- Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé này đi, chỉ là, khi nó đi rồi, tôi thực sự rất đau lòng. Nó không như hai đứa con trước của tôi! Hai đứa trước, tôi còn chưa biết chúng đến thì đã chẳng còn. Không có cảm giác chờ mong, bảo vệ thì cũng không để ý như vậy. Nhưng lần này… Tôi vốn có cảm giác mơ hồ, sau đó bất an chờ đợi
Ánh mắt Thư Tâm mông lung, nói năng đứt quãng, thực ra cũng chẳng mong ai nghe, chỉ là muốn nói ra suy nghĩ của mình cho nhẹ lòng
Bên giường bệnh vẫn là vị bác sĩ trung niên có duyên gặp mặt kia, họ Lý, bà chỉnh lại tốc độ truyền dịch cho Thư Tâm rồi lẳng lặng ngồi đó nghe Thư Tâm nói chuyện.
Bà tuy không phải là bác sĩ tâm lý nhưng cũng là phụ nữ. Nỗi đau mất con của một người mẹ bà rất hiểu. Thấy Thư Tâm nói chậm rãi bà cũng chẳng hối thúc, chỉ khi Thư Tâm nói đến run run người thì vươn tay vỗ vỗ tóc Thư Tâm.
Thư Tâm vốn luôn dựa vào thành giường, chẳng khóc, tay vẫn đặt trên bụng, gần đây cô vẫn luôn làm thế, nhẹ nhàng vuốt ve
Mái tóc chấm vai hơi rối, quét qua gương mặt của Thư Tâm càng khiến mặt cô chẳng còn chút máu.
Chỉ là khi có người vuốt tóc mình, đôi mắt Thư Tâm đột nhiên cảm thấy cay cay, ánh mắt vốn nhìn ra bên ngoài cửa sổ quay lại, tiêu điểm dần tụ lại trước mặt vị bác sĩ trung niên này.
Ngoài cửa, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua những tán lá dày mà chiếu vào mắt cô
Thư Tâm hơi nghiêng người, ôm lấy bác sĩ, lặng lẽ khóc:
- Về sau tôi còn có thể có con không?
Trong giọng nói lộ rõ sự sợ hãi
Bên giường bệnh của cô, Boss lẳng lặng ngồi đó nghe cô nói mà chẳng nói được gì, chỉ chăm chú cầm con dao nhỏ, chậm rãi gọt một trái táo căng mọng.
Lớp vỏ trái cây mỏng manh rơi xuống theo tay anh, mỏng đến độ như trong suốt nhưng không hề bị đứt vụn.
Nghe những lời này của Thư Tâm thì Boss mới ngừng tay, ngẩng đầu nhìn bác sĩ đang đeo kính đen.
- Đương nhiên rồi! Đâu phải là vô sinh được! Phụ nữ ấy mà, vốn là dễ bị tổn thương nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận, sao có thể không sinh được con!
Bác sĩ liếc nhìn Boss, sau đó đẩy gọng kính đen:
- Ly hôn chưa?
Thư Tâm hơi ngẩng đầu, vành mắt ửng hồng:
- Ly hôn! Tôi không tin mẹ anh ta tự tay hại chết con tôi mà anh ta còn mặt mũi bám theo tôi cả đời
Bác sĩ Lý vỗ vỗ mặt Thư Tâm, nghiêm túc nói:
- Làm gì thế? Đừng có kích động! Hít sâu nào, từ từ thôi… Đã là người làm mẹ còn không học được cách thoải mái, mở lòng sao? Ba tháng đầu tiên, tâm tình kích động sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi. Phụ nữ phải học được cách tự bảo vệ mình, biết chưa?
- Nếu không học được thì hãy tìm một người đàn ông có thể bảo vệ cho em!
Boss vốn im lặng không nói đột nhiên xen vào khiến bác sĩ Lý vốn đang nghiêm túc lại trở nên thoải mái. Thư Tâm cũng quay đầu lại, tầm mắt lại bị một quả táo được gọt cực đẹp ngăn lại.
Thư Tâm nhận lấy, nắm chặt trong tay, lòng dần bình tĩnh lại:
- Cảm ơn!
- Không cần khách sáo
Mắt kính đen của bác sĩ loang loáng ánh sáng, đầy ý vị mà nói với Thư Tâm:
- Tôi đã giữ lại dịch ối thai nhi của cô rồi, chỉ cần có DNA của người đàn ông kia thì có thể xét nghiệm được
Cuối cùng vẫn khuyên thêm một câu:
- Hao tổn tinh thân thì chỉ có thể làm tổn thương chính mình, với loại đàn ông không biết trân trọng phụ nữ đó, nhất định đừng buông tay, phải đánh cho hắn một đòn đau cho hắn nhớ sâu. Nhớ thoải mái, giữ tinh thần thư thái biết chưa
Một bên, Boss đang lau tay và lau dao gọt trái cây cũng xen vào:
- Tìm Thẩm Ngọc đi, mấy ngày gần đây cậu ta đều lo việc ly hôn của em, tiếp xúc với Trần Gia Lạc rất nhiều.
Tiện tay gọi điện thoại, chỉ hơn 10s đã cúp máy, vẻ mặt boss có chút… bất đắc dĩ:
- Cậu ta nói lúc nào chuẩn bị xong thì sẽ đưa tới. Tóc cũng được đúng không?
Câu hỏi đó là dành cho bác sĩ.
Bác sĩ trung niên lập tức mỉm cười, gật đầu dặn lấy được tóc thì cứ đưa cho bà rồi rời khỏi phòng bệnh
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thư Tâm liếc thấy vạt áo của Boss bị dính máu khiến cho áo vest màu xám trở nên rất quỷ dị, cũng khiến người ta đỏ mặt.
Thư Tâm trở nên lo lắng, đến thở cũng thấy nặng nề, hơi đỏ mặt nói:
- Boss, quần áo của anh… Tôi giặt cho anh. Hôm nay đúng là làm phiền anh rồi, không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?
Boss nhìn theo ánh mắt của Thư Tâm, lúc này mới phát hiện vết máu đó, nghĩ nghĩ rồi Boss thoải mái cởi bỏ áo vest, trong ánh mắt kinh ngạc của Thư Tâm, Boss đưa áo cho Thư Tâm:
- Phiền em rồi, chắc cũng không dễ giặt.
Tính cách của Boss và Trần Gia Lạc hoàn toàn bất đồng, nếu nói trong tiết trời mùa hạ nóng bức này, mặc vest đeo caravat trong phòng điều hòa thì còn đỡ nhưng ăn mặc như vậy trong phòng bệnh chỉ có chiếc quạt điện nhỏ thì thật là… khó chịu
Thư Tâm nhớ tới khi Thẩm Ngọc nhắc đến Boss, cảm giác mình thật không tốt..
Chỉ là khi Boss nghiêng người về phía trước mà đưa quần áo cho cô, thân thể thẳng tắp đó tới gần mang theo mùi mồ hôi nam tính khiến cô như ngừng thở, sau đó luống cuống chân tay mà đón lấy chiếc áo vest có mùi vị nam tính đó
Boss ngồi về vị trí cũ, hai chân bắt chéo, tay để trên đầu gối nhưng không khiến người ta cảm thấy lỗ mãng.
Áo sơ mi màu sáng bị mồ hôi tẩm ướt, màu càng nhạt, không nể nang gì mà hiện rõ cơ thể tinh tráng của Boss
Biểu lộ của Boss chẳng hề xấu hổ, mỗi lần mở miệng đều khiến Thư Tâm hoảng hốt. Boss nói:
- Quả thực là chậm mất nửa ngày làm việc.
Thư Tâm ôm chặt chiếc áo vest, nhất thời quên đi giá tiền sang chảnh của nó, nước mắt lưng tròng mà vùi đầu vào nó:: Σ( ° △ °|||)
Anh cố ý sao? Cố ý! Rõ ràng nếu anh không nói thế, tôi sẽ giặt tử tế sạch sẽ cho anh! Đừng tưởng rằng tôi chỉ nói khách khí vậy thôi nhé.
Boss không hổ là Boss, không cho Thư Tâm có cơ hội làm đà điểu vùi đầu vào cát, nhanh chóng đứng lên hỏi:
- Vẫn không định nói cho cha mẹ sao?
Đà điểu Thư Tâm bị mùi hương nam tính từ áo vest làm cho mặt đỏ tới tận mang tai nhưng lại không dám đem cái mặt đỏ bừng bừng này ra cho Boss xem, chỉ đành tiếp tục vùi đầu, sau đó khẽ gật đầu
- Thế để tôi đến nhà em lấy quần áo giúp em
- A…
- A?
- Không… Không cần!
Thư Tâm thoáng ngẩng đầu lên thì đã thấy Boss đang đứng bên cửa sau đó cầm nắm đấm cửa mà nhẹ nhàng đóng cửa lại
Ầm!
Cửa phòng bệnh không chút khách khí mà sập ngay trước mắt Thư Tâm, Thư Tâm khóc không ra nước mắt: Như thể cô bị ảo giác… Chỉ là. Chỉ là… hẳn là cô hiểu lầm rồi
Người như Boss…
Trước mắt Thư Tâm hiện ra khuôn mặt nghiêm túc của Boss, niềm tin lại kiên định: Tuyệt đối là ảo giác! Hay vì loại đàn ông nói năng không suy nghĩ như Trần Gia Lạc khiến cô bị ảo giác!
Không thể không nói, mặt Boss…… Thật sự rất chính trực!