Cảm Thụ Mập Mờ

Chương 10




Hơn nữa, cậu thật rất gian xảo, vừa đủ mười tám tuổi, liền bắt đầu làm một chút đầu tư, chỉ ngắn ngủn mấy tháng, liền có được số tiền thu nhập đầu tiên của cuộc đời là một trăm vạn.

Trong sổ tiết kiệm của cô, hơn mười năm tiền mừng tuổi cộng với cả tiền tiêu vặt thỉnh thoảng còn dư, tính lại mới được gần mười vạn đồng mà thôi, giống như cậu, vậy sẽ phải tính toán kỹ lưỡng.

Hừ, cô quyết định, chút nữa sẽ không đi ăn đồ ăn bình thường, mà là muốn chọn một bữa cơm cao cấp tốn hơn mấy ngàn đồng, xem có thể giúp cậu xài bớt một ít hay không.

"Vậy thì có vấn đề gì? Coi như cậu muốn chọn một bữa ăn cao cấp tốn một vạn đồng, tôi cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà trả tiền thôi, ai bảo trong hai người chúng ta tôi là người có tiền chứ." Lệ Minh Kiệt cố ý nói như vậy, sau đó hài lòng nhìn thấy trong mắt cô bùng lên ngọn lửa không cam lòng.

"Hừ! Kiêu ngạo." Phương Đồng Ân cắn môi, dùng sức đánh vào cánh tay của cậu.

Ngồi bên trong xe hơi, bọn họ mỗi người một câu, không thiếu những câu tranh cãi, vậy mà tức thì tức, tâm tình của cô cũng không tệ.

Chỉ cần đối mặt với cậu, cô thật sự là không có cách nào tức giận, dù sao cậu cũng là người bạn tri kỉ của cô.

Tài xế ra sức hoàn thành trách nhiệm lái xe của mình, đối với một đoàn đùa giỡn ở phía sau đã sớm tập thành thói quen rồi.

Làm lái xe riêng của Lệ Minh Kiệt đã mấy năm, đối với tình hình bạn bè của tiểu thiếu gia nhà mình ông cũng có chút hiểu biết nhất định, hơn nữa mấy năm nay cậu thỉnh thoảng sẽ tới quấy rầy nhà họ Phương, tình bạn của hai người có chút đặc biệt đã sớm không phải là bí mật gì.

"Không cãi nhau với cậu nữa, nói đi! Đã xảy ra chuyện gì? Cậu có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, đúng không?" Ầm ỹ thì ầm ỹ, náo loạn thì náo loạn, Phương Đồng Ân vẫn không quên đem đề tài chính kéo trở về.

Quả nhiên, không ai hiểu cậu bằng Đồng Ân! Ngay cả một chút xíu tâm tư của cậu cũng không tránh khỏi được ánh mắt của cô. Lệ Minh Kiệt không nhịn được cười khổ.

"Đừng nói không có chuyện gì xảy ra nha! Tôi vừa nhìn liền thấy nét mặt của cậu có chút nặng nề, mặc dù không xem là phiền, nhưng cũng làm cho cậu rất do dự, có phải không?"

Cô và cậu quen biết nhau bao lâu rồi ? Nếu như không có những hiểu biết và quen thuộc nhất định, sao có thể được gọi là bạn tri kỉ?

Ưmh. . . . . . Hình như sáu năm rồi.

Cô và cậu biết nhau được sáu năm rồi, ở chung một chỗ cả sáu năm. . . . . . Sáu năm lận! Cũng được coi là một đoạn thời gian dài, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Phương Đồng Ân không nhịn được mỉm cười, Lệ Minh Kiệt nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng.

"Đồng Ân. . . . . ." Tâm trí của cậu quá rối ren, nghĩ đến những lời sắp nói, một chút không đành lòng và kháng cự dâng lên làm cổ họng cậu tắc nghẽn, đau đớn.

"Ba của cậu lại muốn ly hôn? Hay là mẹ cậu lại muốn tái hôn?"

"Đồng Ân. . . . . ."

"Không sao đâu, nói cho tôi biết, nếu như là muốn ly hôn, khi bọn họ tìm người làm chứng tôi có thể đi cùng cậu, muốn tôi ký tên mấy lần cũng được. Nếu là kết hôn, cũng không có gì cả, tôi có thể tham dự cùng cậu, nếu có người dám cười nhạo trước mặt cậu, tôi sẽ giúp cậu đánh lại bọn họ." Vừa nghĩ tới hai người ba mẹ thất bại kia, Phương Đồng Ân lại tức giận trong lòng.

Sáu năm qua, bọn họ kết hôn cùng niềm vui mới, số lần ly hôn cũng có thể phá vỡ kỷ lục thế giới.

Quá đáng hơn là, bọn họ không chỉ không nghĩ tới cảm giác của Minh Kiệt, rầm rầm rộ rộ tổ chức hôn lễ, hại cậu trở thành đề tài buôn chuyện của mọi người, vào mấy tháng trước ngay cả chuyện ly hôn cũng gọi cậu đến làm nhân chứng, giúp ký tên.

Hừ, quả đúng là cặp ba mẹ cực kì thất bại, chỉ lo hạnh phúc vui vẻ của chính mình, lại không bao giờ nghĩ tới cảm giác của con cái.

Coi như là bọn họ có tiền đi chăng nữa, chu cấp cho Minh Kiệt nhiều tiền bạc hơn nữa, thì cũng có ích lợi gì? Thứ cậu muốn không chỉ là những thứ này, mà quan trọng nhất là tình thân và sự ấm áp của gia đình.

Ngay cả những thứ đó còn không có, thì làm người thân cái gì? Làm trưởng bối cái gì? So với bọn họ thì một đứa trẻ vừa tròn mười tám tuổi lại càng không hiểu chuyện.

"Đồng Ân, cậu hãy nghe tôi nói, trước tiên đừng kích động như vậy." Lệ Minh Kiệt biết cô vẫn ấm ức thay cậu, lúc nào cũng đều đứng trên cùng một mặt trận với cậu, trái tim cậu khẽ chảy quamột dòng nước ấm.

Bất luận việc cậu làm là đúng hay sai, cô vẫn đứng ở bên cạnh cậu, trở thành trụ cột phía sau cực kì quan trọng không thể thiếu của cậu.

Mặc dù cậu không yếu ớt giống như suy nghĩ của cô, nhưng có người đứng ở bên cạnh mình, không chỉ là trên miệng kêu oan cho cậu, còn ở hành động ra mặt cho cậu, loại cảm giác này làm người ta thấy ấm áp.

"Hả?" Phương Đồng Ân rốt cuộc khôi phục tỉnh táo, mở thật to hai mắt, chờ đợi cậu nói tiếp.

Hít sâu một hơi, Lệ Minh Kiệt chậm rãi mở miệng, "Tôi. . . . . . Phải đi xa một thời gian."

"Đi xa một thời gian?"

"Ừ, Đi xa một thời gian."

Nhìn vẻ mặt nặng nề của cậu, Phương Đồng Ân không nhịn được nhíu mày, "Cứ như vậy? Cậu muốn nói cho tôi biết là chuyện này?"

"Đúng"

"À! Vậy. . . . . . Vậy chẳng phải là đi một thời gian thôi sao! Làm gì mà nghiêm túc như vậy? Hại tôi bị căng thẳng, tưởng cậu xảy ra chuyện gì." Cô không nhịn được oán trách.

Đi xa một thời gian loại chuyện nhỏ nhặt này, cậu có cần phải đểlộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đáng sợ như vậy không?

So sánh với thái độ an tâm của cô, cậu vẫn không cách nào có thể thả lỏng thần kinh như cũ.

"Cậu phải đi bao lâu?"

Một tháng? Hai tháng? Hay là ba tháng? Ưmh. . . . . . Nếu như nói là ba tháng, có chút lâu thật.

Cậu nói ra nghiêm trang như vậy, chỉ sợ là bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào gặp mặt.

Trời ơi! Cô và cậu bắt đầu chơi với nhau từ trung học, hình như chưa từng có hai tháng trở lên nào không gặp mặt. . . . . . Nghĩ như vậy, thật sự rất đáng sợ, làm cho người ta thực sự không quen.

Phương Đồng Ân thề, nếu thật là hai tháng trở lên không được gặp mặt cậu, cô nhất định sẽ rất nhớ cậu, dù sao nhìn thấy cậu, ở cùng một chỗ với cậu, đối với cô mà nói, đã giống y như là cần hô hấp, cần uống nước, cần không khí, cần ăn cơm đều là phương thức sinh tồn căn bản quan trọng.

Trầm mặc một lúc lâu, Lệ Minh Kiệt ngắm nhìn cô thật sâu, "Nếu nhanh. . . . . . thì ba năm đến bốn năm, nếu chậm thì. . . . . . tôi không thể mong muốn gì."

Thời gian ăn tối hòa thuận vui vẻ, cảnh tượng náo nhiệt của nhà họ Phương lại diễn ra.

"Sao hôm nay Minh Kiệt không ở lại ăn bữa tối? Ba tưởng là tối nay lại có thể cùng cậu ấy đánh vài ván cờ. Đầu óc cậu nhóc kia thật không phải bình thường, cùng hắn đánh cờ mấy năm này, số lần thắng càng lúc càng ít" giọng nói ba Phương có chút thất vọng.

"Đúng vậy! Hôm nay mẹ cũng đặc biệt nấu thịt kho cậu ấy thích ăn, kết quả là cậu ấy nói với mẹ là có chút việc phải chuẩn bị, cho nên không thể ở lại được." Mẹ Phương tò mò nhìn về phía Phương Đồng Ân ngồi ở đối diện.

"Em gái, làm sao vậy?" Chị cả Phương phát hiện cô không yên lòng, chiếc đũa không gắp thức ăn, thế nhưng cứ nhét vào trong miệng, trong miệng trống không, cô lại nhai nghiêm túc.

"Chị hai, chị và anh Minh Kiệt cãi nhau à? Hôm nay lúc chị trở về, em thấy nét mặt của chị rất kỳ quái, hơn nữa một câu chị cũng không cùng anh Minh Kiệt nói chuyện, đã xảy ra chuyện gì?" Em trai Phương nhìn ánh mắt vô hồn của Phương Đồng Ân đầy quan tâm.

Nếu như Minh Kiệt và Đồng Ân xảy ra bất kỳ cuộc cãi vã hoặc là giận dỗi nào, cũng đềuhù chết mọi người trong nhà họ Phương.

Việc này đối với đôi bạn cực kì thân không phải là điều bình thường, chung đụng mấy năm, chưa ai từng thấy bọn họ có bất kì ngôn ngữ hay hành động tranh chấp nào.

"Tại. . . . . . Tại sao lại là ba năm đến bốn năm? Nếu là chậm? Cái gì chậm? Tại sao lại chậm đến nỗi cậu không cách nào mong muốn? Minh Kiệt, thời gian lâu như vậy. . . . . . Không hềgiống như cậu nói đi xa một thời gian, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Đồng Ân, tôi quyết định ra nước ngoài du học, trên thực tế, đã xin trường học, hơn nữa đã hoàn thành cuộc thi. . . . . . Cậu còn nhớ tháng trước tôi nói cho cậu phải đi Mĩ nửa tháng không? Tôi ở đó thi tuyển đầu vào."

"Tôi. . . . . . Tôi không hiểu. . . . . ."

"Tôi học nhảy lớp, mà trường học ở nước Mĩ hiểu năng lực của tôi, cho nên mời tôi tham gia."