Trên lầu.
Cách một tấm kính chắn kín ban công, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn thân ảnh gầy nhỏ của Đỗ Minh trà dưới lầu.
Cho dù anh không nhìn rõ khuôn mặt của người kia cũng không cách nào đoán ra thân phận của người kia qua hình dáng cơ thể.
“Hình như là anh trai của cô Đỗ, Đăng Ngôn Thâm” Trợ lý của Thẩm Hoài Dữ đứng bên cạnh cẩn thận quan sát, “Mấy ngày trước có cãi nhau một trận với cô Đỗ”
Trong tầm mắt, Đặng Ngôn Thâm đột nhiên lùi về sau mấy bước giống như là tức giận quay người bước đi không nhìn lại.
“Chẳng trách” Thẩm Hoài Dữ như có suy tư anh nghiêng đầu, “Cậu đi đến nhà bếp hỏi xem hôm ăn tối ăn gì. Đúng rồi mới nãy bánh hoa hồng cũng rất ngon, gói cho cô ấy một ít mang về.”
Bạch Tu ngẩn ra: “Cô ấy?”
Ai cơ?
Thẩm Hoài Dữ nhìn anh ta: “Đừng nói là tôi đưa.”
Bạch Tu hoàn hồn, đáp lại một tiếng rồi xoay người rời đi.
Cố Nhạc Nhạc ở bên cạnh cố gắng vươn đầu ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh không hiểu hỏi: “Hoài Dữ, tại sao cậu lại nói dối? Cây bút bi kia rõ ràng là của ông nội tặng cho cậu ngày sinh nhật mà?”
“—Chỉ là một vật phẩm, hỏng rồi thì thôi.”
Thẩm Hoài Dữ xoa đầu Cố Nhạc Nhạc, mắt nhìn xuống dưới.
Sau khi Đặng Ngôn Thâm rời đi, Đỗ Minh Trà vẫn đứng lặng người ở đó một lúc mới lên xe rời đi.
Vừa mới mở cửa xe ra, Bạch Tu liền chạy đến dưa cho cô một túi lớn, cười nói: “Cô Đỗ, đây là bánh ngọt vừa mới nướng xong, sếp.... khụ, tặng cho cô một ít.”
Đỗ Minh Trà không lập tức vươn tay ra mà ngẩng đầu nhìn lên trên—
Thẩm Hoài Dữ đã rời đi rồi.
Cô chỉ nhìn thấy Cố Nhạc Nhạc đang đứng trước cửa sổ ra sức vẫy tay với cô.
Đỗ Minh Trà cười, lịch sự cảm ơn Bạch Tu: “Thay tôi gửi lời cảm ơn với Nhạc Nhạc nhé”
Bạch Tu sững người, tiếp tục nở nụ cười: “Được”
Đây chỉ là Nhị gia chiếu cố hậu bối, không cần phải nói danh nghĩa của mình ra chắc cũng là để tránh hiềm nghi.
Dù sao thì sau này Đỗ Minh Trà cũng là gả cho Thẩm Thiếu Hàn, anh giữ chút khoảng cách, đương nhiên không thể có lời nói bóng gió gì với Đỗ Minh Trà rồi.
Chỉ là –
Ngày trước Nhị gia tặng đồ cho hậu bối khác giới không cùng huyết thống cũng chưa từng thấy sợ hiềm nghi như này bao giờ?
Giống như là... muốn tận lực che giấu một điều gì đó.
- -
Đêm khuya.
Đèn sáng như ban ngày, phòng khách được trải thảm len từ lông cừu họa tiết hoa hồng leo. Trên chiếc ghế sô pha màu đỏ tươi, Mai Hựu Tiêm đang ngồi nghiêng người trên ghế cầm tờ giấy ăn không ngừng lau nước mắt.
Bà là mẹ đẻ của Thẩm Khắc Băng, là mẹ kế của Thẩm Thiếu Hàn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, bà siết chặt tờ giấy ăn, nước mắt rưng rưng nhìn đến: “Hoài Dữ cuối cùng cũng tới rồi.”
Bàn về bối phận, bà còn phải gọi Hoài Dữ một tiếng chú.
Nhưng Mai Hữu tiêm lớn hơn Thẩm Hoài Dữ mấy tuổi, lại cưới Thẩm Kỳ Nam nên trực tiếp gọi tên của anh.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Thiếu Hàn đâu?”
Vừa nhắc tới Thẩm Thiếu Hàn, nước mắt của Mai Hữu Tiêm lại mỏng manh rơi xuống: “Ở trong phòng sách kìa, đang ở cùng với Kỳ Nam. Tôi tự nhận lấy là mình chưa từng làm qua chuyện nào thương thiên hại lý, cũng chưa từng ngoại tình, tại sao Kỳ Nam lại chỉ dựa vào mấy câu nói bóng gió mà nhận định tôi như vậy...”
Thẩm Hoài Dữ ngắt lời bà ta: “Tra ra được người truyền tin đồn chưa?”
Mau Hữu Tiêm ngừng khóc, không chắc chắn nói: “Đại khái đi...”
Thẩm Hoài Dữ đi đến phòng sách, Mai Hựu Tiêm nhanh chóng đi theo sau, khuôn mặt giận giữ, nghiến răng nghiến lợi, khăn tay suýt chút nữa thì rách: “Nói không chừng tất cả chuyện này là do Đỗ Minh Trà làm ra. Tôi nghe tiểu Thanh nói rồi, hôm đó Đỗ Minh Tra ở phòng phát thanh. Nhất định là do con bé đó chỉ đạo phía sau.”
Thẩm Hoài Dữ nhàn nhạt nói: “Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng thì đừng nói lung tung.”
Không ngờ bị Thẩm Hoài Dữ trách cứ Mau Hữu Tiêm sững người: “Đây không phải là nói lung tung, có vật chứng đó. Đỗ Minh Trà chính là không cam lòng Thiếu Hàn thích Vân Trà mới cố ý hại hai đứa nó, khiến Vân Trà nói lỡ miệng.—“
“Nói lỡ miệng?” Thẩm Hoài Dữ nhìn bà, “Nói như vậy, những điều Biệt Vân Trà nói đều là sự thật?”
Mai Hữu Tiêm cầm khăn tay chấm chấm nước mắt: “Cậu nói như vậy là ý gì? Tôi muốn nói là trong nhóm trong trường của chúng nó có hàng trăm người, nói không chừng Đỗ Minh Trà nhân cơ hội này nặc danh truyền đi lời đồn...”
Chưa nói tới đoạn âm thoại của Biệt Vân Trà bị gửi nhầm đo mà lời đồn thổi trong nhóm của học viện mới là điều khiến Kỳ Nam giận điên người. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Trong nhóm đó có một người rất cao siêu, thêm thắt câu chuyện của Thẩm gia thật giả lẫn lộn.
Cái gì mà Thẩm Thiếu Hàn tư thông cùng với mẹ kế, cái gì mà mẹ ruột Thẩm Thiếu Hàn lại đi nuôi em trai chồng, còn có Thẩm Kỳ Nam lớn tuổi nên mỗi lần giường chiếu đều phải uống thuốc kíc.h thích mới được—
Điều cuối cùng lại là sự thật.
Kẻ nặc danh kia đến cả thuốc mà Kỳ Nam uống cũng nói ra chính xác không sai một từ.
Làm cho Thẩm Kỳ Nam tức đến mức nhốt Thẩm Thiếu Hàn lại đánh cho một trận.
Mai Hựu Tiêm khóc nghẹn ngào chắc chắn là do Đỗ Minh Trà làm.
Người mà biết rõ sự việc trong nhà Thẩm gia không đến vài người.
“Khắc Hàn của tôi thật là đáng thương mà, hôm nay không có mặt mũi nào để về nhà” Mai Hựu Tiêm nghẹn ngào, “Thẩm Thiếu Hàn và Đỗ Minh Trà gây ra việc này đến cả con trai của tôi ở trường cũng không thể ngẩng đầu lên được...tạo nghiệt mà...”
Thẩm Hoài Dữ không để ý tới bà, đi vào phòng sách, tháo gang tay xuống để lộ ra bàn tay trắng, thon dài.
Thẩm Thiếu Hàn vẫn đang quỳ dưới đất, dưới đầu gối là một tảng đá lớn.
Vùng quần ở đầu gối đã ướt một mảng, lạnh đến mức răng của cậu va vào nhau, run lẩy bẩy, môi cũng thâm lại.
Thẩm Hoài Dữ đi đến bên cạnh cậu không thanh sắc mà bỏ tảng băng ra, dùng gang tay vỗ lên lưng của cậu, trách nhẹ: “Nhóc con, đừng quỳ nữa, qua đây.”
Thẩm Thiếu Hàn quỳ quá lâu, nhất thời chân mềm nhũn run rẩy đứng không vững, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Anh ta chống lên bàn, hai hàm răng lầm cập va vào nhau.
Cảm kích nhìn tới, nhìn tới bóng lưng rộng lớn của Thẩm Hoài Dữ, áo sơ mi trắng thuần không dính chút bụi.
Thẩm Kỳ Nam ngồi trên ghế, mắt tròn tràn ngập tức giận đến vỗ lên ghế, bị thẩm Hoài Dữ ngăn lại: “Điều tra ra chưa?”
“Ừ, vẫn chưa xem” sắc mặt của Thẩm Kỳ Nam ngưng trọng, nhắm mắt lại, “Chú và Thiếu Hàn xem đi, cháu đau tim.”
Lúc này, mở máy tính ra lưu lại những ghi âm trong nhóm nói chuyện của học viện.
Nhưng là đã loại bỏ đi được ẩn danh, hiện ra tên thật.
Từ người đầu tiên ghi âm thoại trong nhóm đến thầy cô giáo ngăn chặn tin đồn truyền đi.
Trong khoảng thời gian này, tất cả những lời nói phát ngôn của mọi người đều bị lưu lại, tiến hành điều tra, lấy làm chứng cứ.
Thẩm Kỳ Nam chuẩn bị kiện những người tung tin đồn, cho bọn họ một bài học sâu sắc.
Hai khoang mắt Mai Hữu Tiêm đỏ lên: “Nhất định là Đỗ Minh Trà.”
Thẩm Thiếu Hàn khó khăn đi tới: “Chắc chắn là cô ta.”
Thẩm Hoài Dữ liếc cậu một cái.
Trong phòng này, Thẩm Hoài Dữ có bối phận cao nhất, Thẩm Kỳ Nam nhường chỗ cho anh, ông cũng không ngồi.
Ngon tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ lướt vài cái liền mở ra tệp dữ liệu.
Cái tên Thẩm Khắc Băng bất ngờ hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Lời nói trước đó của Mai Hữu Tiêm “Thẩm Khắc Băng thật đáng thương không còn mặt mũi nào về nhà”, người con trai lớn ruột thịt đẻ ra.
Thẩm Khắc Băng: [Mọi người không biết Thẩm Kỳ Nam có bao nhiêu ghê tởm, thứ đó của ông ta không ngóc đầu lên được mà vẫn còn muốn ngủ với phụ nữ.]
Thẩm Khắc Băng: [Mỗi lần đều uống mấy viên thuốc mà cũng không sợ chết trên người phụ nữ.]
...........
Mai Hữu Tiêm mặt mũi tái xanh.
Bà hoảng sợ vô cùng, không thể lẩm bẩm run rẩy đưa tay ra xoa vài cái, cuối cùng mới nhìn đến tên của Đỗ Minh Trà và lời âm thoại. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Nhưng mà hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng của bà.
Đỗ Minh Trà: [Các người có biết bản thân nói những điều này sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?]
Đỗ Minh Trà: [Những việc vô căn cứ này mà cũng dám lấy ra đều bàn luận phát tán, coi đây như không còn luật pháp sao?]
Thẩm Khắc Băng: [Ồ, con chó mẹ liếm Thẩm Thiếu Hàn ra mặt bảo vệ rồi à?]
Thẩm Khắc Bằng: [Xem Thẩm Thiếu Hàn ngủ với mẹ của hắn rất là ngưỡng mộ sao?]
Còn đâu là dáng vẻ ngoan ngoãn hàng ngày, Thẩm Khắc Băng trên mạng giống như một tên điên không ngừng nói ra những lời ô uế.
Mai Hữu Tiêm đã sắp không đứng vững được nữa rồi.
Thẩm Kỳ Nam run run tay chỉ bà: “Bà xem đứa con ngoan mà bà dạy dỗ đi!!”
Ông tức điên người lên, xoay người liền rời đi, Mai Hữu Tiêm vừa xấu hổ vừa sầu não cũng không khóc nổi ôm mặt liền rời đi.
Trong phút chốc, trong căn phòng chỉ còn lại hai người là Thẩm Hoài Dữ và Thẩm Thiếu Hàn.
Thẩm Hoài Dữ cau mày nhìn anh ta không vui nói: “Thiếu Hàn, người khác không tin Đỗ Minh Trà thì thôi nhưng tại sao cháu cũng không tin vậy?”
Thẩm Thiếu Hàn rời đi ánh mắt: “Bởi vì Đỗ Minh Trà rất kiên quyết có được cháu vì cô ấy quá yêu cháu...vì yên nên sinh hận, truyền ra tin đồn cũng là việc cô ấy có thể làm ra.”
Thẩm Hoài Dữ cười lạnh một tiếng: “Cháu nói lung tung cái gì vậy? Đỗ Minh Trà đứa trẻ đó không nói th,ô tục, cháu lại luôn miệng nói nó như là một đứa luôn văng tục vậy? Cháu xem xem cho dù là nặc danh cãi nhau với người khác con bé cũng không nói một từ tục tĩu nào cả!”
Khi nói điều anh ngón tay của anh cũng lướt màn hình, càng nhiều cuộc đối thoại hiện ra trước mắt của hai người.
Đỗ Minh Trà: [Trẻ trâu sao nói chuyện khó nghe như vậy.]
Đỗ Minh Trà: [Bố của bạn mới thích con chó tự luyến Thẩm Thiếu Hàn]
CON NGƯƠI MỞ LỚN.