Cẩm Tịch

Chương 6: Chết đi sống lại




Edit: V.O

Cẩm Tịch đi tới dược lư lần nữa, phát hiện nơi này đã rậm rạp cỏ dại, không tới hai tháng, nơi này đã hoang phế đến độ này, không trách được trước kia Tam sư huynh luôn không ngừng bận rộn, không ngừng dọn dẹp ở chỗ này, một người thích sạch sẽ như thế, nếu biết nơi này biến thành như vậy, chắc chắn trong lòng không thoải mái.

Lê Dịch Minh nhìn Cẩm Tịch kiên quyết nhổ những cỏ dại không liên quan kia tựa như phát điên, nàng không có tu vi, chỉ là một cô nương nhỏ gầy, chỉ cậy mạnh, làm những chuyện không có ý nghĩa này, nhưng hắn không ngăn cản nàng, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn nàng phát tiết.

Tay Cẩm Tịch thường cầm kiếm vốn đã hiện đầy vết chai, nhưng cũng bị mấy cây cỏ nhỏ trông cực kỳ yếu ớt này mài rách, nhưng nàng vẫn liều mạng, mặc cho từng giọt máu tươi rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bị mặt đất khô khốc hấp thu hầu như không còn. Cuối cùng Lê Dịch Minh vẫn kéo nàng, tay đỏ tươi vẫn đâm hai mắt hắn.

"Đủ rồi, đừng nữa nổi điên, mau dẫn ta đi tìm Toái Cốt Tiên."

Cẩm Tịch nhổ cỏ đỏ mắt, vừa không có xích sắt trói buộc, nàng trực tiếp phát oán khí và lửa giận tràn ngập lên kẻ đầu sỏ trước mặt này, đánh từng quả đấm lên ngực, lên mặt Lê Dịch Minh, trong miệng còn nói ô ô vài lời nguyền rủa, giọng chói tai lại khó nghe, nhưng Lê Dịch Minh sớm đã thay da đổi thịt, bây giờ nàng khoa tay múa chân với hắn mà nói không khác gì gãi ngứa, cuối cùng người đau chỉ có chính nàng.

Mặc cho Cẩm Tịch đánh một trận, cho đến khi nàng mệt đến nâng không nổi cánh tay nữa, Lê Dịch Minh mới lôi kéo nàng tiếp tục đi tới, có thể là đã phát tiết đủ, hoặc là thật sự mệt mỏi, lúc này Cẩm Tịch không nói một lời, ngoan ngoãn rất nhiều.

Đi vào bên trong dược lư, dieendaanleequuydoon – V.O, ánh mắt Cẩm Tịch tham lam nhìn tất cả những thứ quen thuộc nơi này, dường như Tam sư huynh vẫn còn hiện hữu ở mỗi một cái góc nhỏ nơi này, nhưng khi nàng vươn tay muốn chạm vào thì từng bóng dáng một đều tiêu tan như khói. Lê Dịch Minh lôi kéo Cẩm Tịch mở cơ quan mật thất bên trong dược lư ra, nơi này cũng không có gì thay đổi, duy chỉ không có Tam sư huynh thường xuyên trêu đùa bọn họ.

Chỗ sâu nhất mật đạo là Tam sư huynh để lại một căn phòng ôn truyền dưới đất cho mình, hắn thường nói ôn tuyền nơi này có thể cường thân kiện thể, hắn lười phải tu hành, ngâm trong ôn tuyền là có thể kéo dài tuổi thọ, cớ sao mà không làm.

Mười năm trước, có một lần Cẩm Tịch uống say, ném Toái Cốt Tiên cho Tam sư huynh, để hắn giúp nàng ném xa xa, vậy mà có một ngày hắn nói cho nàng biết: Huynh bỏ Toái Cốt Tiên vào phòng của huynh trong mật thất, nếu muội nhớ hắn, có thể qua xem bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người đều biết Cẩm Tịch không bỏ được Lê Dịch Minh đã chết, nhưng bọn họ lại không biết là Toái Cốt Tiên không phải là niệm tưởng cuối cùng Lê Dịch Minh để lại cho nàng, những ký ức kia mới phải, có muốn vứt bỏ thế nào cũng không hết.

Hai người Lê Dịch Minh và Cẩm Tịch cũng rất hiểu Tam sư huynh, biết hắn sẽ giấu đồ ở đâu, nhưng Lê Dịch Minh vốn cũng không hiểu sâu, lục lọi trong ôn tuyền ba bốn lần, vẫn không thấy bóng dáng Toái Cốt Tiên:

"Ha ha, Lê Dịch Minh, đây đều là ý trời, xem ra các ngươi giết Tam sư huynh, Toái Cốt Tiên cũng mất theo."

Cẩm Tịch lại cảm thấy như vậy rất tốt, vật hắn muốn không chiếm được, nhất định trong lòng hắn sẽ rất giận rất gấp, tốt nhất là tức chết hắn, tức chết hắn, nàng cũng coi như là báo được thù rồi.

Lê Dịch Minh cũng cảm thấy thật kỳ lạ, Tam sư huynh bị một kiếm của Tông chủ xuyên tim mà chết, hắn sẽ không có cơ hội dời thứ đã giấu đi, hơn nữa không ai biết bí mật của Toái Cốt Tiên, sẽ không ai mạo hiểm tới lấy, chẳng lẽ là nước ôn tuyền có vấn đề? Không đúng, Toái Cốt Tiên là xương rồng gân rồng của Chúc Cửu Âm, sao có thể dễ dàng bị ăn mòn? Hơn nữa thân thể phàm thai như Tam sư huynh ngày ngày ngâm ở bên trong cũng không sao, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ. . .

Lúc Lê Dịch Minh suy tư những vấn đề này, dường như cơ quan trong mật thất lại chuyển động lần nữa, cây đuốc dùng để chiếu sáng nơi này cũng bị dập tắt từng cái một, ngay sau đó một trận gió lướt qua bên cạnh hắn, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn: Tiểu Minh Tử, Cẩm Tịch ta dẫn đi, ta từng cải tạo lại cơ quan nơi này, chính ngươi tự cầu nhiều phúc đi.

Tiếng cười từ gần đi xa, Lê Dịch Minh biết bọn họ đã đi ra ngoài, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười yếu ớt, nhất định Tam sư huynh đã quên, hắn đã không phải là Tiểu Minh Tử trước kia, cơ quan nơi này đối với hắn mà nói, không hề có tính uy hiếp nữa, y thuật Tam sư huynh quả thật thiên hạ vô song, nhưng cơ quan gà mờ này cũng chỉ có thể vây Cẩm Tịch đầu óc không biết cong cong quẹo quẹo và hắn không hề có thân thủ trước kia, trong thiên hạ cũng chỉ có nha đầu Cẩm Tịch kia mới có thể cho là Tam sư huynh nàng làm những cơ quan này rất lợi hại.

Tam sư huynh còn sống, nhất định Cẩm Tịch rất vui vẻ, đi ra Dược lư, Lê Dịch Minh cảm thấy mình có thể thích hợp đuổi theo chậm một chút, để cho bọn họ có cơ hội tự ôn chuyện, có lẽ chờ gặp lại được Cẩm Tịch, nàng đã biết Toái Cốt Tiên được Tam sư huynh giấu ở đâu.