngói ở bên cạnh đất trống, chia cho tá điền ở.

Hắn sáng sớm thức dậy đến chỗ của tá điền. Ba nhà tá điền có sáu bảy người lao động, bị hắn gọi từng người đi lên, khiêng cuốc xẻng cùng hắn trở về nhà.

Chỉ có nhà Trương Xuân Sinh thoái thác nói là bị phong hàn đã hai ngày, không xuống giường nổi. Hai nhà còn lại nghe nói nhà chủ có việc, đều đi theo hỗ trợ, nhà lão Vương đến cả lão nương lẫn nàng dâu đều cùng đến.

Thẩm Lập Ngôn cười lạnh nói: “Ta chỉ mới đi ra ngoài một hồi, ngươi lại mang người tới nhà ta gây sự. Nhà ta mặc dù đang có đại tang, nhưng quan hàm là Bách Hộ của Phòng Vệ Doanh ở kinh đô, ca ca ta là quan to trong Lại bộ. Nghe nói ngươi ở bên ngoài lăn lộn vài năm, chắc là phát đạt, xem ra chúng ta ở trong mắt ngươi dũng không là gì! Ngươi nói rõ ra cho ta, ngươi mang những người này đến rốt cuộc là muốn làm gì? Tại đây nếu nói không rõ ràng, thì đến công đường của Huyện thái gia mà nói!”

Thẩm Lập Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống ót. Hắn chỉ nghe Toàn Thư Tử xúi bậy, nói nhà mấy người này mới chuyển đến vài năm trước, trong nhà hơi có chút tiền của, đồ đạc toàn là đồ cổ mấy đời.

Nữ nhân nhà này lại có qua lại không ít với vợ và con trai của mình, nay xông vào lấy danh nghĩa tìm người có thể thuận tay lấy đi vài thứ, nhà bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, ai ngờ lại có lai lịch lớn như vậy.

Chờ Thẩm Lập Phong quay đầu tìm Toàn Thư Tử, Toàn Thư Tử đã sớm ẩn nấp trong đám người, vụng trộm chạy trốn.

Không bao lâu sau, tộc trưởng tới, níu chặt tai Thẩm Lập Phong lôi trở về nhà, quay sang vui vẻ chào hỏi Thẩm Lập Ngôn: “Đại điệt tử, không sao đâu, con đi ăn sáng đi!”

Người vây xem thấy không còn náo nhiệt, đều ào ào tan ra bốn phía.

Thẩm Lập Ngôn chắp tay cảm ơn nhóm tá điền lâu nay đã làm việc cho nhà mình, Tuệ Nương sáng sớm đã làm mười mấy cái bánh mì trắng lớn, một người được chia hai cái. Các tá điền không ngờ mình chỉ đi có một chuyến đã được ăn món bánh mì trắng mà ngay cả trong lễ tân niên cũng khó được ăn, thiên ân vạn tạ đi trở về.

Vợ chồng Trương Xuân Sinh thấy hai nhà kia được ăn bánh mì trắng vui như Tết, hận nghiến răng nghiến lợi lại không có cách nào.