Ngày nguyên đán, đáng lẽ Trang Cẩm Ngôn chỉ muốn đến dự hôn lễ Ngô Nhiên một lát rồi sẽ về ngay, nhưng bất đắc dĩ lại có rất nhiều bạn học từ trường Nhân Ái đến tham dự, trong đó có đến mấy người có quan hệ tương đối khá với Trang Cẩm Ngôn, vừa nhìn thấy anh thì đâu chịu để anh đi trước, kết quả là khi Trang Cẩm Ngôn có thể đối phó với đám bạn học để thoát thân thì tiệc cưới cũng đã đến lúc sắp tàn.
Hôn lễ Ngô Nhiên rất long trọng, được tổ chức ở một tòa khách sạn xa hoa, người thân hai bên tân lang tân nương cũng rất đông, cộng lại cũng phải bày đến gần cả trăm bàn tiệc rượu. Cửa nhà hàng bày đầy hoa tươi, chú rể cao lớn anh tuấn, cô dâu xinh xắn nhỏ nhắn, cho dù là bất kỳ ai trông thấy cô dâu chú rể cũng đều phải khen rằng đây là duyên trời tác hợp.
Tửu lượng của Trang Cẩm Ngôn rất tốt, bị đám bạn học chuốc cho thật nhiều mới có thể thoát thân được, muốn tìm chú rể Ngô Nhiên chào tạm biệt, anh đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng chỉ thấy phù dâu đứng chung với cô dâu, ngay cả chú rể cũng không thấy quanh đó, hỏi thăm vài người, mới có người nói vừa nhìn thấy Ngô Nhiên vào thay đồ trong phòng khách sạn.
Trang Cẩm Ngôn đi theo lời người nói đã chỉ, tìm được căn phòng của Ngô Nhiên đang ở mà đẩy cửa đi vào, chỉ thấy khói thuốc vấn vít cả căn phòng, Ngô Nhiên ngồi trên ghế phòng khách hút thuốc.
“Ngô nhiên! Cậu ở đây à, làm tôi phải tìm mãi!” Trang Cẩm Ngôn đến gần Ngô Nhiên, chuẩn bị nói vài câu rồi lại về ngay.
“Trang Cẩm Ngôn, tìm tôi hả, đến đây, chúng ta đã nhiều năm không gặp, cùng tâm sự đi.” Ngô Nhiên nói như bị líu lưỡi, khuôn mặt đỏ gay, vừa nhìn đã biết là say rượu mà ra.
“Ngô Nhiên, thời gian không còn sớm, tôi phải về đây.” Trang Cẩm Ngôn cũng không muốn dong dài với Ngô Nhiên.
“Đừng đi, nghe tôi nói đi, tôi đau khổ quá rồi!” Ngô Nhiên bỗng nhiên bắt lại góc áo Trang Cẩm Ngôn, vẻ mặt khó chịu.
“Hôm nay là ngày tốt của cậu, làm sao có thể nói từ đau khổ được chứ.” Trang Cẩm Ngôn mỉm cười, trong lòng lại đang nghi ngờ, lẽ nào Ngô Nhiên không muốn kết hôn? Bị người gian xảo bắt ép phải kết hôn?
“Trang Cẩm Ngôn, tôi thật sự rất đau khổ! Tình yêu của tôi biến mất rồi, tôi không tìm được cô ấy!” Ngô Nhiên buông góc áo Trang Cẩm Ngôn ra, đưa hai tay ôm đầu, ngón tay vò sâu vào trong tóc, hắn và bạn gái quyết định kết hôn, bên ngoài dường như không hề rạn nứt, nhưng khi hai người ở cạnh nhau, cuối cùng cũng sẽ lại cãi vã vì chuyện ở khách sạn lần đó, mỗi lần cãi vã Ngô Nhiên đầu không chiếm được thế thượng phong, bởi vì Ngô gia muốn cầu cạnh bạn gái hắn, Ngô Nhiên lần nào cũng khuất phục chịu thua, sau đó lại vẫn nhớ về cô gái Trương Bình ở quán bar hôm nào, càng nhớ lại, hắn càng cảm thấy Trương Bình chính là ký ức đẹp nhất của đời hắn.
“Không tìm được ai?” Trực giác Trang Cẩm Ngôn mách bảo Ngô Nhiên đang muốn nói đến Hoa Phẩm Tố.
Ngô Nhiên buông tay nắm tóc, lại đưa tay lên mặt mình.”Trương bình! Trương Bình của tôi biến mất rồi!”
“Cậu yêu cô ta?” Trong lòng Trang Cẩm Ngôn rất khó chịu, anh biết tỏng Trương Bình mà Ngô Nhiên đang nhắc đến là ai.
“Đương nhiên là yêu, làm sao lại không yêu được!” Ngô Nhiên buông hai tay che mặt xuống, đôi mắt chợt lóe ra: “Trang Cẩm Ngôn, cậu biết không, Trương Bình của tôi tuyệt diệu biết bao nhiêu, tôi chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp, gợi cảm, quyến rũ mê người như cô ấy!’
Trong lòng Trang Cẩm Ngôn bây giờ chẳng còn khó chịu nữa, anh tức giận, tên Ngô Nhiên này sao lại có thể mặt dày thế hả, cái gì mà Trương Bình của hắn, Trương Bình mãi mãi cũng sẽ không là của hắn, đừng có hòng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
“Dáng người cô ấy đầy đặn thế này, đôi mắt đấy dịu dàng đáng yêu, đôi môi mềm mại.” Ngô Nhiên bây giờ lại rơi vào hồi ức, những hồi ức có chút mờ ảo như giấc chiêm bao.
Trang Cẩm Ngôn nhìn cái tên đang lầm bầm lầu bầu trước mắt mình, lại có chút thương hại hắn, Ngô Nhiên này như đang nằm mơ, Hoa Phẩm Tố của anh có dáng người cao gầy, dôi mắt trong veo xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi…, Trang Cẩm Ngôn bỗng nhiên dựng to mắt, sao tên này lại biết môi của Phẩm Tố nhà anh rất mềm mại? Lẽ nào hắn từng chạm vào môi Phẩm Tố? Trang Cẩm Ngôn vừa nghĩ đến có người dám chạm vào thiên sứ của anh, lại cảm thấy cả dạ dày như bị đảo lộn.
“Cậu đã làm gì Trương Bình rồi?” Trang Cẩm Ngôn đưa một tay đè vai Ngô Nhiên, cắn răng gằn giọng nói.
“Đã làm gì ư?” Khuôn mặt Ngô Nhiên hiện lên nét mê say. “Tất nhiên là chúng tôi mây mưa với nhau rồi!”
Nói xong câu này, Ngô Nhiên như kẻ thần kinh mà cười rộ lên, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt nhăn nhó đến biến dạng của Trang Cẩm Ngôn.
Trang Cẩm Ngôn đang nghe Ngô Nhiên nói đến câu hắn và Trương Bình cùng nhau mây mưa, đầu anh vang lên tiếng “oành” thật lớn, suýt chút nữa nổ tung, bàn tay anh thoáng cái đã nắm thành nắm đấm thật chặt, chỉ muốn cho tẩn cho Ngô Nhiên vài cú vào mặt.
“Nhưng mất rồi, bị Đỗ Nhã Lệ đuổi đi mất rồi!” Ngô Nhiên luôn tưởng rằng, Trương Bình bị bạn gái hắn, chính là cô dâu hôm nay làm cho xấu hổ nhục nhã nên mới đoạn tuyệt quan hệ với hắn.
Trang Cẩm Ngôn xốc nắm đấm lên, nhưng khi nghe được câu nói sau cùng của Ngô Nhiên, rốt cuộc anh vẫn không vung nắm đấm vào mặt hắn, vì khi anh cố nhớ lại tình cảnh Hoa Phẩm Tố trốn vào phòng anh, tuy rằng quần áo của cậu ấy nhăn nhúm nhàu nát nhưng cũng còn nguyên vẹn, tên Ngô Nhiên này bị Hoa Phẩm Tố chuốc rượu bỏ thuốc, đầu óc mơ hồ, nhầm nhọt gái bán hoa thành Trương Bình cũng nên.
Trang Cẩm Ngôn nhìn Ngô Nhiên vẫn đắm chìm trong ảo tưởng như cũ, chán ghét cực độ tên Ngô Nhiên này, tên này cũng không tự đi soi gương xem đức hạnh trên mặt hắn ra sao, loại hạ lưu như thế này mà vẫn còn mơ tưởng về Phẩm Tố nhà anh, nằm mơ!
cười nhếch mép, tôi cho cậu muốn ăn thịt thiên nga, sau này mỗi ngày cứ quay vào mà nghe sư tử hà đông rống đi.
Trang Cẩm Ngôn trở lại ngôi nhà ở khu Nam, vừa vào cửa đã lên lầu tìm Hoa Phẩm Tố.
Hoa Phẩm Tố đang nằm dựa trên giường xem mấy loại sách quản trị, nhìn thấy Trang Cẩm Ngôn gõ cửa vào mà vui mừng hẳn ra.
“Cẩm Ngôn, hôn lễ của Ngô Nhiên thế nào?” Hoa Phẩm Tố chỉ mong nghe được cái tin Ngô Nhiên và cô vợ mới cưới của hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng.
“Đúng là vậy đấy, hình như hai người đều không vui vẻ gì.” Trang Cẩm Ngôn ngồi vào đầu giường Hoa Phẩm Tố, đưa tay xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của Hoa Phẩm Tố, thiên sứ xinh đẹp của anh cần phải được bảo vệ thật tốt.
“Nếu em là là vợ của Ngô Nhiên, em nhất định phải dằn vặt phắn cả đời mới được.” Hoa Phẩm Tố thật sự không hiểu nổi bạn gái Ngô Nhiên, tại sao biết rõ bộ mặt tên thối tha kia nhưng vẫn còn lấy hắn? Chẳng lẽ ngoại trừ Ngô Nhiên thì đàn ông tốt không còn tồn tại trên thế giới này nữa sao?
“Yên tâm, nhất định sẽ dằn vặt cả đời!” Sau khi Trang Cẩm Ngôn nói vài câu với cô vợ của Ngô Nhiên cũng đã đủ hành hạ Ngô Nhiên, cho dù hôn nhân sau này của hai vợ chồng không có rạn nứt, nhưng cũng sẽ chẳng tốt đẹp mỹ mãn chỗ nào đâu.
“Phẩm Tố! Hứa với anh, sau này không được gặp Ngô Nhiên.” Trang Cẩm Ngôn cúi đầu nắm lấy tay Hoa PHẩm Tố.
“Dáng vẻ khi em giả gái khác xa thật xa bản thân em, Ngô Nhiên sẽ không nhận ra em đâu.” Hoa Phẩm Tố cảm thấy bàn tay Trang Cẩm Ngôn rất ấm, cậu chỉ cho rằng Trang Cẩm Ngôn đang lo lắng Ngô Nhiên sẽ nhận ra cậu mà thôi.
“Hứa với anh, đừng chạm mặt hắn!” Trang Cẩm Ngôn kiên trì, có đến uống rượu mừng của hắn, anh mới phát hiện điều khiến Ngô Nhiên đau khổ nhất không phải là cuộc hôn nhân này của hắn, mà là cảm giác khi yêu một người nhưng lại không thể có được của Ngô Nhiên.
Ngô Nhiên đem lòng yêu cô gái mà Hoa Phẩm Tố giả trang, cũng bởi vì Hoa Phẩm Tố giả gái quá đẹp, nhưng khi không giả gái, Hoa Phẩm Tố vốn đã rất xinh đẹp rồi, nếu như Ngô Nhiên lại đi thích một cậu con trai Hoa Phẩm Tố, Trang Cẩm Ngôn không cảm thấy bản thân có thể chịu được khi Ngô Nhiên dám quấy rầy Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố tốt như thế, chỉ cần có anh biết là được rồi. Ngô Nhiên thối tha như một chiếc bồn cầu này phải cách thật xa mới không bị ruồi bâu vào.
“Em vừa thấy tên kia thì đã buồn nôn, việc gì lại đi gặp hắn, sau này chỗ nào có mặt hắn, em sẽ chú ý cách xa ra.” Hoa Phẩm Tố không sợ Ngô Nhiên sẽ nhận ra cậu là Trương Bình, cậu giả gái đã trang điểm rất đậm rất dày, còn kinh qua giám của cả Phương Đồng và Đại Đầu, tuyệt đối khác hẳn với dáng vẻ nam thần của mình.
“Đúng, sau này phải tránh cái tên buồn nôn ấy ra!” Trang Cẩm Ngôn vừa nói, vừa nghiêng người nằm xuống. “Phẩm Tố, anh say rồi, anh ngủ ở đây một lát nhé.’
“À, nhớ đắp chân, đừng để cảm lạnh.” Hoa Phẩm Tố vội vã kéo chăn đắp lên người Trang Cẩm Ngôn, đến khi đắp kín người, Trang Cẩm Ngôn cũng đã phát ra tiếng ngáy nhẹ. Hoa Phẩm Tố tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Trang Cẩm Ngôn, chỉ cảm thấy giọng điệu ban nãy của anh có hơi ngang ngược độc tài, từ khi biết Trang Cẩm Ngôn cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì đối với cậu, nhưng hôm nay lại trực tiếp hạ giọng đặt ra yêu cầu, Hoa Phẩm Tố suy nghĩ, có phải tên Ngô Nhiên rác rưởi kia cũng làm Trang Cẩm Ngôn ghê tởm đến thế sao? Làm cho Trang Cẩm Ngôn nổi nóng đến thế?
Cuối năm, Trang Cẩm Ngôn dẫn đầu tổ kỹ thuật của công ty Viêm Hoa chiến đấu hăng hái ròng ra hơn hai tháng, thu về lợi nhuận hơn cả trăm triệu tệ, toàn bộ công ty Viêm Hoa dường như được tiêm thuốc kích thích, công nhân viên càng muốn tăng ca, hình như ngoại trừ công ty, cũng không còn ai yêu nhà nữa.
Tết âm lịch năm 2004 lại tới, đến phiên người chú của Hoa Phẩm Tố trực ban đơn vị, đành bó tay không thể nghỉ dài hạn mà đến thành phố S ăn tết cùng cháu trai và cháu gái, tết Giáp Thân âm lịch năm nay, chị em Hoa gia sẽ cùng nhau đón tết với Trang Cẩm Ngôn.
Từ lúc sau nguyên đán, bộ trưởng Liêu gọi điện thoại tới cho Trang Cẩm Ngôn, mời Trang Cẩm Ngôn đến chơi ăn tết, nhưng khi ấy, một mặt anh vừa cạnh tranh thành công gói thầu phần mêm cho ngân hàng tài chính, không thể rời khỏi công ty, mặt khác, anh muốn được ở bên cạnh Hoa Phẩm Tố, nên bèn uyển chuyển từ chối lời mời của bộ trưởng Liêu.
Công ty Viêm Hoa mãi đến 28 tháng chạp mới nghỉ đông, Hoa Phẩm Phác dưới sự giúp đỡ của dì Từ mà làm đồ tết rất ngon lành đa dạng, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn cũng giúp đỡ Hoa Phẩm Phác làm bánh ngọt cho tết đến, đêm 30, mấy cô cậu trẻ tuổi đã mất đi người thân cùng nhau ngồi bọc bánh chẻo, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Ăn xong cơm tất niên, ba người ngồi trước TV chơi đấu địa chủ, hai chị em Hoa gia có liên hợp lại cũng không thắng nổi Trang Cẩm Ngôn, Hoa Phẩm Phác còn tốt chán, vẫn giữ vững được phong độ thục nữ, còn Hoa Phẩm Tố thì không bình tĩnh nổi, một hồi thì hoài nghi Trang Cẩm Ngôn ăn gian, một hồi lại nghi ngờ Trang Cẩm Ngôn nhìn lén, cho dù Trang Cẩm Ngôn chỉ thắng một trận, Hoa Phẩm Tố sẽ lại lải nhải một tý, đối với cậu em không chấp nhận sự thật phũ phàng này, Hoa Phẩm Phác cũng muốn đưa tay vá lại tầm nhìn cậu em, mà Trang Cẩm Ngôn bị nghe lải nhải cũng vẫn cười ha ha hi hi ngồi tại chỗ mặc Hoa Phẩm Tố đày đọa.
TV phát đến MC sắp đếm ngược trong tối mừng xuân thì Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố mang pháo hoa đến bãi đất trống dưới nhà châm ngòi. Hoa Phẩm Tố học thói quen châm ngòi pháo hoa giống như bố Hoa, châm một điếu thuốc trước, sau đó mới rít một hơi, dùng khói châm ngòi.
Thời khắc chuyển giao cũ mới, toàn bộ thành phố S phảng phất như một tảng đá phủ đầy tro bụi, những tiếng pháo hoa vang lên “bùm bùm” nghe như âm thanh sùng sục sùng sục của phản ứng khi nước gặp phải vôi tôi.
Hoa Phẩm Tố kiếp trước không hút thuốc lá, đến kiếp này cũng không hút thuốc, nhưng tối đêm giao thừa, cậu sẽ lại hút một điếu, bởi vì bố Hoa cũng như thế, dẫn con trai xuống nhà phóng hết pháo hoa, mỹ mãn hút xong một điếu thuốc mới chịu trở lên lầu về nhà.
Trang Cẩm Ngôn thấy Hoa Phẩm Tố hút thuốc lặng lẽ rơi nước mắt, chỉ im lặng châm một điếu thuốc, yên lặng đứng ở cạnh bên.
Hoa Phẩm Tố rít xong hơi thuốc cuối cùng, ném đầu m*t xuống đất, đưa chân dí sát xuống đất. Những động tác đều được cậu học theo bố, phảng phát như bố hoa vẫn đang làm những hành động này.
Hoa Phẩm Tố giẫm thật đã điếu thuốc, chỉ ngửa đầu nhìn chăm chú vào bầu trời đêm liên tục bừng lên pháo hoa, một cơ thể ấm áp tiến lại gần, Trang Cẩm Ngôn đưa tay bao bọc cậu từ sau lưng, đầu tựa vào Hoa Phẩm Tố, nhẹ nhàng nói vào tai cậu: “Phẩm Tố, em còn có anh, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đến tết mỗi năm!”
Hoa Phẩm Tố bị Trang Cẩm Ngôn ôm lấy, ban đầu là sửng sốt, sau đó nghe xong câu thì thầm mà Trang Cẩm Ngôn ghé vào tai cậu, đau khổ trong lòng dường như được xua tan đi thật nhiều, chỉ cảm thấy được Trang Cẩm Ngôn ôm lấy rất ấm, trong lòng cũng rất ấm áp.
“Cám ơn anh, Cẩm Ngôn!” Hoa Phẩm Tố cảm ơn Trang Cẩm Ngôn đã an ủi, cũng cảm ơn vì anh đã bầu bạn bên cậu, tuy rằng cậu nghĩ Trang Cẩm Ngôn nói có sai đôi chút ở đâu đấy, nhưng được ở trong l*ng ngực ấm áp của anh, loại cảm giác mất đi dịu dàng này như đã trở về, trở lại khoảng trống trong lòng cậu.
Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn cứ lẳng lặng ôm nhau trong màn khói lửa, mà trên sân thượng, Hoa Phẩm Phác đứng bên lan can trên sân, cúi đầu nhìn hai người ôm nhau.
Cái đoạn “ôm nhau trong màn khói lửa” nghe cứ hài hài mả chả biết edit thế nào tại vì nguyên văn nó là thế, bối cảnh nó là thế, có chém thì cũng chẳng biết chém sao cho hay, thiệt khổ tâm. Vốn từ vựng của tôi dạo này sa sút nên edit tệ quá đi ╮ (╯-╰”) ╭
**Ở chương 28 tác giả có nói bạn gái Ngô Nhiên họ Lục, nhưng sang chương này lại bảo Đỗ Nhã Lệ khiến Trương Bình phải bỏ đi, mình đã dò lại QT, hẳn là Đỗ Nhã Lệ là cô đánh ghen hộ nào chứ ko phải hôn phu nhà cậu Ngô, mà có thể là tác giả nhầm thật:v