Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 21




Hoa Phẩm Tố đứng sững sờ trước của phòng ngủ của Hoa Phẩm Phác, tia chớp nhoáng lên ngoài cửa sổ khiến cậu có thể nhìn thấy rõ ràng trong phòng chị gái, nhìn chiếc giường vắng vẻ chỉnh tề lại khiến Hoa Phẩm Tố run sợ trong lòng.

“Nha đầu?” Nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng con gái, bố Hoa rời giường đi xem thử, con gái nửa đêm không về nhà, người làm cha ngủ tài nào không yên giấc, “Tiểu Bảo hả, chị con vẫn chưa về nhà sao?”

Bố Hoa mở đèn sáng khắp phòng khách, phát hiện người đứng trước của phòng con gái lại là con trai bảo bối của mình.

“Bố à, bây giờ đã trễ lắm rồi, có khi chị không về được là vì phải tránh mưa to ở KTV không?” Hoa Phẩm Tố đè nén sợ hãi nơi đáy lòng, tưởng tượng nguyên nhân Hoa Phẩm Phác chưa về nhà. Kim giờ trên đồng hồ ở vách tường phòng khách đã nhanh chóng chỉ sang hướng một giờ sáng.

“Con gọi điện thoại cho chị con, hỏi thăm ở chỗ ấy ra sao rồi, không cần phải gọi taxi về nhà, bố tự đi đến đón.” Bố Hoa vừa nói với con trai, vừa ngồi vào ghế sa lon. Bố Hoa và mẹ Hoa đều phải rời nhà đến cửa hàng vào mỗi sáng sớm, bình thường buổi tối đều đi ngủ trước mười giờ, hôm nay con gái lại không về nhà, bố Hoa ngủ không được an ổn, luôn luôn mơ mơ màng màng, giờ lại bị con trai làm ồn ào ở phòng khách, khiến đầu ông choáng váng như bị say xe.

Trường Nhân Ái luôn cấm học sinh dùng điện thoại di động, Hoa Phẩm Tố tuân thủ nội quy trường học, không mua điện thoại làm gì, cậu vừa nghe bố nói xong, bèn vội vàng dùng điện thoại trong nhà bấm số điện thoại của Hoa Phẩm Phác.

Gọi vào điện thoại của Hoa Phẩm Phác, nhưng gọi đến hai lần, chuông điện thoại cứ vang lên đến tận khi chấm dứt vẫn không có ai nhấc máy.

“Làm sao vậy? Chị con không nghe điện thoại?” Bố Hoa ngồi trên sa lon nhìn chằm chằm động tác của con trai, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Để con gọi cho bạn học của chị ấy.” Hoa Phẩm Phác không nghe điện thoại hai lần, Hoa Phẩm Tố đoán chắc chị gái vẫn đang hát karaoke, không nghe được chuông điện thoại di động, tiếng ồn ở KTV rất lớn, di động để trong túi sẽ thật sự không nghe thấy tiếng.

Bạn học của Hoa Phẩm Phác đã từng gọi vào số điện thoại nhà họ Hoa một lần vào buổi chiều, nhà họ sử dụng máy riêng có phục vụ hiển thị thông báo, Hoa Phẩm Tố lạt lại tìm số di động đã gọi lúc xế chiều, gọi vào số đó.

“A lô? Ai vậy?” Di động vang lên thật lâu mới có người nhấc máy, cô gái đầu dây kia mang theo giọng mũi, dáng vẻ như bị quấy rầy mộng đẹp.

“Xin chào! Em là em trai của chị Hoa Phẩm Phác, em muốn hỏi, chị em đã hát xong chưa?” Trong lòng Hoa Phẩm Tó nảy sinh cảm giác không ổn.

“A! Bọn chị ca hát đến mười một giờ là đã về mất rồi!” Thanh âm cô bạn học của Hoa Phẩm Phác bắt đầu tỉnh táo lại.

“Vậy sao chị em vẫn chưa về?” Hoa Phẩm Tố không tự giác cất cao giọng...

“Chị nhớ xem, hát hò xong thì bọn chị ra ngoài bắt xe, Phẩm Phác là người cuối cùng bắt xe về.” Cô bạn của Hoa Phẩm Phác nhớ lại, cô nhớ rõ có hai nhóm người về trước, cuối cùng chỉ còn lại bốn người, một cậu bạn, nhân vật chính của buổi tiệc, Phẩm Phác và cô. “À, đúng rồi, Phẩm Phác và ba người bọn chị về sau cùng.”

Cô bạn của Hoa Phẩm Phác và hai người kia là người cuối cùng về chung một hướng, bọn họ còn ngồi chung một chiếc taxi để về.

“Con có thấy con gái bác lên xe đàng hoàng không?” Bố Hoa đã ngồi dậy từ ghế sa lon qua đứng cạnh con trai, nghe được bạn học của con gái kể lại rõ ràng, đáy lòng sốt ruột, mười một giờ đã ra khỏi KTV, taxi có chạy đường nào thì cũng đã về đến nhà, vì sao mà con gái ông còn chưa về đến nhà đây?

“A, bác trai, để con suy nghĩ.” Tụ họp sinh nhật, mấy sinh viên đi chúc sinh nhật đều uống nhiều rượu, người được chúc mừng càng phải uống nhiều rượu, cuối cùng chỉ còn lại bốn người, cậu bạn kia là bạn trai của cô nàng nhân vật chính, lúc ấy cô nàng chạy ra sảnh KTV, bị gió thổi chóng mặt đến nôn mửa, bạn trai cô nàng giúp cô ngồi xổm ven đường, còn mình thì đem giấy ăn đưa họ, đợi cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một chiếc xe chạy nhanh qua, thật sự là cô không tận mắt nhìn thấy Hoa Phẩm Phác lên xe.

Bố Hoa để điện thoại xuống, sắc mặt vô cùng bất an, ông quay về phòng ngủ bắt đầu mặc quần áo vào, ông phải ra ngoài tìm con gái về.

“Bố, con đi cùng bố.” Hoa Phẩm Tố cởi áo ngủ, mặc áo thun với quần dài vào người.

Mẹ Hoa cũng tỉnh dậy, đáng lẽ bà muốn cùng chồng ra ngoài tìm con gái nhưng lại bị bố Hoa cản lại...

“Bà cứ ngồi ở nhà chờ, có lẽ con bé sắp về rồi, hoặc là sẽ có điện thoại gọi tới.”

“Vậy mọi người cẩn thận một chút.” Mẹ Hoa luôn nghe theo lời chồng mình, mặc dù đang sốt ruột đến phát điên lên, bà cũng ngoan ngoãn ở nhà.

Bố Hoa dẫn theo con trai khởi động chiếc xe tải Double Cab(1) mới mua hai năm trước chạy nhanh đến chỗ KTV mà con gái đã hát, cơn mưa xối xả buổi tối đã qua đi, nhưng cơn mưa vũ bão lúc này mới thật sự bắt đầu trong lòng hai bố con.

Tới cửa phòng hát, Tiểu Mẫn, bạn học của Hoa Phẩm Phác đã đến trước cùng với bố cô, vẫn đợi nãy giờ, Tiểu Mẫn vừa thấy hai bố con nhà họ Hoa bước từ trên xe xuống bèn vội vàng chạy đến trước mặt họ.

“Bác trai, con đã gọi điện cho tất cả bạn học tham gia trong tiệc sinh nhật, Phẩm Phác không hề liên lạc gì với bọn họ.” Tiểu Mẫn ân hận vô cùng, tại sao lúc đó lại không chú ý hơn một chút, một chút thôi, phải nhớ thử xem bảng hiệu cái xe taxi mà Hoa Phẩm Phác đã lên, dựa vào biển số xe cũng có thể tìm được bác tài. Cô càng cảm thấy chán nản, trong lòng vẫn sợ hãi, lúc ấy uống rượu hơi nhiều, chẳng thấy được rõ cô bạn mình lên xe gì, thế nên còn chưa xác định được chiếc xe ấy có phải taxi hay không.

Bố Hoa bình tĩnh gật gật đầu, ông đang nhìn xung quanh cửa sảnh KTV, phát hiện dưới sảnh KTV có một cái camera.

Đi ra khỏi sảnh KTV đều là khách hàng đã hát xong, thời gian đóng cửa KTV rất muộn, chỉ cần không đóng cửa, sảnh trước vẫn luôn có chủ quản trông coi. Bố Hoa và Hoa Phẩm Tố, Tiểu Mẫn và bố cô, bốn người cùng đi vào sảnh, tìm được người phụ trách trông sảnh, kể lại mọi chuyện rõ ràng, yêu cầu được xem lại camera ghi hình gắn ngay trước cửa sảnh.

Người phụ trách trông sảnh vừa nghe xong, vội vàng gọi bảo vệ gác cổng mang đoạn băng ghi hình đến để mọi người bố Hoa xem xét. Chỉ cần không người nào bị mất tích trong phòng KTV này, phòng ca cũng không cần phải chịu trách nhiệm gì, xem băng ghi hình cũng chính là một phương pháp để chứng minh.

Đoạn băng ghi hình thật sự không rõ nét lắm, vừa qua khỏi mười một giờ, chín sinh viên tổ chức mừng sinh nhật lúc nãy bước ra khỏi cửa chính của sảnh, hai chiếc taxi chia làm hai nhóm đi năm người, còn lại bốn người đi ra khỏi tầm quan sát của camera chờ xe, Hoa Phẩm Phác chính là một trong số đó, khoảng chừng qua vài phút, bạn trai của cô bạn được mừng sinh nhật đỡ cô đi vào phạm vi tầm nhìn camera trong sảnh, ngồi xổm ven đường nôn mửa, Tiểu Mẫn chạy tới đưa mấy tờ khăn giấy, tầm nhìn camera chỉ quay đến người Tiểu Mẫn, mà Hoa Phẩm Phác đứng ngoài phạm vi tầm nhìn nên không có lọt hình ảnh nào vào đoạn băng

“Con vừa quay lại đã không thấy Phẩm Phác?” Bố Hoa hỏi sang Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn chỉ đưa lưng về phía con gái ông chừng ba phút đồng hồ, con gái ông đúng là biến mất trong khoảng thời gian kia.

“Đúng ạ.” Tiểu Mẫn gật đầu, trong bốn người bọn họ, chỉ có đường về nhà của Hoa Phẩm Phác là khác hướng với bọn họ, kế đó bọn họ muốn ưu tiên tiễn Hoa Phẩm Phác gọi taxi để về nhà trước.

“Có thể con gái ông uống rượu nhiều quá nên ngủ say trên taxi hay không?” Bố của Tiểu Mẫn nghi ngờ bố Hoa nói, ông mới vừa nhìn đám sinh viên trong băng ghi hình kia, có một nửa trong số đó uống nhiều rượu.

“Phẩm Phác uống ít nhất.” Tiểu Mẫn lắc đầu, nhưng thật ra chính cô ta uống đến mê muội đầu óc.

“Cô quay đầu lại thì thấy có một chiếc xe chạy nhanh qua phải không? Có thể bạn học của cô lên xe người quen hay không?” Người phụ trách trông sảnh hỏi Tiểu Mẫn, ngoại trừ taxi trong băng ghi hình vừa rồi, còn có ba chiếc xe lần lượt chạy ngang qua.

“Tua lại đoạn băng xem.” Ánh mắt Hoa Phẩm Tố sáng lên, có lẽ chị mình đã lên xe người quen cũng không chừng.

Hình ảnh chậm rãi được tua lại, trong lúc Tiểu Mẫn chuyển khăn giấy cho cô bạn đang nôn mửa thì có một chiếc Audi chạy ngang qua, tốc độ lúc chiếc Audi đi ngang qua chậm lại thấy rõ.

“Chị có quen người nào chạy Audi không?” Hoa Phẩm Tố hỏi Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn lắc đầu, trong đám bạn học mà cô quen biết còn chẳng có người nào lái xe.

“Cũng không thể cứ vậy mà xác định chiếc xe này chở theo con gái của ông được.” Người phụ trách trông sảnh cảm thấy không có chứng cứ, lại không thể đưa ra kết luận dễ dàng thế được, có lẽ chiếc xe chỉ đi ngang qua thôi, đáng tiếc là băng ghi hình ghi lại cũng không rõ ràng, biển số xe thấy thấy được hết sức mơ hồ, không đủ để suy đoán đối chiếu mấy con số trên biển số xe, đi tìm mấy chiếc Audi có rèm che này lại phiền toái vô cùng.

Bố Hoa chỉ nhìn hình mà không nói câu nào, tim ông cũng đang giống như bị giày vò trong vạc dầu.

Công dân mất tích phải dủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới đủ điều kiện báo cảnh sát, ngây bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân mà tìm kiếm. Bố con Hoa gia ra khỏi sảnh KTV, khởi động chiếc xe tải đi chầm chậm men theo đường về nhà. Tiểu Mẫn và bố cô ở cửa sảnh KTV đã bắt taxi về nhà, cô sẽ về nhà tiếp tục hỏi thăm mấy người bạn học để xem có ai biết tung tích Hoa Phẩm Phác hay không. Trên đường đi, Hoa Phẩm Tố mượn điện thoại của bố không ngừng gọi vào điện thoại di động của Hoa Phẩm Phác, mỗi lần gọi vào đều chỉ vang lên tiếng chuông cho đến khi chấm dứt cũng không có người nghe máy, tận khi đến được KTV, điện thoại di động của Hoa Phẩm Tố đã không còn gọi vào được nữa.

“Bố!” Hoa Phẩm Tố đều đã gọi điện thoại cho mấy người thân thích có quan hệ tương đối khá ở thành phố S này, vẫn chưa có tung tích Phẩm Phác, chỉ biết quay sang nhìn bố một cách bất lực, từ khi sống lại tới nay, người bố luôn cưng chiều cậu đã trở thành trụ cột tinh thần cho mình từ lâu nay.

“Con trai, chị gái con sẽ không sao đâu!” Bố Hoa vuốt lấy khuôn mặt, giữ vững tinh thần vừa lái xe vừa nhìn chằm chằm quan sát hai bên đường dành cho người đi bộ, ông chính là người chủ đứng đầu gia đình, ai cũng có thể kích động, nhưng ông tuyệt đối không thể.

“Đúng vậy! Bố à! Chị con nhất định không sao cả!” Hoa Phẩm Tố đưa đầu lại gần cửa sổ, miệng thì thào tự an ủi bản thân, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hai bên đường, có lẽ chị gái cậu say rượu nên cần tản bộ về nhà, thành phố S này là một thành phố không bao giờ ngủ, đèn đuốc hai bên đường sáng trưng, sẽ không có người nào to gan lớn mật dám làm ra chuyện gì giữa nơi thế này.

Hai bố con yên lặng trầm xuống, trong buồng lái chỉ vang lên tiếng ong ong của động cơ mô-tơ, bỗng nhiên, một trận chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đó là do mẹ Hoa ở nhà gọi tới, cảm xúc mẹ Hoa trong điện thoại kích động vô cùng, nói năng loạn xạ cả lên, bố Hoa dừng xe lại, hỏi vợ mình tới vài lần mới nghe rõ mấy lời trong điện thoại của vợ mình, đã có tung tích Hoa Phẩm Phác, tung tích này là do cảnh sát báo cho, mà bản thân Hoa Phẩm Phác đang trên đường đến bệnh viện.

(1) xe tải Double Cab: