Dãy số đó hẳn là lúc đến đây Ngưu Nhị mới mua, trong trí nhớ của Vương Hiểu Hân, người đàn ông đó luôn như vậy, rõ ràng trông thì cao lớn khôi ngô nhưng lại vô cùng cẩn thận, vô cùng tiết kiệm.
Vương Hiểu Hân nhìn chằm chằm vào dãy số đó, nhìn hồi lâu, lấy chăn che mặt để mùi thuốc khó ngửi trong không khí tản ra, trong chăn rất bí khiến cô rất khó thở, bởi vì ánh sáng từ điện thoại nên làm nổi bật lên một điểm sáng nho nhỏ.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, cũng không rõ là 10 hay 15s, màn hình đột nhiên tắt, Vương Hiểu Hân ngừng thờ, hầu như không tự chủ được mà hung hăng ấn vài phím.
Tiếng động nhẹ nhàng lập tức vang lên, trên màn hình hiện ra mấy chữ “Đang kết nối”…
Chân tay Vương Hiểu Hân luống cuống, thiếu chút nữa thì ném điện thoại đi.
- Hiểu Hân?
Đến thời gian để cô do dự cũng chẳng có, Vương Hiểu Hân đã nghe thấy giọng nói của Ngưu Nhị, còn có cả tiếng cười để che giấu sự ngượng ngùng nữa.
Nước mắt Vương Hiểu Hân rơi vào màn hình điện thoại di động, cô xoay người rồi nghe máy, khẽ gọi:
- Anh Ngưu Nhị…
Hiển nhiên Ngưu Nhị đã bị tiếng khóc của Vương Hiểu Hân làm cho hoảng sợ, có lẽ anh trời sinh không biết an ủi người khác, ngoại trừ câu: “Hiểu Hân, em làm sau vậy, Hiểu Hân, em đừng khóc!” thì cũng chẳng biết nói gì hơn.
Móng tay cầu kì của Vương Hiểu Hân vô thức đè vào nút bật loa khiến giọng nói chất phác của người đàn ông kia tiến vào tai mình không thể ngăn cản, khiến trái tim vốn bị tổn thương của cô nóng rát.
Kí ức thời thơ ấu lướt qua trong tâm trí, người luôn chạy tới trước mặt mình mỗi khi mình bị bắt nạt, cả năm luôn tiết kiệm tiền tiêu vặt để mua cho mình một chiếc váy mới thật đẹp, sau đó lại hỏi cô có muốn lấy anh không…
- Anh Ngưu Nhị! Anh có còn muốn lấy em không? Anh còn muốn không? Anh đã nói lớn lên sẽ lấy em đúng không?
Vương Hiểu Hân nắm chặt điện thoại, không hiểu sao mình lại hỏi câu này chỉ là đến khi hỏi rồi, tim cô thoáng thắt lại, như là đau đớn như là vui sướng? Cô chẳng thể phân định rõ ràng.
Nhưng sự lặng yên kéo dài, cảm giác vừa vui mừng vừa đau đớn lại dần biến thành sự khủng hoảng. Sự kinh hoàng khi bị cả thế giới bỏ rơi.
- Anh Ngưu Nhị, đến anh cũng không cần em sao? Chẳng phải anh đã nói rằng sẽ chăm sóc cho em cả đời sao? Rõ ràng anh đã nói vậy!
Vương Hiểu Hân thoáng bật dậy, dây truyền dịch dao động khiến tay đau đớn nhưng vẫn không thể ngăn cô hét lên một cách sắc nhọn, hoảng hốt.
- Anh…
Đầu bên kia, Ngưu Nhị liếm liếm đôi môi khô khốc.
Anh mua số điện thoại mới thì chỉ nói cho hai người, một là anh trai mình và một là Vương Hiểu Hân. Nhưng người đầu tiên biết lại không phải là người đầu tiên gọi đến cho mình. Là anh trai anh gọi đến đầu tiên.
Anh trai Ngưu Nhị lớn hơn Ngưu Nhị mười mấy tuổi, từ nhỏ đã luôn chăm sóc cho anh, cũng chẳng khác cha anh là bao. Từ trước đến giờ Ngưu Nhị luôn rất kính trọng anh trai, anh trai vừa hỏi đến chuyện gần đây thì Ngưu Nhị đương nhiên không dám nói dối, thành thành thật thật nói hết. Trong dự đoán, ở đầu bên kia, anh trai chửi ầm lên.
- Óc lợn của chú có còn trên cổ không? Người ta đã có chồng có con mà chú còn dây vào làm gì? Hả? Mấy năm trước anh đã giới thiệu đối tượng cho chú mà chú còn không nghe, giờ thì hay rồi, người ta cái gì cũng có còn chú thì vẫn độc thân! Chú có chết cũng chả liên quan gì đến người ta. Chú giờ có muốn lấy người khác thì cũng có ai thèm lấy nữa!
- Không phải, bác Vương đã đồng ý chuyện kết hôn của em và Hiểu Hân. Anh cũng biết mà. Ngưu Nhị cúi đầu đáp.
- Anh biết thì có tác dụng gì! Chú không thấy cô ta vừa nghe chuyện này xong đã bỏ chạy luôn rồi sao? Hả? Còn đi mất tăm những 3,4 năm, bặt vô âm tín. Người ta có muốn làm vợ chú không? Đầu chú là óc lợn thật đấy à? Tự ngẫm lại cho anh xem nào, phụ nữ xinh đẹp để làm gì? Biết nóng lạnh, biết yêu thương người khác mới là con gái tốt! Giống như chị dâu chú đây này!
Ngưu Nhị vội vâng dạ:
- Em biết chị dâu là người tốt mà!
Anh của Ngưu Nhị giận đến dậm chân:
- Chú cũng không nhìn xem, người như chú chỉ là người làm thuê nghèo, có cái gì mà đòi tranh giành với chồng người ta? Dù có tranh thì chẳng nhẽ còn định nuôi con cho cô ta nữa à?
Mắt Ngưu Nhị đỏ bừng, vội phản đối:
- Em không muốn tranh giành gì với chồng cô ấy cả, thật đấy anh ạ, anh tin em, em chỉ là muốn xem cô ấy sống có tốt không, em chỉ muốn xem thôi. Cô ấy mất con, giờ rất đau lòng, anh cũng không định bảo em phủi tay bỏ mặc cô ấy đấy chứ? Anh, tốt xấu gì chúng ta cũng nhìn cô ấy lớn lên, em… Em vẫn muốn coi cô ấy là em gái mình!
- Anh… Chú làm anh tức chết! Chú cũng biết cô ta đang đau lòng mất con? Người ta đã chẳng nghĩ gì đến mà chú còn ở bên cạnh lo lắng suông! Người ta đã có chồng rồi, còn cần chú phải chăm sóc sao! Trong lòng người ta đã chẳng có chú, cho dù chú có moi tim dâng lên cũng vô dụng! Chưa biết chừng người ta còn thấy chướng mắt!
Anh trai Ngưu Nhị giận dữ đến ho sặc sụa, qua điện thoại nhưng vẫn nghe được. Ngưu Nhị sợ tới không dám nhúc nhích, chỉ không ngừng vâng dạ, đáng tiếc anh trai anh lúc này chẳng nghe thấy gì:
- Em thực sự là chỉ đến thăm cô ấy thôi, thật đấy anh ạ, em đã coi cô ấy là em gái, em…
Bên kia, tiếng ho đứt quãng, Ngưu Nhị nghe thấy chị dâu ở bên vừa đưa nước qua vừa nhẹ nhàng khuyên bảo, giọng nói dịu dàng khiến Ngưu Nhị lau mắt đang cay cay. Nghĩ lại mình, lòng chua xót.
Bên kia, tiếng ho cuối cùng đã ngừng, cơn giận của anh trai Ngưu Nhị cũng tiêu tan phân nửa, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
- Chú hai, chú nghe anh một câu. Đừng nghĩ đến cô ta nữa, hai đứa không có duyên phận, dù có thì cô ta cũng không xứng với chú. Nó thích quần áo đẹp đẽ rực rỡ, chú lại là loại người không quan tâm đến việc ăn mặc, nó thích cuộc sống thành thị nhưng chú lại thích sống an lành trong trấn nhỏ. Hai người không phải là người phù hợp để ở bên nhau. Anh và chị dâu chú thấy chú cứ mãi thế này cũng không phải không lo lắng cho chú!
- Anh…
Mắt Ngưu Nhị cay cay, nước mắt rơi xuống. Bên cạnh lại vang lên giọng nói của chị dâu:
- Chú hai à, đừng ngắt lời, để anh chú nói hết đã.
Ngưu Nhị đành lau mắt rồi vâng một tiếng.
Lại nghe anh trai nói tiếp:
- Anh và chị dâu chú gặp qua nhiều người, cũng không phải chưa từng thấy người như Vương Hiểu Hân. Những năm qua cẩn thận nhìn lại chưa hề thấy con bé đó tốt. Haiz, những năm nay chú cố gắng, vất vả anh đều biết cả. Chú làm thuê bên ngoài kiếm được không ít tiền, nhà anh chị đang ở cũng nhờ chú một phần, anh vẫn nhớ, không quên nên đương nhiên không thể nhìn chú nhảy vào biển lửa. Chú nghĩ kĩ lại đi, chú đi làm thuê có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì trong mắt người ta vẫn chỉ coi chú là kẻ làm thuê, là kẻ quê mùa chú biết không? Người ta cần người khác cơ!
Anh trai Ngưu Nhị đi đi lại lại, giận đến nghiến răng.
- Cho dù bao năm qua chú chăm sóc cha mẹ nó thì có được gì? Người ta tự coi mình là không có cha mẹ rồi, mấy năm qua có bao giờ chú thấy nó về thăm cha mẹ? Được được được, cho dù chú giờ có theo đuổi được người ta thì có tác dụng gì? Người như vậy anh gặp nhiều rồi, có lẽ cô ta rơi vào bước đường cùng sẽ cố gắng ở bên chú một hai năm, chỉ là sau đó thì sao? Đến lúc đó con cái đã có rồi, chẳng lẽ chú còn dành hết tiền cho cô ta chưng diện chứ không suy nghĩ đến nhà cửa, con cái? Nếu chú thực sự có thể làm thế thì cứ lấy cô ta đi! Nhưng là anh trai, anh biết chú không làm được, chẳng phải là tự hành hạ mình sao? Chẳng phải như vậy là chú đang dùng tiền kiếm được cả một đời đi mua một con búp bê về làm vợ sao? Nghe này, tuổi chú cũng chẳng còn trẻ, tự suy nghĩ cho mình đi. Anh chị cũng không được học cao, những lời này đều là hai anh chị chiêm nghiệm nhiều năm qua mới nghĩ ra được, chú cũng nên nghĩ cho cẩn thận nhé!
Nước mắt Ngưu Nhị cuối cùng không ngăn nổi nữa, giơ tay lên vụng về lau nước mắt nhưng không thể lau hết được, mắt đỏ hoe, gật gật đầu nói đồng ý thì anh trai Ngưu Nhị mới cúp máy nhưng Ngưu Nhị vẫn nghe được tiếng anh trai thở dài ở bên đầu dây và tiếng chị dâu hỏi vội:
- Sao rồi? Chú hai có chịu nghe không? Sao thằng bé này lại cố chấp như vậy…
Ngưu Nhị cầm điện thoại ngồi trong phòng trọ hẹp, nhìn ánh trăng chiếu vào phòng trọ.
Phòng trọ này là do nhà dân sửa lại, xây ở bên trường học nhốn nháo, điều kiện rất kém, chỉ là rẻ, 20 đồng một đêm có điện nước đầy đủ, tuy có hơi vắng vẻ nhưng Ngưu Nhị chẳng sợ bị giật tiền cướp sắc thì cũng chẳng sao.
Nói là phòng trọ nhưng ngoài chiếc giường lớn ra thì cũng chẳng có gì, ông chủ nhà nhướn mắt nói:
- Ngoài giường ra thì cậu còn muốn gì nữa? Chẳng phải cũng đến vì giường sao? Cũng may là không phải cuối tuần bằng không người cậu to thế này chưa chắc đã tìm được phòng trống thế này mà ở đâu! Còn thích kén chọn sao!
Vì vậy, Ngưu Nhị giờ đang an vị trên chiếc giường cũ, một mình lau nước mắt.
Anh chị tốt với mình đương nhiên Ngưu Nhị biết, Vương Hiểu Hân ghét anh đần độn, nói anh không có tiền đồ anh cũng biết. Nhưng chẳng phải đây là lần đầu tiên anh thích một người con gái sao? Lại cảm thấy mình đã được mẹ của Vương Hiểu Hân đồng ý, tốt xấu gì cũng coi như là con trai người ta nên mới chăm sóc cha mẹ Hiểu Hân suốt bao năm qua.
Nhiều năm qua đi, Ngưu Nhị cũng suy nghĩ nhiều, thực ra tình cảm gì đó cũng sớm đã phai nhạt. Anh trai nói đúng, tình cảm gì cũng là vô dụng, quá khứ giữa hai người chính là quá khứ mà thôi.
Anh và chị dâu luôn khuyên Ngưu Nhị, nói tuổi anh không còn nhỏ, tìm cô gái tốt mà lấy, thu tình cảm lại.
Anh đã nhiều lần chờ đợi, cũng từng do dự rất nhiều lần.
Mẹ Vương Hiểu Hân tóc bạc phơ thở dài, đưa cho anh một tờ địa chỉ nói:
- Ngưu Nhị à, cháu là người tốt, cô có lỗi với cháu, là Hiểu Hân nhà cô không có phúc, nó không xứng với cháu, cháu cũng đừng vì nó mà chậm trễ cuộc đời. Con bé kia… bác nghĩ nó sẽ không quay về đâu. Cháu tìm theo địa chỉ này xem sao. Nếu tìm được rồi thì cháu cũng nên kết thúc rõ ràng đi. Có thể về thì tốt, không về… Không về… thì để mặc nó đi. Để mặc nó đi… Con bé đó… quá cao ngạo.
Địa chỉ đó là địa chỉ trường đại học của Vương Hiểu Hân.
Lúc trước Ngưu Nhị và Vương Hiểu Hân là thanh mai trúc mã, ngây ngô cho rằng Vương Hiểu Hân chính là bạn gái của mình.
Ngưu Nhị lớn hơn Vương Hiểu Hân vài tuổi nhưng đầu óc không nhanh nhạy, thành tích học tập không tốt, vừa tốt nghiệp trung học đã ra ngoài làm thuê, mỗi lần về nhà đều dẫn Vương Hiểu Hân còn đang học cấp ba đi chơi, mua đồ ăn ngon, mua đồ đẹp cho cô. Cứ như vậy nhiều năm đến khi Vương Hiểu Hân tốt nghiệp trung học, Ngưu Nhị đương nhiên vô cùng cao hứng qua nhà cô cầu hôn.
Mẹ Vương Hiểu Hân đương nhiên là đồng ý luôn miệng, Ngưu Nhị cười đến tít cả mắt lại, về nhà chuẩn bị sính lễ nhưng không ngờ, Vương Hiểu Hân vừa nhận được tin đã chẳng nói chẳng rằng mà bỏ chạy mất tích.
Nói đả kích, tổn thương đương nhiên là không thể không có nhưng Ngưu Nhị là người chất phác, nghĩ Vương Hiểu Hân chẳng qua là tuổi trẻ bồng bột nên chưa chấp nhận được ngay. Vì thế Ngưu Nhị vừa đi làm thuê bên ngoài vừa chăm sóc cha mẹ Vương Hiểu Hân và đợi cô hồi tâm chuyển ý.
Nhưng chẳng ai ngờ lại phải chờ đến mấy năm trời.
Ngưu Nhị vừa chờ vừa do dự, sợ tiếp nhận người con gái mà anh chị giới thiệu rồi thì Vương Hiểu Hân lại hồi tâm chuyển ý, như vậy thì Vương Hiểu Hân sao chấp nhận được? Vì vậy đã quyết tâm, bất chấp anh trai khuyên nhủ cỡ nào cũng đều từ chối.
Nhưng đánh chết Ngưu Nhị cũng không ngờ, Vương Hiểu Hân chẳng những không về mà còn một mình đến thành phố lớn học đại học!
Nếu không phải trường học theo hộ khẩu trên chứng minh thư gửi giấy báo điểm về nhà thì chỉ sợ đến cha mẹ Vương Hiểu Hân cũng không biết con gái mình ở đâu.
Nhưng cha mẹ Vương Hiểu Hân cảm thấy không thể đối diện với Ngưu Nhị nên coi như mình cũng không có đứa con gái này, cũng không nhắc đến Vương Hiểu Hân trước mặt Ngưu Nhị, dấu diếm đến bây giờ.
Có điều hai người không ngờ, mấy năm qua Ngưu Nhị lại đối tốt với hai người như vậy.
Hai ông bà già cuối cùng không nhịn được, mắng thầm Vương Hiểu Hân nhiều lần, cuối cùng đưa địa chỉ này cho Ngưu Nhị đi tìm.
Lúc ấy, hai người nhét địa chỉ vào tay Ngưu Nhị, khuôn mặt già nua đỏ lên, nói năng ngập ngừng đứt quãng, lấy cớ là trông mong con gái thực ra là đã chẳng còn quan tâm nữa.
Nhưng không ai ngờ, Vương Hiểu Hân đã kết hôn, còn có cả một ông chồng giám đốc.
Cha mẹ Vương Hiểu Hân không ngờ, Ngưu Nhị cũng không ngờ. Chỉ là sau khi Ngưu Nhị biết rồi, lòng đã có suy nghĩ rõ ràng.
Thì ra cô gái bé nhỏ vừa nghe đến “kết hôn” đã bỏ chạy không phải là quá nhỏ, không chấp nhận được mà là thực sự… thực sự chán ghét anh.
Nghĩ lại trước kia, mình cố gắng hết sức, còn nghĩ đến những lời anh chị mình nói, còn nghĩ… Những năm không có Vương Hiểu Hân bên cạnh, dường như mình sống cũng không tệ.
Tim Ngưu Nhị đập loạn, đúng lúc này, Vương Hiểu Hân gọi điện tới khiến Ngưu Nhị hoảng sợ. Sau đó Ngưu Nhị lại nghe Vương Hiểu Hân khóc ở đầu bên kia, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi anh, hỏi anh rằng: “Anh Ngưu Nhị! Anh có còn muốn lấy em không? Anh còn muốn không? Anh đã nói lớn lên sẽ lấy em đúng không?
Ngưu Nhị đột nhiên nghĩ, anh đã từng nói rằng đợi cô bé xinh đẹp kia lớn lên rồi sẽ lấy cô về làm vợ, nhưng chờ thật lâu, thật lâu khi anh tỏ tình thì cô bé đó đã bỏ anh mà đi chẳng quay đầu nhìn lại.