Edit: Pingki
Không biết vì cái gì, trong ngực có chút buồn bực.
Lâm Mậu Mậu đi lên, thật cẩn thận hỏi: “Lớp trưởng, cậu sẽ không nghe theo hắn đấy chứ… Lớp trưởng? Lớp trưởng!”
Cậu ta liên tiếp gọi mấy tiếng liền, Diệp Sơ mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Mậu Mậu xấu hổ: “Lớp trưởng, rốt cuộc cậu định chọn khoa nào a?”
“Khoa học tự nhiên.” Diệp Sơ không chút do dự trả lời, sau đó liền bước đi ngược hướng Vệ Bắc chạy, nhanh chân đi khỏi.
Không ngoài sở liệu, Diệp Sơ quả nhiên chọn khoa học tự nhiên.
Về phần Vệ Bắc, tên này không qua được kì thi phân khoa, đành phải ngồi học ở khoa khoa học xã hội. Tần Dao khi biết được tin này vô cùng buồn bực, tuy rằng thành tích con trai kém, nhưng ít ra dáng vẻ vẫn đường đường là một nam nhi, thế nào lại ngồi ở khoa xã hội đây? Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định một lần nữa vận dụng hết các mối quan hệ, ra sức tranh thủ cho con trai, xem có hy vọng đổi khoa hay không.
Ngay tại lúc Tần Dao đang vắt hết óc đi tìm cửa sau, ủy thác quan hệ, tên nhóc Vệ Bắc kia lại bỗng nhiên có chút khác thường.
Khác thường của Vệ Bắc biểu hiện ở chỗ quan hệ với người xung quanh của hắn.
Người như hắn từ nhỏ đã ngạo mạn, tự cao tự đại, không bao giờ chủ động đi kết giao bạn bè, cho dù có cũng chỉ là bạn bè cùng đá banh với nhau mà thôi, chưa người nào thân đến mức thâm giao. Với nam sinh đã thế, càng đừng nói là nữ sinh, dựa vào gương mặt sát gái của hắn, tên này không biết đã đem bao nhiêu phong thư tình của những nữ sinh trộm mến gửi cho hắn đi xé nát, làm hại mấy nữ sinh từng ôm ảo tưởng với hắn này, mắt vừa thấy hắn như chuột nhìn thấy mèo, có thể trốn được càng xa càng tốt.
Với một kẻ có tính cách người gặp người sợ hãi này, bỗng nhiên lại có bạn bè.
Nói đến người này, chắc chắn sẽ có người muốn hỏi, rốt cuộc là tên cực phẩm nào có thể làm bạn được với Vệ Bắc? Tên này, chính là tên đã quần nhau một trận với Vệ Bắc ngay ngày khai giảng năm nhất cao trung vừa rồi—— Lưu Hàn.
Lưu Hàn là người như thế nào?
Một học trò đặc biệt tiếng tăm lừng lẫy của trường A, một vận động viên tán đả xuất sắc, ở mấy trận đấu võ giành không ít giải thưởng, được xem như một trong những nhân vật phong vân của trường.
Thời điểm Vệ Bắc lên năm nhất cao trung, Lưu Hàn hắn vừa lúc lên năm ba, hai người cùng lúc có mặt ở đội huấn luyện thể chất, bởi vì chí hướng hợp nhau, lại từng quần nhau một trận, không phân biệt thắng bại, lại sinh ra ít nhiều tán thưởng đối phương. Ở chung như vậy một thời gian, liền từ đối thủ biến thành anh em tốt.
Tính ra như vậy, Lưu Hàn hẳn là người anh em thân thiết đầu tiên của Vệ Bắc.
Lưu Hàn vốn phải dự thi kì thi tốt nghiệp cao trung, nhưng không ngờ tới gần cuộc thi lại xảy ra tai nạn xe cộ, gãy cả chân, người thân không còn cách nào, đành phải để cho hắn học lại thêm một năm.
Lưu Hàn có một người bạn gái thanh mai trúc mã tên là Tiết Nhiên Nhiên, diện mạo vô cùng xinh đẹp, nổi tiếng là hoa khôi của trường. Tình cảm hai người rất sâu sắc, Lưu Hàn xảy ra tai nạn, Tiết Nhiên Nhiên liền bỏ luôn kì thi vào đại học ở lại học cùng hắn, bây giờ hai người lại học cùng một lớp, bạn bè của Lưu Hàn, đương nhiên cũng sẽ trở thành bạn của Tiết Nhiên Nhiên.
Vệ Bắc tuy rằng đối với mấy đứa con gái xinh đẹp đều rất xem thường chẳng thèm nhìn một cái, nhưng Tiết Nhiên Nhiên này tính cách hào sảng, làm việc thẳng thắn, thật sự làm cho hắn cảm thấy rất thuận mắt, cho nên hai người dần dần trở nên thân thiết hơn.
Là thế này, trường học mới vừa khai giảng, hội học sinh thiếu người khiêng tấm bảng triển lãm, Tiết Nhiên Nhiên thân là phó hội trưởng, đi loanh quanh tìm người hỗ trợ, liếc mắt một cái nhìn thấy Vệ Bắc đi ngang qua, liền cất tiếng nhờ hắn giúp.
Vệ Bắc khi đó đang bày ra bản mặt thối hoắc, trường thông báo chia khoa xong. Hắn liền chạy đi xem Diệp Sơ bị phân tới khoa nào, cuối cùng lại phát hiện nhỏ mập kia không đem lời của hắn bỏ vào tai, vẫn cứ chọn khoa học tự nhiên, trong lòng cực kì khó chịu.
Chẳng lẽ nhỏ mập kia thật sự một chút ý tứ đối với hắn cũng không có sao? Kia lâu như vậy, hắn cố ý hờ hững với cô để khơi dậy hứng thú của cô với hắn, này chẳng phải là không có một chút tác dụng nào? Con mẹ nó “Luyến ái chỉ nam” là do tên đần độn nào viết ra vậy? Sớm biết là như thế này, lần trước hẳn là nên thừa nước đục thả câu, cho dù là lừa cũng phải lừa cho cô thừa nhận mới thôi!
*luyến ái chỉ nam: Sách dạy yêu đương, chinh phục người khác phái
Vệ Bắc nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghe thấy tiếng Tiết Nhiên Nhiên gọi, vì thế liền đem bản mặt đen sì đi qua khiêng bảng.
Bởi vì áp suất quanh thân tên này rất thấp, mấy bạn học ở đàng kia ai nấy đều cúi đầu không dám lên tiếng, một nhóm người khiêng bảng triển lãm, Vệ Bắc thấy mấy nam sinh này cứ cúi đầu, đi chậm rì rì, liền mắng: “Mau mau một chút a, cậu tưởng là đang đóng phim động tác thả chậm chắc?”
Kết quả vừa dứt lời, nam sinh kia khiếp vía giật mình ngẩng đầu lên, lại để cho Vệ Bắc phát hiện ra kẻ này hóa ra lại là Triệu Anh Tuấn tối ngày quấn quít lấy Diệp Sơ, nhất thời muốn nổi cáu tức thì.
“Như thế nào lại là cái tên ẻo lả này a? Nếu không có sức thì đứng sang một bên, đừng làm trở ngại công việc của đàn ông chúng tôi!”
Triệu Anh Tuấn đáng thương, thật vất vả mới làm được chút chuyện ở hội học sinh, đụng tới Vệ Bắc là không làm được chuyện gì tốt, càng nghĩ càng buồn bực, ngẩng đầu liền cãi lại một câu: “Cậu…nói chuyện với người khác đừng có lớn tiếng như vậy chứ!”
Thằng ranh này được lắm, còn dám cãi lại, muốn ăn đòn phải không?
Thế là Vệ Bắc đi qua đẩy hắn một cái: “Lớn tiếng thì làm sao? Tao còn muốn đánh mày nữa kia!”
“Không xong rồi! Không xong rồi!” Lâm Mậu Mậu thở hồng hộc chạy vào lớp học, một phen kéo Diệp Sơ, “Mau mau mau, mau cùng tôi đi!”
“Làm sao vậy?” Diệp Sơ bị cậu ta làm cho mờ mịt như rơi vào đám sương mù, bất đắc dĩ đành phải theo cậu ta ra ngoài.
“Chồng trước của cậu đang muốn đánh Tuấn Tuấn nhà tôi, cậu nhanh chân đi can ngăn đi mà!”
Chồng….chồng trước?
Diệp Sơ nửa ngày vẫn không hiểu được cậu ta nói cái gì, đợi cho đến khi xong chuyện rồi cô mới biết được chồng trước mà Lâm Mậu Mậu nói chính là Vệ Bắc, tên kia một tay đang túm lấy cổ áo Triệu Anh Tuấn, một tay chuẩn bị cho đối phương một đấm, cô muốn đi lên ngăn cản, bên cạnh lại chạy ra hai nữ sinh, đẩy hai người tụt lại phía sau.
Diệp Sơ trước giờ luôn không nhớ nỗi người lạ, nhưng lúc này cô lại nhớ rõ người vừa chạy qua chính là nữ sinh từng nói cười vui vẻ với Vệ Bắc, bước chân lập tức ngừng lại.
Lâm Mậu Mậu lại không thức thời như vậy, trực tiếp lôi kéo cô đi qua, miệng quát lên: “Bình tĩnh! Tất cả mọi người bình tĩnh a!”
Một tiếng quát này, mọi người bên kia đều dồn ánh mắt về hai người, Vệ Bắc tự nhiên cũng phát hiện ra Diệp Sơ.
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Tiết Nhiên Nhiên vội vàng cười ha ha giảng hòa.
Vệ Bắc không nói chuyện, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Sơ.
Diệp Sơ cắn cắn môi, né tránh ánh mắt hắn, cùng Lâm Mậu Mậu đi qua xem Triệu Anh Tuấn.
“Cậu không sao chứ?” Cô hỏi.
Vừa thấy Diệp Sơ, Triệu Anh Tuấn nhất thời tìm lại được loại khí khái nam nhi lại lại nhớ tới cảm giác trên người mình, cậy mạnh nói: “Không có việc gì, tôi…” Nói còn chưa nói xong, hắn liền vội vã lui lại phía sau từng bước, hoảng sợ mà nhìn ra phía sau Diệp Sơ.
Diệp Sơ dùng đầu ngón chân cũng biết ai có bản lĩnh như vậy, đứng một chỗ cũng có thể dọa người khác mất vía thế này, quả nhiên, cô còn chưa quay đầu lại, chợt nghe thấy giọng nói không chút khách khí của Vệ Bắc vang lên: “Diệp Phì, cậu lại đây cho tôi.”
Diệp Sơ cắn răng, quay đầu lại lập tức nói: “Không!” Sau đó nhanh chân lui lại phía sau mấy bước.
Vệ Bắc duỗi tay ra muốn bắt lấy tay cô, lại chỉ bắt được khoảng không, mặt càng đen, bước nhanh về trước bắt lấy tay cô một lần nữa, cuối cùng hắn cũng bắt được, Diệp Sơ muốn hất ra, nhưng lại hất không nổi, hai người liền đứng tại chỗ cậu trừng tôi, tôi trừng cậu.
Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt xem, chỉ có duy nhất Tiết Nhiên Nhiên là xem như bình tĩnh, lập tức nói: “Aiz aiz aiz, mấy cậu làm gì vậy nha? Mau mau khiên bảng triển lãm đi, chốc lát còn phải vào học nữa đấy, mau mau đi!”
Cô vừa nói như vậy, cuối cùng cũng chỉ có mấy người tiếc nuối rời đi.
Tiết Nhiên Nhiên xấu hổ, đang định nói gì thêm, Vệ Bắc đã rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Rảnh rỗi như vậy sao không đi học bài đi!”
Lời vừa ra, đám đông như bầy chim tan tác mỗi người một con một hướng bay đi.
Tiết Nhiên Nhiên đứng tại chỗ dở khóc dở cười, quả nhiên học đệ dũng mãnh như cọp a!
Bên này mọi người tản đi, bên kia Vệ Bắc còn đang cầm lấy tay Diệp Sơ không buông.
“Tại sao lại chọn khoa học tự nhiên?” Hắn hỏi.
Tay sơ bị túm phát đau, liền nổi giận nói: “Liên quan gì tới cậu?”
“Không liên quan tới tôi phải không? Chẳng lẽ là liên quan tới hắn?” Hắn chỉ tay về phía Lâm Mậu Mậu.
Lâm Mậu Mậu lấy kinh nghiệm lần trước, lúc này không dám sờ loạn nữa, thẳng thắn vỗ ngực mình: “Đừng hiểu lầm, tôi là nữ, thật sự là nữ! Không tin cậu nhìn xem, có ngực đây này!”
Triệu Anh Tuấn vội kéo cậu ta sang một bên: “Cậu đừng lãng phí võ mồm nữa đi, càng nhìn lại càng không tin.”
Lâm Mậu Mậu: “…..”
Tiết Nhiên Nhiên đứng ở một bên, xem tình hình có chút không bình thường, vội lại hoà giải: “A Bắc, cậu bình tĩnh một chút, trước buông tay ra cái đã.”
Nếu là người khác nói như vậy, Vệ Bắc sớm đã rống cho một trận rồi, nhưng lần này người đến hoà giải lại là bạn gái của người anh em mình, hắn đành phải kìm nén tính tình lại nói: “Học tỷ, chuyện này không liên quan đến chị, chị đừng nhúng tay vào!”
Diệp Sơ bên này đang bị túm đau cả tay, bỗng nhiên lại thấy Vệ Bắc dùng ngữ điệu bình tĩnh để nói chuyện với nữ sinh tóc dài này, không biết như thế nào, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ hờn giận không tên, vì thế cô đã làm một chuyện mà ngay cả cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Cô… Cô nhấc chân đá Vệ Bắc một cái!
Thoáng chốc, cả thế giới đều chìm trong yên lặng.
Lâm Mậu Mậu trợn trừng mắt.
Triệu Anh Tuấn trợn trừng mắt.
Ngay cả Tiết Nhiên Nhiên cũng không thể tin được mà trừng to hai con mắt.
Vệ Bắc đau gập cả người, sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang đen, lại từ đen quay về trắng…
Thật lâu thật lâu về sau, chờ đến khi hắn đã đem cô mập này ăn sạch vào bụng, nhưng mỗi khi xấu hổ nhớ lại chuyện này, vẫn là cảm thấy….rất đau a!