Khuyển Tử xắn gấu quần đứng ở chỗ nước cạn trên sông Di Thủy. Nó cúi người lần mò đám rong bèo lấy giỏ bắt cá ra. Chờ nước trong giỏ chảy bớt Khuyển Tử nhấc giỏ cá lên bờ. Sông Di Thủy nhiều tôm cá, còn có cả trai ốc rồi lươn chạch. Nó đặt giỏ bắt cá từ chiều hôm qua đến giờ, giỏ chìm dưới nước bắt được khá nhiều.
Dốc ngược giỏ cá trút hết chiến lợi phẩm vào thùng gỗ, có một con cá to với vài con cá nhỏ. Chỉ cần có con cá to tầm một bàn tay là cũng đủ để mẹ Lưu nấu canh cho Khuyển Tử uống. Khuyển Tử đang ở cái tuổi phát triển, rất nhanh đói. Cá bé thì Khuyển Tử sẽ xử lý, nó biết dùng dao con moi ruột cá lấy thanh trúc kẹp lại xong mang đi nướng than. Còn nướng thêm cả một con lươn nữa. Sẽ ngon vô cùng, đây là món quà tốt mà sông Di Thủy ban tặng cho nhà nó.
Khuyển Tử đặt giỏ trúc xuống đất, ngồi nhìn ánh sáng long lanh phản chiếu trên mặt sông, tựa như đá quý lấp lánh. Cùng lúc đó, nó nhìn thấy một thiếu niên một thân quần áo màu điều trong tấm áo bào lụa trắng, ấy chính là Trang Dương.
Trang Dương rất ít khi đến bờ sông đi dạo vào sáng sớm. Nếu hỏi vì sao hôm nay anh lại đến đây sợ rằng anh chỉ đành cười bất đắc dĩ. Hai hôm nay anh dậy sớm là vì có hai con gà trống trong nhà từ khi trời còn chưa sáng mà đã gáy liên hồi. Trang Dương ngủ không sâu, rất dễ bị tỉnh giấc.
Cũng chẳng thể ngủ lại được nữa, đành mặc quần áo xuống lầu đi dạo, đón nắng ban mai, ngắm nhìn hoa cỏ vẫn còn đọng sương sớm.
Ngay lúc Khuyển Tử đang nhìn Trang Dương, Trang Dương cũng đã thấy nó.
“Chào cậu hai.”
Khuyển Tử hành lễ.
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
“Sáng tốt lành, đang thu cá à?”
Trang Dương đáp lễ.
Dạy tụi A Bình bắn cung ở nhà họ Trang, Khuyển Tử cũng thân quen với tụi nhỏ nhà đó nên đã biết cậu hai nhà họ Trang tên có một chữ “Dương”. Khuyển Tử thấy cái tên này rất hay. Chỉ có điều nó không thể gọi thẳng tên Trang Dương, thế thì thất lễ quá. Nên nó luôn gọi anh là cậu hai.
“Vâng.”
Khuyển Tử gặp Trang Dương là nhớ ngay đến chậu hoa trên núi giờ được trồng trước cửa. Hôm qua vẫn còn băn khoăn không biết nên bê chậu hoa đến nhà họ Trang, dưới bao ánh nhìn chằm chằm của mọi người mà đưa cho Trang Dương kiểu gì. Lúc này đúng là một cơ hội cực tốt.
Nhấc thùng gỗ vội vàng về sân nhà. Khuyển Tử thả thùng xuống rồi ôm chậu hoa màu xanh lam trông hơi héo kia lên, chạy đến bên bờ sông. May quá, Trang Dương vẫn còn ở đó, anh đứng bên bờ ruộng ngắm nhìn ruộng cải đang lên mầm xanh mơn mởn của nhà anh.
Khuyển Tử băng qua cầu gỗ chạy về phía Trang Dương. Trang Dương nghe thấy tiếng chạy bình bịch thì ngoảnh lại, thấy Khuyển Tử đã chạy đến bên người, anh cười hiền hòa. Đã có lần Khuyển Tử cho rằng Trang Dương đối xử đặc biệt với nó, lần nào anh cũng cười dịu dàng. Mãi đến khi đến nhà họ Trang dạy bắn cung, nó mới nhận ra, thật ra Trang Dương cư xử điềm đạm với tất cả mọi người. Dù đó là người hầu của mình hay là những người nông dân thô tục sống trong Trúc lý.
“Cho cậu.”
Khuyển Tử đưa hoa cho Trang Dương. Trang Dương rất ngạc nhiên, anh nhìn ngắm chậu hoa màu xanh lam.
“Đây là hoa diên vĩ xanh lam, cậu hái được ở đâu thế?”
Trang Dương biết loài hoa này. Khi còn bé, ở sân nhà trong thành Cẩm Quan có trồng khá nhiều hoa diên vĩ, sặc sỡ nhiều màu. Năm đó mẹ Trang thích hoa cỏ, cha Trang vì muốn bà vui mà trồng đủ các loài hoa cỏ trong sân vườn.
“Trên núi.”
Khuyển Tử nói hai chữ ngắn gọn. Nó không muốn để Trang Dương biết được quá trình chật vật như thế nào.
Trang Dương đã sớm biết nó không hay nói nhiều. Nó còn nhỏ tuổi mà đã có thói quen này, dễ thấy rằng bình thường nó ít khi nói chuyện với người khác. Hơn nữa, có lẽ trước kia ở Phong lý cũng không có bạn bè gì.
“Thật là đẹp, tựa như gặp lại cố nhân vậy, xin cảm tạ.”
Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com
Trang Dương nhận lấy hoa nâng ở trong lòng. Ngón tay thon dài của anh chạm lên bông hoa xinh đẹp, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
Khuyển Tử nghĩ thế nào anh cũng thích, vết thương âm ỉ nhức buốt lúc này đã chẳng còn là cái gì. Khuyển Tử rất vui khi đã hái khóm hoa này từ trên vách núi xuống.
“Chậu” dùng để trồng hoa diên vĩ là một cái bình sành miệng hẹp thân nhọn, không hợp để trồng hoa. Trang Dương nhanh chóng nâng “Chậu” hoa về sân nhà họ Trang. Anh tìm thấy một cái chậu hoa sau nhà, lại đi lấy xẻng trong nhà kho, xúc đất cho vào chậu xong trồng lại cây hoa diên vĩ vào đó.
Sân nhà họ Trang là địa bàn của Măng, nếu đặt hoa trong sân này, chẳng đến một ngày đã bị Măng cắn cho tan tành. Trang Dương đành bê chậu hoa lên lầu hai, đặt chậu hoa ở lối vào phòng ngủ, để sát với lan can hiên trên lầu.
Hàng ngày ra vào phòng ngủ là có thể nhìn thấy. Sáng sớm ngủ dậy là có thể tưới nước cho nó được ngay, vô cùng nhanh gọn.
Trang Dương ngắm nghía chậu hoa, trong lòng vẫn còn bất ngờ khi Khuyển Tử tặng hoa cho anh.
Ở Trúc lý nhiều loài hoa dại, nhưng nhiều năm qua anh chưa bao giờ thấy hoa diên vĩ mọc hoang. Không biết là Khuyển Tử hái trên núi là ở chỗ nào?
Chiều đến, Khuyển Tử lại như mọi ngày mà đến dạy bắn cung. Mỗi lần đến giờ, A Ly sẽ khoác cung tên sau lưng từ nhà họ Trương chạy sang. Có mấy người hầu nhà họ Trương tò mò cũng sang xem, Trương Hương cũng đã từng sang xem một lần. Nàng tự hỏi không biết tụi trẻ lúc trước hễ thấy mặt là đánh nhau túi bụi kia đã thành thầy tốt bạn hiền từ bao giờ. Và cũng như những người đứng xem khác, nàng giật mình với kỹ thuật bắn cung của Khuyển Tử.
Khuyển Tử không có tính khoe khoang. Khi nó bắn cung, mọi người sẽ vì trầm trồ mà rộ lên, nhưng nó cũng chẳng có phản ứng gì.
Dù sao Khuyển Tử cũng đã nhận thù lao nên nó rất chuyên cần lại chân thành dạy tụi A Bình bắn cung.
Hàng ngày Khuyển Tử đến sân nhà họ Trang, sẽ thường tìm kiếm bóng hình Trang Dương. Nhìn thấy Trang Dương khiến trong lòng nó như được lấp đầy. Khuyển Tử cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Sau buổi trưa Trang Dương nhàn nhã mà yên tĩnh, dù là ai gặp cũng đều cảm thấy thoải mái.
Trang Dương không đọc sách trên hành lang lầu hai thì sẽ là ra hồ sen ngắm lá. Có nhiều lúc, anh sẽ ngồi xổm nơi hiên nhà, bên cạnh có một con gấu trúc nhỏ có tên là Măng đang nằm úp sấp. Nhà họ Trang hay dùng chiếu trúc, trên chiếu có kê mấy món đồ gốm chặn ở bốn phía. Trang Dương ngồi ngay ngắn giữa mấy thứ đó, người hơi nghiêng về trước nhìn tụi trẻ tập bắn cung trong sân. Trông tao nhã tựa như con cái nhà quan lại.
Mấy ngày giảng dạy tập bắn cung, Khuyển Tử phát hiện Trang Lan là đứa có thị lực tốt nhất. Dù con bé đứng từ rất xa thì cũng có thể nhìn thấy bia ngắm. Tiếp sau là A Ly. Còn A Bình là kém nhất, cách hơn bốn mươi bước là thằng bé sẽ không nhìn rõ bia ngắm ở đâu nữa.
Dù luyện bắn cách mười bước, A Bình vẫn sẽ bắn trượt rất nhiều, tên gỗ găm đầy đất.
Khuyển Tử ngồi xuống nhặt lấy một mũi tên. Lúc nó đứng lên động tác có hơi cứng lại, tay chống lên thân cây. Một động tác diễn ra ngắn ngủi, mọi người xung quanh Khuyển Tử không ai thấy gì, chỉ có Trang Dương đang ngồi quan sát trên hiên nhà phát hiện thấy.
Bình thường dáng vẻ Khuyển Tử lúc đi lại trông rất mạnh mẽ, hôm nay lại có hơi tập tễnh, nhất là khi nó đang ngồi xổm rồi đứng dậy. Trang Dương chỉ sợ là nói đi đứng khó khăn. Khuyển Tử hay vào rừng lên núi, rất dễ bị thương.
Chờ tụi A Bình tự tập luyện, Khuyển Tử đi tới cạnh hiên nhà nghỉ ngơi. Trang Dương hỏi nó: “Khuyển Tử, chân cậu bị làm sao thế?” Khuyển Tử kinh ngạc nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì. Nó nhìn Trang Dương, vốn định lắc đầu tỏ ý chân không sao cả, lại nghĩ có nên để Trang Dương nhìn thấy vết thương hay không? Lúc ngồi xổm xuống, ống quần kéo lên làm lộ vết thương trên bắp chân ư?
“Không may bị thương thôi.”
Khuyển Tử đến cạnh Trang Dương, đáp lại câu hỏi của anh.
“Tôi nhìn một chút.”
Trang Dương đứng lên đi đến trước mặt Khuyển Tử. nó đành kéo ống quần lên để lộ ra vết thương. Khuyển Tử đã dùng vải băng bó vết thương lại, không nhìn thấy được mức độ nghiêm trọng nhường nào.
“Cậu lên lầu với tôi để tôi lấy thuốc cho.”
Trang Dương lên lầu, Măng chạy theo sau. Anh đi thoăn thoắt, Măng tứ chi ngắn tủn chỉ có thể cực nhọc bò trên cầu thang. Khuyển Tử thấy thế, một tay xách Măng lên, Măng duỗi thẳng cái thân béo tròn, không dám nhúc nhích. Khuyển Tử nhìn trông có chút đáng thương ôm Măng vào lòng. Có thể là thời gian này Khuyển Tử thường xuyên sang nhà họ Trang nên Măng cũng đã quen hơi nó. Măng nằm nhoài trong lòng Khuyển Tử, yên tĩnh không cọ quậy.
Khuyển Tử cũng không có hứng thú với mấy con vật lông bù xù, nhưng với nhóc gấu mặt tròn thân phúng phính, tứ chi ngắn ngủn, cái đuôi cụt lủn nó cũng có mấy phần yêu thích. Có lẽ do nhóc con là con thú nhỏ mà Trang Dương rất quý.
Vừa lên tới lầu hai, Khuyển Tử nhìn thấy ngay một chậu hoa bên lan can hành lang, đó chính là cây hoa Khuyển Tử đã tặng cho Trang Dương. Chậu hoa này được chăm sóc rất tốt. Trước đó lá cây còn hơi héo, bây giờ thì lại bừng bừng sức sống. Trang Dương chăm sóc tốt như vậy, có thể nói là diệu thủ hồi xuân1.
“Khuyển Tử đến đây.”
Nghe thấy Trang Dương gọi, Khuyển Tử bước vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Khuyển Tử đặt chân vào phòng Trang Dương. Vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi cỏ thơm, trong phòng cót đặt một lư hương nhỏ đang hương khói lượn lờ. Ở thôn Trúc có nhiều muỗi nên người ta thường đốt hương đuổi côn trùng, trừ khí độc.
Phòng ngủ Trang Dương sạch sẽ không có một hạt bụi. Một giường một bàn, một chiếc đèn một lư hương, giản dị lại thoải mái. Trong phòng thứ khiến người ta chú ý nhất là một giá gỗ có kết cấu phức tạp được đặt bên bàn sách. Khuyển Tử không biết chữ, ở Phong lý cũng chẳng có mấy người biết, không có nhà nào chứa sách vở cả. Cho nên lần đầu tiên Khyển Tử nhìn thấy cái giá chất đầy sách của Trang Dương, nó vô cùng kinh ngạc.
“Khuyển Tử, cậu ngồi xuống đây đi.”
Trang Dương mở một cái rương được quét nước sơn, lấy ra một cái hộp gỗ to bằng lòng bàn tay, bên trong là thuốc bột. Gia đình bình thường chẳng có nhà ai có cái hộp thuốc như này cả. Vì các em còn nhỏ, mà Trúc lý lại lắm rắn lắm bọ nên Trang Dương luôn trữ sẵn thuốc thang đề phòng bất cứ tình huống nào.
“Cậu duỗi chân ra đây, tôi bôi thuốc cho cậu.”
“Để tự tôi làm.”
Thấy Trang Dương ngồi xổm xuống muốn tháo miếng vải băng vết thương ra, Khuyển Tử vội vàng từ chối.
Miếng vải được Khuyển Tử tháo ra, hiện ra vết thương còn chưa lành lại, vẫn đang rỉ máu. Kiểm tra cẩn thận, vết thương không lớn lắm nhưng khá sâu, nhìn như bị vật sắc nhọn cứa thành. Trên vết thương từng được đắp thảo dược, giờ vẫn còn ám màu trên da thịt.
“Từ giờ trở đi nếu cậu có bị thương thì cứ đến chỗ tôi mà lấy thuốc.”
Trang Dương cầm khăn nhúng nước lau máu quanh vết thương. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không làm Khuyển Tử thấy đau đớn gì cả. Khuyển Tử ngây ngốc nhìn Trang Dương, nó chưa bao giờ nghĩ rằng Trang Dương sẽ đích thân xử lý vết thương giúp nó.
“Rắc bột lên có thể sẽ hơi đau đó, cậu cố nhịn nhé.”
Trang Dương nhón chút thuốc bột rắc lên miệng vết thương. Khuyển Tử khẽ nhíu mày, đúng là có hơi đau thật.
“Được rồi.”
Trang Dương mỉm cười, lấy một miếng vải sạch từ trong rương ra băng lại cho Khuyển Tử. Ngón tay anh nhẹ nhàng, động tác tỉ mỉ. Khuyển Tử hơi ngượng ngùng gật đầu đáp lại Trang Dương.
“Được… Được rồi…”
Khuyển Tử thu chân về, kéo ống quần xuống.
Thuốc bột này cậu cầm về đi, nhớ thay thuốc hàng ngày nhé.”
Trang Dương đổ nửa lọ thuốc bột ra rồi dùng dây gai gói bao giấy lại đưa cho Khuyển Tử. Khuyển Tử nhận lấy bao thuốc cầm trong lòng bàn tay. Đáng ra nó nên nói lời cảm ơn với Trang Dương, nhưng nó chỉ chăm chú nhìn anh, trông có vẻ hơi ngốc.
“Khuyển Tử huynh!”
“Khuyển Tử huynh!”
Dưới lầu truyền đến tiếng tụi nhỏ đang gào giọng gọi. Có lẽ là tụi nó đang tập dở thì nhận ra không thấy sư phụ đâu cả.
Khuyển Tử đứng dậy hành lễ với Trang Dương, định rời khỏi phòng ngủ. Khuyển Tử còn chưa ra tới của đã nghe thấy Trang Dương từ phía sau cất tiếng hỏi: “Khuyển Tử là nhũ danh đúng không, có thể cậu có một cái tên thật chứ?”
Hai chữ “Khuyển Tử” thấp hèn, nghĩ đến ngày xưa lấy cái tên này vốn để cho dễ nuôi. Mà giờ Khuyển Tử đã là thiếu niên rồi, không thích hợp gọi như vậy nữa.