- Sao có thể ly hôn! Chị ta lấy hết mọi thứ đi, anh bảo tôi và Gia Lạc phải sống thế nào đây!
Có lẽ vì Thẩm Ngọc cứ mỉa mai nên bây giờ, Vương Hiểu Hân lau nước mắt nơi khóe mắt mà không hề khách khí, nói như thể đó là công lý.
Thẩm Ngọc cười, không ngờ lại bật ra âm gió rất nhỏ: xì!
Vì vậy nghiễm nhiên trở thành tiếng cười nhạo.
Mặt Vương Hiểu Hân đỏ bừng lên nhưng Thẩm Ngọc lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, chẳng cáu chẳng phiền, càng khiến cô ta khó xử chính là từ đầu đến cuối Thẩm Ngọc chẳng nhìn cô ta lấy một lần
Tựa như trước mặt anh, Vương Hiểu Hân chỉ là vở hài kịch tầm thường, kém thú vị, thậm chí khiến người hay xem ca kịch như anh chỉ cần nhìn là đã thấy chẳng đủ tư cách.
Người đàn ông này thật khó nắm bắt, từ đầu đến cuối đều nho nhã lễ độ, chẳng nói nặng một lời nhưng lại khiến cô ta khó chịu hơn là bị mắng giữa đường giữa chợ.
Vương Hiểu Hân có chút hoảng sợ nhưng lại xoay người, tiếp tục lắc tay Trần Gia Lạc, lựa lời khuyên nhủ:
- Anh nói gì đi chứ! Rõ ràng là tài sản chung, anh còn là giám đốc, chị ấy chẳng qua chỉ là trợ lý giám đốc, chắc chắn là anh đã đóng góp vào gia đình này rất nhiều đúng không? Nhà này, xe cộ, sao chị ấy có thể lấy nhiều như thế được!
- Cho dù… Cho dù anh yêu thương chị ấy thì anh cũng phải suy nghĩ cho chính anh, em và cả đứa con của chúng ta nữa chứ! Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh muốn em và con ăn không khí theo anh sao?
- Gia Lạc! Em… Hôm qua em đã nhận được điện thoại của mẹ, mẹ nghe nói em mang thai thì rất vui, muốn đến đây ngay. Chẳng lẽ anh muốn mẹ cũng phải ngủ ngoài đường giống chúng ta sao?
- Điện thoại? … Mẹ tôi?
Trần Gia Lạc vẫn luôn yên lặng đột nhiên hỏi lại, tức giận nhìn chằm chằm Vương Hiểu Hân:
- Là mẹ tôi? Sao bà lại biết? Cô nói cho bà ấy đúng không? Sao cô có số điện thoại của mẹ tôi.
Mặt Vương Hiểu Hân trắng bệch, cô nàng sợ hãi buông tay Trần Gia Lạc, cúi đầu, hai vai suy sụp, hít hít mũi:
- Không… Không phải thế đâu. Em thấy anh đau lòng như thế thì rất khó chịu, Thư tiểu thư lại giận dữ như thế, sợ anh không tự chăm sóc được mình thì mới gọi cho mẹ…à là bác gái. Số điện thoại thì là trước kia em thấy anh gọi nhiều lần thì nhớ thôi, em không có ác ý gì đâu, anh tin em đi!
(Nghe cứ vô lý kiểu gì ý các bác ạ)
Cô nàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn Trần Gia Lạc đang thở dồn dập rồi lại vội cúi đầu.
Thẩm Ngọc đứng sau lưng Trần Gia Lạc, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Vương Hiểu Hân, môi hơi nhếch, nước mắt ầng ậc nơi khóe mắt, muốn rơi nhưng lại chẳng rơi.
Thẩm Ngọc rất hào hứng mà hơi day trán, hoàn toàn vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp bản thân, cẩn thận tập trung vào hoạt động nghe chuyện bát quái, điện thoại nhét trong túi áo vest vẫn hiện dòng chữ “đang trò chuyện…” trên màn hình.
Dáng vẻ bệ vệ của Trần Gia Lạc trở nên suy sụp:
- Bà ấy lớn tuổi rồi, sao cô có thể đem những việc này đi làm phiền bà ấy.
Vương Hiểu Hân như có dũng khí, lại ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ ửng nhìn Trần Gia Lạc đầy kiên cường:
- Đó là mẹ anh mà! Anh sống không tốt cũng không nói cho bà biết chẳng phải là khiến bà lo lắng hơn sao? Huống chi anh cũng biết bà rất muốn bế cháu nội còn gì? Bà vui lắm! Anh thế này mới là khiến bà giận dữ. Gia Lạc à!
Cô ta nắm tay Trần Gia Lạc, mỉm cười đầy kiên cường:
- Đừng lo lắng! Chuyện của anh và Thư tiểu thư sẽ được giải quyết, đợi bác gái đến, có người chăm sóc anh thì em mới yên tâm.
Tuồng kịch này, Thẩm Ngọc càng xem càng thấy vui vẻ.
Cái gì gọi là bốn lạng đẩy ngàn cân? Cái gì gọi là dương đông kích tây? Cái gì gọi là kêu gọi giúp đỡ? Cái gì gọi là núi không theo ta thì ta sẽ dựa vào núi?
Mắt trợn trừng. Chính là đây rồi chứ đâu!
Ánh mắt cảnh giác của Vương Hiểu Hân không ngừng quét qua Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc cũng chỉ đành khóa miệng thật kĩ, kiên quyết không nói: tôi ước gì hai người mau chóng giải quyết xong việc ly hôn này đi.
Thẩm Ngọc cầm tập giấy tờ khẽ ho hai tiếng, gõ gõ tay lên giấy để thu hút sự chú ý của Trần Gia Lạc:
- Trần tiên sinh, xin anh nghĩ cho kỹ đi. Tờ đơn ly hôn này là Thư tiểu thư đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu như anh không đồng ý, để mọi chuyện ra đến tòa thì vì quyền lợi của thân chủ tôi, thứ tôi đòi đi sẽ không chỉ là căn nhà này. Đến lúc đó chỉ sợ tiền thuê nhà của anh cũng chẳng còn, thế thì đúng là chỉ đành ngủ ngoài đường cái thật!
Thẩm Ngọc thoáng dừng rồi lại nói tiếp:
- Vốn việc này cũng là một trong những trình tự thủ tục ly hôn, cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm, dù sao mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Thư tiểu thư vốn thấu tình đạt lý, lo sợ Trần tiên sinh là giám đốc một xí nghiệp nhà nước lại gây ra trò cười khiến con đường thăng tiến về sau gặp trở ngại nên mới thỏa thuận ly hôn chứ không lên tòa. Trần tiên sinh cũng đừng nên lãng phí lòng tốt của Thư tiểu thư mới là thông minh!
Thẩm Ngọc cười đầy ý vị với Trần Gia Lạc, lộ ra hàm răng trắng trắng bóng:
- Luật sư như tôi làm chuyện này, trường hợp gì cũng từng gặp qua, nhà tan cửa nát, sống sống chết chết, có người cũng chẳng qua là vì nghĩ không thông nên cuộc đời sau này rất thảm. Đáng tiếc, hối cũng đã muộn.
Thẩm Ngọc đứng lên, hơi nghiêng người về trước, nhét tờ đơn ly hôn và bút vào tay Trần Gia Lạc rồi dùng giọng nói dụ dỗ mà nói:
- Thông minh chút! Mau ký đi!
Như là bị lời nói dịu dàng đến chết người của Thậm đại luật sư dụ dỗ, trán Trần Gia Lạc toát mồ hôi, tay cầm bút run run.
Anh ta thở hào hổn, nhìn tờ giấy chi chít chữ, nhìn Thẩm Ngọc rồi lại quay đầu đi.
Bút trong tay run run, mắt thấy ngòi bút chạm giấy, Thẩm Ngọc thầm thở phào một hơi, thò tay vào túi áo vest định tắt điện thoại. Nhưng tay vừa chạm đến nút tắt thì Vương Hiểu Hân ở bên lại nhào tới, ném tập giấy lung tung khắp phòng.
- Không thể ký! Không thể ký!
Những tờ giấy bị gió từ điều hòa thổi tung.
Tay trần Trần Gia Lạc run lên. Từ lúc bước vào đây, đây là lần đầu tiên nụ cười của Thẩm Ngọc tắt ngấm.
Có lẽ là vì mặt chưa đủ dày, người cũng chưa đủ mạnh mẽ nên Vương Hiểu Hân bị ánh mắt giận dữ của Thẩm Ngọc nhìn mà tóc gáy dựng đứng. Không khí lạnh từ điều hòa thổi đến khiến lưng cô nàng lạnh toát.
Không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Vương Hiểu Hân vội vàng quay đầu đi, vội vã lục tung túi xách của mình, vô cùng bối rối như muốn che dấu điều gì đó.
Cuối cùng, cô ta lấy ra một túi giấy nhỏ rồi hung hăng ném lên bàn uống nước.
Ầm một tiếng, giấy trong túi trượt ra, có vài tờ còn rơi xuống đất.
Thẩm Ngọc khom lưng nhặt thì lại nghe tiếng Vương Hiểu Hân thở phì phò, giọng nói sắc bén:
- Nếu như ngoại tình không chỉ là Trần Gia Lạc? Nếu như Thư Tâm kia cũng chẳng phải người tốt? Cô ta sẽ không thể chiếm nhà chiếm xe được chứ?
O__o —— hơ hơ ——
Điều hòa vẫn chạy khiến không khí giương cung bạt kiếm trong phòng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tai Trần Gia Lạc ong ong, bên tai vang lên lời nói khi Thư Tâm ngẩng đầu nhìn anh mà nói ra một câu chẳng có cảm xúc. Cô nói: “Nếu tôi có quan hệ với người đàn ông khác, hơn nữa còn có thai với người ta thì anh có thể tha thứ sao?”
Anh ta có thể sao? Anh ta có thể sao?
Không! Anh ta không thể! Đó là vợ của anh ta, là người phụ nữ anh ta yêu.
Mắt Trần Gia Lạc đỏ ngầu, tay nắm chặt đến độ nghe được cả tiếng khớp xương răng rắc, vì thế không thể nghe được tiếng chửi bậy của Vương Hiểu Hân:
- Giả vờ giả vịt cái gì chứ? Cô ta chẳng phải chính là một dâm phụ với vẻ ngoài thuần khiết sao!
Trong túi áo vest của Thẩm Ngọc, chiếc điện thoại sành điệu màu đỏ sậm chuyển từ “đang trò chuyện” thành “kết thúc cuộc trò chuyện”.