Cầm Thánh Vương Phi

Chương 61: 61: Sư Phụ Sao Người Càng Sống Càng Thụt Lùi Vậy





Lăng Kỳ nhìn Hàn Vân một cái, sau đó gật đầu: "Được, vậy nàng đợi một chút, ta cho người đi chuẩn bị."
Một lát sau, Hàn Vân đi theo Lăng Kỳ ra khỏi Kỳ Vương phủ.

Xe ngựa chạy một lúc thì dừng lại trước cửa Túy Hương lầu, nơi có nhiều món ăn ngon nhất kinh thành, nhất là rượu độc quyền mà chỉ có ở nơi này, được dựa theo tên của tửu lâu mà đặt - rượu Túy Hương.

Lăng Kỳ xuống xe, sau đó vẫn như cũ dìu Hàn Vân bước xuống, cử chỉ khách sáo như thường cho nên nàng không nhận ra bất kỳ sự bất thường nào từ hắn.

Người trong Túy Hương lầu khi nhìn thấy Lăng Kỳ một thân y phục đen tuyền, trên mặt đeo mặt nạ bạc thì bất giác ngừng động tác, ánh mắt đều hướng về phía hắn, bởi vì họ nhận ra người duy nhất sở hữu chiếc mặt nạ bạc có một không hai kia là ai - Sát thần đại tướng quân danh chấn thiên hạ Kỳ Vương.

Đến khi nhìn thấy người đi bên cạnh hắn là một nữ nhân, lại là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ai nấy đều muốn rớt hàm xuống rồi.

Hôm nay kinh thành đổ mưa máu hay sao mà vị Sát thần kia lại mang theo nữ nhân bên cạnh?
À, chính bản thân họ lại quên mất vị Sát thần này vừa có Vương phi không lâu.

Vậy mỹ nhân kia hẳn là vị Vương phi trong truyền thuyết kia? Chính là Cầm thánh được Hoàng thượng ban tặng danh phong?
Nhìn khí chất kia mà xem, hẳn là không sai biệt lắm!
Kinh thành lại sắp có chuyện để nói mỗi khi trà dư tửu hậu rồi!
Sau khi đám người Lăng Kỳ đi vào một phòng bao trên lầu, những người ở bên dưới đại sảnh mới trở lại bình thường nhưng rất nhanh lại vang lên thanh âm huyên náo, bàn tán sôi nổi.

Bàn tán việc gì ư? Dĩ nhiên là về Kỳ Vương cùng Kỳ Vương phi rồi.

Có người lại nhanh trí hơn nhận ra nàng chính là nữ nhân hai hôm trước được Kỳ Vương mang về chứ không phải là Kỳ Vương phi.

Tiếp sau đó ai nấy lại thao thao bất tuyệt, đủ mọi tình huống, đủ mọi thị phi đều được nói đến.


Lại có người còn đem hai nữ nhân bên cạnh Kỳ Vương ra so sánh với nhau, rồi đặt điều thêm thắt đủ kiểu, loạn thành một đoàn.

Lăng Kỳ dĩ nhiên cũng nhìn thấy những ánh mắt hiếu kỳ và hành động kỳ quái của người dân nơi đây, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm, nói đúng hơn hắn chính là cố ý để tất cả người trong kinh thành nhìn thấy hắn cùng nữ nhân này đi cùng nhau, mục đích chính là dụ rắn ra khỏi hang.

Nữ nhân này dù là phe địch hay phe ta, mang theo ác ý hay thiện ý thì hắn cũng sẽ để nàng làm mồi nhử, bởi vì nàng đã phạm vào đại kỵ của hắn, và nàng buộc phải trả giá vì hành động liều lĩnh này.

Túy Hương lầu là nơi đông đúc nhất, cũng là nơi nhiều thị phi nhất, cho nên Lăng Kỳ mới chọn nơi này để phát tán tin đồn, và tin đồn sẽ được truyền đi một cách nhanh nhất có thể.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ chưa đầy nửa canh giờ, cả kinh thành đều nghe đến chuyện Kỳ Vương mang một nữ nhân mỹ lệ đến Túy Hương lầu dùng bữa, hiển nhiên cũng đến tai Lăng Bình và trên dưới Thừa tướng phủ.

Cơ Tuyết không lâu sau đó cũng được Nam Cung Giác nói qua, nhưng lão cũng giải thích rõ ràng hành động lần này của Hàn Vân, cho nên nàng cũng chẳng còn tức giận như lúc nghe nha hoàn trong phủ lời qua tiếng lại.

Nhưng sao nàng lại có cảm giác Lăng Kỳ đang khiêu khích nàng vậy nhỉ?
Từ lúc trở về Kỳ Vương phủ đến giờ, Lăng Kỳ giống như xem nàng chẳng có ký lô nào vậy, cũng chẳng thèm quan tâm hỏi han nàng bất cứ chuyện gì.

Bây giờ lại cùng nữ nhân khác ra ngoài hẹn hò? Hắn xem nàng là không khí à?
Nếu muốn làm gì thì ít nhất cũng phải nói với nàng một tiếng chứ, không sợ nàng hiểu lầm hắn cùng nữ nhân khác yêu đương vụng trộm sau lưng nàng sao?
Còn có, hắn cũng chưa nói qua với nàng sự tồn tại của nữ nhân kia đâu!
Chậc! Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thấy bực bội quá mà!
Lăng Kỳ, chàng được lắm! Tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, nếu không ta cũng không đảm bảo sẽ không khiến tiểu Tiêu Kỳ của chàng còn toàn vẹn đâu!
Nhìn bộ mặt tức tối của Cơ Tuyết không có chỗ phát tiết, Nam Cung Giác cười gian xảo: "Thế nào? Biết lo lắng, đứng ngồi không yên rồi sao?"
Cơ Tuyết bị nói trúng tim đen, chột dạ nói: "Làm gì có.

Hắn có tay có chân, muốn đi đâu làm gì ai quản được.


Đồ nhi chẳng thèm quan tâm."
"Vi sư còn không hiểu ngươi sao?" Lão liếc xéo nàng.

Cơ Tuyết không cho là đúng, nhanh mồm phản bác: "Có sao? Đến đồ nhi còn không hiểu chính mình mà sư phụ lại có thể hiểu đồ nhi tường tận? Ài, đồ nhi thật sự khâm phục người rồi, nguyện cam bái hạ phong!"
"Xú nha đầu, ngươi chỉ tội dẻo miệng.

Lại nói, người ngoài cuộc sáng tỏ, người trong cuộc lại u mê.

Vi sư xem như đã nhìn thấu!" Nam Cung Giác vuốt râu, khẽ lắc đầu nói.

Nàng bĩu môi: "Không nói chuyện của hắn nữa.

Sư phụ, bây giờ nói một chút về Học viện Cầm thánh của đồ nhi đi.

Sư phụ chọn cho đồ nhi một ngày để khai trương xem nào?"
Nam Cung Giác cười cười nhìn nàng: "Vậy vi sư có phải hay không liền trở thành sư tổ?"
"Ách, Đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng không làm, lại chỉ muốn làm sư tổ của đám nữ nhân? Sư phụ, sao người càng sống càng thụt lùi vậy?" Cơ Tuyết vừa nói vừa lắc đầu.

"Ta thích như vậy không được à? Ai quy định người học võ không thể học nghệ? Vi sư chính là một kinh điển hiếm có khó tìm đấy có biết không hả?"
Cơ Tuyết chắp hai tay: "Vâng vâng, đồ nhi chịu thua, đồ nhi không nói lại người.

Vậy đồ nhi kính xin sư tổ chọn ngày mở trường chiêu sinh."

Nam Cung Giác lườm nàng một cái, xong mới bắt đầu tính toán.

Qua một lúc, lão mỉm cười nói: "Ba ngày nữa là ngày hoàng đạo, rất thích hợp để khai trương."
"Ồ, ba ngày nữa sao? Hẳn là kịp rồi." Cơ Tuyết gật đầu.

"Hạ nhân trong phủ Huyện chủ đầy ra đó, lại còn có Kỳ Vương phủ và Thừa tướng phủ.

Một đống người như vậy mà còn không làm xong thì đuổi hết đi cho rồi, nuôi làm chi cho tốn cơm tốn gạo."
Nàng lại bĩu môi: "Vâng vâng, đồ nhi tự biết dùng người.

Không phải đồ nhi cũng đã nói là kịp rồi sao?"
Nam Cung Giác gật đầu: "Nếu đã chọn xong ngày thì để Cơ Vũ mau chóng làm thiếp mời cho ngươi.

Danh sách khách mời..."
Lão dừng lại suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Danh sách khách mời vi sư phải xem lại một chút, hoặc là ngươi hỏi Lăng Kỳ đi, tiện thể bảo hắn giúp ngươi đi gửi thiếp mời.

Vi sư rời xa quan trường đã lâu, không còn qua lại với mấy người, đa phần những lão già cổ hủ như vi sư cũng đều cáo lão hồi hương rồi, chỉ còn mỗi Lâm gia gia của ngươi mà thôi.

Vi sư nghĩ ông ta cũng sắp chuẩn bị cáo lão hồi hương rồi."
"Vâng, sư phụ.

Đợi Lăng Kỳ trở về, đồ nhi sẽ nói với hắn."
"Vậy nếu không còn chuyện gì thì vi sư đi đây.

Vi sư còn sự vụ cần giải quyết."
"Hết rồi.

Sư phụ mau đi giải quyết sự vụ của người đi.


Nếu cần đồ nhi giúp chuyện gì thì nói với đồ nhi một tiếng là được."
"Ừm."
Nói chuyện cùng Cơ Tuyết xong, Nam Cung Giác liền đến tổng bộ Ám Tiêu để làm chút chuyện hệ trọng liên quan đến Lăng Kỳ, mục đích chính là để tìm ra tên nội gián ẩn mình bấy lâu nay.

Lão tin sau hôm nay, chuyện của Lăng Kỳ cùng Hàn Vân công khai ở cùng một chỗ sẽ nhanh chóng truyền tới tai Kình Vương.

Bây giờ lão chỉ cần thả ra một chút tin tức quan trọng cho đám người này, rất nhanh liền sẽ truy ra được tên nội gián kia.

Một kế sách vô cùng hoàn hảo, lão quả nhiên là gừng càng già càng cay mà.

Dám đùa với lão sao, còn chưa đủ trình đâu các tiểu bối à!
Tin tức Cơ Tuyết được Hoàng thượng phong cho chức vị Tam phẩm Huyện chủ, còn được ban phủ đệ mở Học viện cầm nghệ cũng đã đến tai Lâm Tố Sênh.

Ả tức tối từ hôm qua đến bây giờ còn chưa nguôi ngoai.

Làm sao ả Cơ Tuyết lại có thể gặp may mắn hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Vừa hay nghe được tin tức bát quái về Kỳ Vương cùng nữ nhân xa lạ ở cùng một chỗ, còn công khai giữa chốn đông người mới khiến cho Lâm Tố Sênh bình thường trở lại.

Đã nói rồi mà, một khi Kỳ Vương nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của ả thì liền sẽ cảm thấy ghê tởm ngay mà, quả nhiên không sai chút nào.

Bây giờ không phải đã được minh chứng rồi sao?
Cơ Tuyết, ngươi cũng chỉ được như thế mà thôi!
Bây giờ phải đi nghe ngóng nữ nhân bên cạnh Kỳ Vương là thần thánh phương nào, nếu như có thể cùng nàng ta hợp tác đạp đổ Cơ Tuyết thì càng tốt, còn không thì ả cũng không ngại đạp đổ luôn nàng ta một thể.

Nữ nhân ở bên Kỳ Vương chỉ có thể là Lâm Tố Sênh ta, còn các ngươi, đến một người ta đạp một người, đến một đôi ta liền đá một cặp.

Các ngươi, chỉ có thể bị ta dẫm đạp dưới chân mà thôi!.