Buổi chiều, Trang Dương quỳ ngồi trước bàn gỗ, một quyển ‘Xuân Thu’ mở trên bàn gỗ, ánh mắt cậu chẳng hề rơi trên thẻ tre, mà là vọng ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua giữa cánh hoa lá loang lỗ sắc màu, hoa sơn trà đỏ tươi từng cụm lớn tụm nơi đầu cành.
Nơi viện tử ngày xuân, dưới cây sơn trà, từng có một vị nho sinh trẻ tuổi áo lam, truyền thụ Trang Dương ‘Xuân Thu’, bóng dáng sắc lam kia, từ hai năm trước trong ngày xuân đã theo gió mà đi.
“Anh ơi, em trở về rồi.”
A Bình chạy băng băng đến, ngay sau cậu nhóc là Bánh Trứng, trong lòng cậu nhóc ôm một túi vải, còn cầm một hộp sơn mài.
“Hôm nay phu tử dạy gì rồi?”
“Phu tử dạy ‘Nhị Tử đón thuyền, bồng bềnh cảnh sắc, nguyện lời… …”
A Bình nhất thời cũng chỉ nhớ đến câu đó, có phần lúng túng, liền vội mở túi vải, lấy ra thẻ tre tra xem.
“Nguyện lời suy tư, trong tâm gìn giữ.”
Trang Dương lúc nhỏ cũng học thuộc qua bài ‘Nhị Tử đón thuyền’, trí nhớ cậu rất tốt.
“Nhị Tử đón thuyền, bồng bềnh lướt trôi.’
Trang Dương ngâm câu dưới, A Bình đã tìm thấy đầu thơ trong thẻ trúc, cậu nhóc tiếp tục đọc:
“Nguyện lời suy tư, chẳng tì đau thương.”
Trang Dương gật gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Có biết đầu thơ này miêu tả đến cái gì không?”
A Bình ham học, thiên tư bậc trung, thiên tiên (năng khiếu bẩm sinh) không đủ, hậu thiên (ngày sau) có thể nổ lực. Buổi chiều mỗi ngày, từ chỗ phu tử bên kia học xong trở về, có chỗ nào nghi hoặc, đều sẽ dò hỏi anh trai. Trang dương tính tình ôn hòa, rất có tính nhẫn nại, sẽ giảng giải cho A Bình.
Thế đạo hỗn loạn, đọc sách chỉ để minh mẫn, không dám ngông tưởng quan cao lộc hậu, vì thiên hạ ưu phiền
Sau khi phụ đạo em trai học hành, sắc trời hẵn còn sớm, Trang Dương xuống lầu, đến trong sân tản bộ.
Hồ nước ngày trước gieo trồng hoa sen, trong veo thấy đáy, vẫn còn chưa thấy cây sen nảy mầm, mấy ngày gần đây không khí ôn hòa, vạn vật sinh trưởng tươi tốt, chắc lại qua mấy ngày nữa, liền có thể nhìn thấy lá sen non đáng yêu nổi trên mặt nước rồi.
Hồ nước của Trang Dương, xây bên cạnh hoa sơn trà, vốn là hồ cá trước sân thường thấy ở nơi này, bị Trang Dương dùng để trồng hoa, đương nhiên trong nước tôm cá vẫn có, mà còn sống cực kỳ thong dong.
Ngồi xổm bên cạnh hồ nước, ngắm nhìn đám tôm xanh nhỏ trong hồ bơi lội, Trang Dương cảm thấy có thứ gì đó đang cào áo choàng của cậu, quay đầy nhìn thì thấy một nhóc lợn vòi con, chính là Măng Trúc.
Măng Trúc phần lớn thời gian đều ở trên Trúc Sơn ăn trúc non, măng trúc, nhưng nó dẫu sao cũng là một con nhóc con, yêu náo nhiệt, thích cùng con người thân cận.
“Thì ra là mày.” Trang Dương xoa xoa đầu lông mềm mại của Măng Trúc, Măng Trúc bám lấy cánh tay Trang Dương không buông, vẫy cũng vẫy không ra, muốn cùng Trang Dương chơi đùa.
Trang Dương thấy giãy không thoát được, xách Măng Trúc lên, đem nó bỏ trước một giỏ trúc trống không, quả nhiên Măng Trúc bị chuyển dời lực chú ý, chui vào bên trong, tự chiếu cố mà chơi một mình.
Từ lúc trưa, liền không thấy Trang Lan, đứa trẻ này không thể an tĩnh ở trong phòng mình ngủ, khẳng định là chạy ra ngoài rồi. Trang Dương ra khỏi viện tử trông về nơi xa, nơi bờ sông bên kia ngó thấy bộ y phục màu hồng của Trang Lan, đứa nhỏ này lại đi bờ hồ chơi.
Từ tám năm trước, sau khi ở Cẩm thành gặp phải biến cố, thân thể mẹ Trang lúc tốt lúc xấu, có lúc sẽ đột nhiên tức ngực đau đầu, trà cơm không muốn, nằm suốt trong phòng. Cũng mời thầy y về bắt mạch, nói là chứng tâm bệnh uất ức. Cũng may mấy năm này trôi qua, ba đứa nhỏ đều đã dần lớn, Trang Dương và A Bình thuận hòa, chỉ là Trang Lan tương đối khó quản chế, mẹ Trang cần phải phí tâm.
Trang Dương còn có anh trai tên Trang Bỉnh, đầu xuân cùng Cậu đi Cốc Xương buôn bán, còn chưa trở về, Trang Bính mười chín tuổi, trầm ổn, hồn hậu.
Trong lòng Trang Lan giấu một nắm táo tàu, đứng trên thuyền gỗ, trộm nhìn Khuyển Tử bện nan tre. Cô nhóc chần chừ không dám lên phía trước, lại không muốn phải rời đi. Cô nhóc muốn một giỏ bắt cá, A Dịch và cha của anh ấy Lão Dịch đều không biết bện, kêu cái tên nhóc hung ác kia giúp cô nhóc bện một cái, lại sợ bị nó đuổi đi.
Trang Lan rất thông minh, tự nhiên sẽ nghĩ đến thu mua, nhưng mà cô nhóc chỉ là một đứa trẻ không có tiền, chỉ có thế đến trong phòng bếp trộm nắm táo tàu. Táo tàu dùng tiền mua lấy, táo tào có thể bán được tiền, vậy táo tàu có giá trị như tiền.
Khuyển Tử dậy từ sáng sớm nhổ cỏ cho ruộng đậu, dắt dê ăn cỏ, đan bện sọt trúc, nó chẳng có chút nhàn rỗi, ngồi dạn chân trên chiếu trúc, ngón tay không ngừng đan dệt sọt trúc. Đôi bàn tay của Khuyển Tử tuổi mười ba thô ráo sần sùi, nếu như đổi thành mấy đứa nhỏ Trang gia đến bện sọt trúc, sớm bị đâm đến máu đầu tay.
Đã sớm phát hiện trên cầu có một con nhóc thập thò ngó vào, là một ‘kẻ thù’, đặc biệt dễ nhận, chính là con nhóc đã dắt dê kia. Sau khi qua cầu, là thuộc về bờ Tây, mà có một ngày bọn trẻ con Trúc Lí vượt qua cầu gỗ, đến gần nhà Khuyển Tử, Khuyển Tử liền đuổi đi. Trang Lan ngó trộm Khuyển Tử, Khuyển Tử liếc nhìn Trang Lan, hai người mày không động tao không động, mày động tao đuổi (chạy).
Đối đầu hồi lâu, Trang Lan lấy táo tàu trong ngực móc ra nắm trong tay, cô nhóc dấy lên can đảm, hai tay vươn đến phía trước. Khoảng cách còn cách Khuyển Tử vài bước, Trang Lan lớn tiếng nói: “Mua một giỏ bắt cá của ngươi!” Tay phải Khuyển Tử vốn đang cầm chặt một cây trúc nguyên liệu nhỏ mảnh, nghe thấy lời Trang Lan, nó thả lỏng tay, hoài nghi nhìn Trang lan và nắm táo tàu trong lòng bàn tay cô nhóc.
“Như vầy đủ không? Không đủ tôi lại đi lấy thêm đến.”
Trang lan đem táo tàu đặt trên chiếu, cô nhóc rướn cổ dò nhìn vật phẩm Khuyển Tử đang bện dệt, nhìn rất to, có vẻ là một cái sọt, vẫn chưa bện xong.
Khuyển Tử từng ăn táo tàu, rất ngọt rất ngon. Phong Lí từng ăn táo tàu, nó từng đi nhặt quả táo tàu rơi rụng để ăn, tuy nhiên cũng vì vậy mà bị chủ nhân rừng táo truy đánh. Táo tuy ăn ngon, nhưng mà Khuyển Tử không muốn để ý Trang Lan, nó vẫn còn rất giận cô nhóc.
Trang Lan thấy Khuyển Tử không đuổi cô cũng không quan tâm cô, cô nhóc bèn ngồi bên cạnh nhìn Khuyển Tử bện sọt trúc.
Hôm nay A Ly bị nhốt trong nhà, không cho phép nó ra ngoài, bởi vì nó không thể đọc thuộc bà. Trang Lan đi tìm A Ly, A Hương để Trang Lan tự mình đi chơi, nói A Lý bị mẫu thân cô đánh rồi.
Trang Lan từng thấy Mợ đánh A Ly, hiện trường tương đối đáng sợ, chẳng phải vì Mợ phải đánh chết mới chịu, mà là A Ly khóc lớc thê thảm giống như heo bị giết thịt.
Trang Lan không thích đọc sách, biết nối đau khổ đọc không ra thi thơ, cũng may anh hai chẳng vì vậy mà đánh cô nhóc. Có lúc mẹ dạy dỗ nhóc, anh hai vẫn sẽ giúp nhóc thanh minh nói: Có lẽ tính cách mỗi người đều không giống nhau. A Lan trời sinh hiếu động. Vẫn là anh hai tốt.
Đang nghĩ loạn vài thứ này,ngẩng đầy mới phát hiện Khuyển Tử đang trừng nhìn cô.
“Anh nói tôi không nên dắt dê của cậu, lần sau sẽ không dám nữa.”
Cô nhóc là đứa trẻ choai choai, chẳng để thù hận qua đêm, Trang Lan hôm nay vô cùng buồn chán, chỉ muốn tìm người chơi đùa.
“Hừm, không chỉ trộm dê, còn nhổ mầm đậu của tôi.”
Khuyển Tử ghi hận, chẳng qua thấy Trang Lan tuổi còn nhỏ lại là con gái, nó không định đánh đuổi cô nhóc.
“Nhổ mầm đậu là A Đề, không phải tôi.”
Trang Lan từng làm chuyện gì sẽ nhận hết, cô nhóc tuy nghịch ngợm nhưng thành thật.”
“Các người toàn là một nhóm, còn vứt đá vào cửa sổ.”
Đá kia tuy chẳng đụng trúng người nhưng đem một cái chém đập vỡ rồi.
“Mới chẳng cùng bọn chúng một nhóm, vứt hòn đá là A Đề và A Lí.”
Trang Lan vô cùng giận dữ nghiến chặt quai hàm, lúc trước đó, cô và A Lý vừa cùng đôi anh em nhà Chương gia ẩu đả qua, cho nên ruộng có liền nhà Chương gia, cô cũng không qua chơi cùng.
“Phải không?” Lúc ấy Khuyển Tử chỉ nhìn thấy hai bóng dáng chạy thục mạng, đều là bọn nhóc choai choai, nó cũng không nhận ra ai là ai.
“Ừm, lần đầu tiên tôi với A Ly qua bên này chơi, ngươi liền đem bọn tôi đuổi chạy rồi.”
Hung như vậy, còn cầm gậy gỗ đuổi. Trang Lan bẹp bẹp miệng, không dám nói. Cô nhóc còn đang mong chờ Khuyển Tử giúp cô bện một giỏ bắt cá.
Khuyển Tử bán nửa tin nửa ngờ, nếu như Trang Lan xác thực không đến gây rồi, cậu cũng liền khoan dung cô nhóc ngồi một bên ngắm nhìn.
“Khuyển Tử, con đang nói chuyện cùng ai?”
Mẹ Lưu trong phòng nghe thấy âm tiếng vang, gọi ra dò hỏi.
“Mẹ, là người bờ bên kia, không có chuyện gì.”
Khuyển Tử không biết tên họ Trang Lan, lại nói mẹ mỗi lần nhìn thấy có trẻ con đến nhà bọn họ chơi, đều luôn rất ân cần niềm nở, Khuyển Tử không huy vọng bà như vậy. Giống như là cầu người vậy, không có bạn, Khuyển Tử cũng không cảm thấy cô độc.
“Thì ra người tên Khuyển Tử.”
Trang Lan cuối cùng đã biết tên con trai ở bên bờ sông tính rất dữ này tên gì.
“Ngươi giúp ra bện một giỏ bắt cá, tôi lấy bát táo tàu đổi với cậu được không?”
Trang Lan mắt tròn xoe nhìn Khuyển Tử gọt nan tre, bện sọt, cô nhóc vẫn chưa tiêu tan ý niệm mua một giỏ bắt cá.
Khuyển Tử vẫn là không quan tâm thỉnh cầu của cô nhóc.
“Lại không để ý người ra, không cần thì thôi vậy.”
Trang Lan đem táo tàu hỗn loạn trên chiếu nhặt lên, nắm trong lòng.
Nhìn Trang Lan vô cùng giận dữ rời đi, Khuyển Tử mới đặt xuống sọt trúc, lần nữa rút ra nan trúc, lặng lẽ bện một cái giỏ. Hắn không hiếm lạ mấy quả táo tàu nhà bọn họ, mặc dù táo tàu ăn rất ngon, nhưng đừng nghĩ dùng táo tàu thu mua nó.
Trang Lan chán nản ăn táo, đi qua cầu gỗ, liền thấy anh tranh Trang Dương đang đứng đối diện bên bờ cầu gỗ. Nhìn thấy anh trai, cô nhóc vui vẻ chạy băng băng đến anh.
“Lại đi nhà bếp trộm táo tàu.”
Trang Dương phát hiện bọc táo tàu trong lòng Trang Lan.
“Vâng, anh đừng nói với mẹ.”
“Em sao lại đến chỗ Khuyển Tử bên đó, em không sợ cậu ta sao?”
Lúc Trang Dương đến, đúng lúc nhìn thất Trang Lan ngồi bên người Khuyển Tử, hai người dường như đang trao đổi.
“Anh cũng biết hắn ta gọi là Khuyển Tử hở.”
“Biết.”
“Em muốn để hắn ta làm cho em một giỏ bắt cá, hắn không chịu.”
“Lão Dịch cũng không thể làm sao>”
“Ông ấy làm không như vậy, không giống nhau.”
Liền giống như một món đồ chơi mới lạ, khi chẳng thể có được, lại luôn luôn đặc biệt tưởng niệm.
“Khuyển Tử không nguyện ý là, vậy thì không cần nữa.”
Trang Dương dắt tay em gái, dẫn cô nhóc rời bờ sông. Từ góc nhìn Trang Dương mà nói, A Lan lúc nào cũng thích mấy thứ tươi mới, đợt cảm giác mới lạ kia đi qua, thì cũng sẽ không cố chấp nữa.
Khuyển Tử ở bờ sông đối diện đang nhìn đôi anh em rời đi, ánh mắt của nó rời khỏi người Trang Dương, Trang Dương ôn nhã, đoan trang, cùng với mấy người nó từng gặp qua đều không giống nhau, nó cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là không kìm được nhìn nhiều hơn.
Hai ngày sau, Trang Lan và A Ly ở cầu gỗ chơi đùa, Khuyển Tử đột nhiên đi đến, dọa cho A Ly thục lùi. Khuyển Tử cũng không đến gần. Mà là đem một giỏ trúc vứt tới bên chân Trang Lan. Đó là một giỏ trúc mới tinh, da trúc vẫn còn mang theo màu xanh. Trang Lan vui mừng nhặt lên, nâng trong lòng, cô nhóc vui mừng hớn hở nói: “Cảm ơn anh Khuyển Tử.”
Khuyển Tử không để ý cô nhóc, chỉ cho một bóng dáng lạnh lùng rời đi.
Hai đứa nhóc A Ly và Trang Lan, trong mộng cũng muốn có một giỏ bắt cá, có được một cái, liền học theo Khuyển Tử bên kia, đem giỏ bắt cá chôn vào trong sông, cầm lấy bèo cỏ che đậy.
Bọn chúng không để tâm gì cả, lúc nào cũng đi đụng vào giỏ trúc, lật nhìn bên trong có tôm cá hay không, như vậy hiển nhiên sao lại có thể bắt được.
Nghịch nước đến hoàng hôn, Trang Lan cầm lấy giỏ bắt cá về nhà, nói với Trang Dương đang cắt hoa trà trong vườn: “Anh ơi, anh Khuyển Tử tặng em một giỏ trúc.” Trang Dương cầm lầy giỏ trúc, tỉ mỉ tra nhìn, phát hiện làm rất kiểu cách.
“Ném tôi trái đu đủ, muốn báo đáp cái gì?”
“Dưa bở.”
* Đoạn này anh em Trang gia dạng như đang đọc cao dao đối đáp.
Trang Dương bật cười, cậu hạ người ngồi xổm xoa xoa đầu Trang Lan nói: “Mẹ con Khuyển Tử sinh sống gian khổ, có thể tặng bọn họ ít lúa gạo.”
Chỉ là ở cách bờ sông, cũng không đành không nghe không hỏi bọn họ, trong nhà không thiếu lúa gạo, cứu tế bọn họ một chút.