Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 10: Ba trăm văn tiền




Trúc Măng treo mình trên cây sơn trà, gặm rơi vô số hoa sơn trà, A Dịch cầm sào tre đuổi nó, càng đuổi nó càng trèo lên đầu ngọn chạy trốn, cuối cùng cành cây nhỏ gầy không chống đỡ thể trọng quá nặng của nó, Trúc Măng từ đầu ngọn té xuống, rơi vào trong lòng Trang Dương.

“Be be.”

Măng Trúc trong lòng Trang Dương mở rộng hai móng trước ôm gấu đủ kiểu, nhiệt tình thơm mặt Trang Dương. Trang Dương đem nó gỡ khỏi thân mình, đưa cho A Dịch: “Nhốt lại.”

A Dịch xách lấy heo vòi đi về phía phòng trúc, trong tâm nở nụ cười xấu xa.

Heo vòi biết trèo cây (tui nghi lắm, là tui tìm bản lậu, đổi gấu trúc thành heo vòi mịa rồi), trèo cây lại là sở trường, cây cối trong sân, không nhiều thì ít đều chịu qua sự tàn phá của Trúc Măng.

Ngón tay thon dài vuốt ve vỏ cây sơn trà bị quệt gãy, lại nhìn thấy hoa trà rơi vãi trên đất, trong lòng Trang Dương tự nhiên thấy đau.

Cầm lấy cây chổi quét cánh hoa, lá rụng, Trang Dương ngẩn đầu nhìn phía trước, nhìn thấy ba người xa lạ, hai người binh sĩ, một người thì có bộ dáng quan lại, đi ở giữa.

Một bữa chiều thường nhật, có ba bị khách ghé thăm, phá mất sự an tĩnh của Trúc Lí.

“Anh.”

A Bình thập thò kéo tay áo Trang Dương, cậu nhóc sợ hãi trốn sau người Trang Dương.

“Không sao, em vào phòng đi.”

Trang Dương đặt cây chổi, cái ki xuống, chỉnh đốn áo ngoài, đi lên nghênh đón.

Anh cả không có ở nhà, cũng chẳng còn người khác có thể dựa dẫm, số người trong viện Trang gia, đều già yếu, Trang Dương mười lăm tuổi, cần phải chăm lo tất cả.

Vào mùa xuân mấy năm nay, rất hiếm thấy quan sai đến thu thuế trước, chỉ duy nhất một năm man di vùng Đông Nam nổi loạn, trấn Lâm Nghi lệnh thu thuế trong mùa xuân. Năm nay cũng khác thường như vậy, lẽ nào lại có chiến sự?

Đối với Trang gia mà nói, nhà bọn họ có thể giao nổi mấy tịch thuế, mỗi năm đều theo số lượng mà giao, cho dù chút tiền thuế này nỗi nay lại nhiều hơn năm trước.

Trang Dương trong viện tiếp kiến quan sứ thu thuế, cậu lễ mạo đãi khách, thăm hỏi quan sứ sao lại đến thu thuế vào mùa xuân. Quan sứ thấy Trang Dương khiêm tốn nhã nhặn, cho hay năm nay không chỉ thu thuế vào mùa xuân, mà bất luận là có thành niên hay không, trẻ em trai từ mười ba tuổi trở lên là phải thu một trăm năm mơi tiền.

“Đã chưa thành niên, còn cần cha mẹ dưỡng dục, như vậy còn thu tịch thuế của bọn họ?”

Trang Dương nghe đến kinh ngạc, nếu tính như vậy, nhà cậu liền giao thêm không ít tiền.

“Nhà ai cũng như vậy, cậu xem nhà cậu cũng không phải là giao không nổi.”

Quan sứ nói thật lạnh lùng, cả một đường thu thuế đến đây, rất nhiều người nỉ non, vang nài, hắn nhìn đến quen mắt, chẳng chút động lòng.

“Năm xưa Hoàng Thịnh cai trị Ích Châu, thu thuế trên thân người già và trẻ nhỏ, bao nhiêu người trả không nổi tiền, lưu lạc khắp nơi, ngay cả đến ngày nay, Trúc Lí có rất nhiều ruộng đất vẫn bị bỏ hoang.”

Nhà Trang Dương có thể trả nổi, nhưng mà đây vốn không phải là biện pháp có thể dùng, sớm muộn sẽ lại phát sinh bạo động, dân sinh vốn đã gian khổ, còn tăng thêm thuế thu nặng nề như vậy.

“Cậu vẫn là một người đọc sáng, có mấy lời khi nói cần cẩn trọng.”

Quan sứ giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt hắn quét nhìn trên thân Trang Dương. Hắn vì thấy Trang Dương là nhân vật bất phàm, mới trò chuyện bình đẳng cùng cậu. Quận thủ Hoàng Thịnh năm đó tham lam bạo ngược, bị bộ hạ chém chết, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

“Tôi biết huyện lệnh nhân ái, tất nhiên không thể oán trách. Tôi tận đáy lòng buồn lo, bách tính nếu như vì chuyện này mà bỏ hoang việc nông, chạy trốn vào núi sâu, tụ tập thành nhóm làm đạo tặc, lại chẳng thể nào an lòng.”

Trang Dương cong người hành lễ, ngôn từ cậu chân thành, xuất phát từ đáy lòng. Còn như lời cậu khen huyện lệnh nhân từ, đơn thuần chỉ là lời khách sáo.

“Quận lệnh yêu tài, không biết là vị tiểu quân này có ý muốn ra làm quan?”

Quan sứ nhìn Trang Dương, càng nhìn càng tán thưởng. Lâm Nghi ít người đọc sách, người tài khan hiếm.

“Cảm tạ, tôi cha mất mẹ bệnh, hai đứa em tuổi còn nhỏ, không có cách nào tập trung làm quan.”

Trang Dương cúi cong người khước từ, cậu chần chừ một chút, không thể mạo phạm, cũng không thể khiến đối phương khó chịu,

“Thôi vậy.”

Quan sứ hiểu người nhà có của này, sợ là không thèm để ý quan bổng khi ra làm quan, lại thấy Trang Dương tuổi nhỏ, còn chưa thành niên, cũng còn không phù hợp ra làm quan.

“Nhà Trang Bỉnh, năm người, ngoài ra còn có tổng bốn người hầu.”

Quan sứ báo ra số tiền, trên bản gỗ viết một nhóm con số, lại trên hai chữ Trang Gia vẽ một vòng tròn.

“Được.”

Trang Dương không tiếp tục nhiều lời, trở về phòng tìm mẫu thân lấy tiền. Mẹ Trang sợ quan sứ và binh giáp, trống trong phòng không dám phát ra tiếng động, lại đem Trang Lan và A Bình ôm chặt bên người. Trang Dương vỗ về mẫu thân nói: “Mẹ, không cần sợ, là đến thu thuế.”

Lúc này mẹ Trang mới thả hai đứa trẻ ra, cần chìa hóa đưa cho Trang Dương, dặn dò: “Trang nhi, con không cần lí luận với bọn họ, sớm chút tiễn bọn họ đi.” Trang Dương gật đầu đồng ý.

Cầm tiền ra nộp, lại tiễn quan sứ và binh sĩ đi. Trang Dương không vội trở lại phòng, cậu nhìn thấy quan binh chỉ điểm nhà Khuyển tử ở bờ bên, quả nhiên hướng về cầu gỗ mà đi.

Nhà Khuyển Tử có thể giao nộp ba trăm văn tiền? Nhà cậu ta dường như có thân thích là nhà giàu. Đối với bách tính nghèo khó mà nói, vào mùa xuân hoa màu còn chưa thu hoạch, liền đến thu thuế, đến trẻ em cũng phải thu thuế, thì đây là khoản thuế vô cùng nặng nề.

Trang Dương đứng lặng trong viện quan sát,  lúc quan binh đến, mẹ con Khuyển Tử đã từ trong phòng đi ra. Mẹ Lưu cùng quan sứ nói chuyện, dường như đang cầu xin, quan sứ tỏ ra không kiên nhẫn nỗi, sĩ quan liền đẩy ngã mẹ Lưu. Trang Dương nhìn thấy, vội chạy ra khỏi viện tử, chạy về bên kia bò. Trang Dương còn chưa lại gần cầu gỗ, liền nhìn thấy Khuyển Tử đột nhiên bùng nổ, vung vẫy thứ gì đó, làm động tác xua đuổi đi. Mấy sĩ binh kia há sợ một đứa trẻ như nó, không chút lưu tidnh đem Khuyển Tử đánh ngã xuống đất, mẹ Lưu thì dựa vào bên người Khuyển Tử khẩn cầu.

Trận tiếng vang này, sớm thu hút sự chú ý của người bên bờ đối diện, người hầu trong viện Trang gia chạy ra thăm dò, Trang Lan đuổi theo Trang Dương, gọi anh trai, Trang Dương không ngừng bước. Nhấc chân muốn lên trước, lại nghe tiếng mẹ Trang lo lắng gọi Trang Nhi. Trang Dương dừng bước, qua đầu nói với Trang Lan ở bên cạnh: “Em trở về với mẹ, dẫn mẹ về phòng, anh đi một chút liền trở về.”

Có lẽ bởi vì gia đình vốn là mẹ góa con thơ, do vậy nhìn không nổi cảnh Khuyển Tử bọn họ chịu khổ. Với lại bản tính Trang Dương, cho dù là người không quen biết, thấy người chịu nhận lấy khốn khổ, cậu cũng sẽ trợ giúp.

Trang Dương chạy về cầu gỗ, từ xem liền nghe thấy tiếng mắng chửi của quan binh và tiếng khóc của mẹ Lưu, Khuyển Tử nằm trên đất, đau khổ mà ho khan, nửa bên mặt dán đầy bùn đất và vết máu.

Trang Dương đuổi đến trước nhà, nâng Khuyển Tử đang nằm dưới đất dậy, một nửa mặt Khuyển Tử chảy đầy máu, bộ dạng thê thảm.

“Không phải chỉ thiếu các người năm mươi tiền sao, khoan dung cho tôi hai ngày thôi.”

Mẹ Lưu quỳ trên đất ôm chặt Khuyển Tử, khóc lóc than thở.

“Con tôi có chỗ nào mạo phạm các người, cũng không nên đánh nó như vậy, mấy người các người ai chẳng có con? Nhìn xem lương tâm các người đi.

Mẹ Lưu khóc đến tan nát cõi lòng, hai tay nâng mặt Khuyển Tử, máu mũi Khuyển Tử chảy không ngừng, cả một miệng, toàn là miệng máu.

Hai tên binh sĩ chẳng chút áy náy hổ thẹn, ở bên cạnh mà chửi mắng, dưới cằm một tên sĩ binh lộ rõ chỗ vết thương bị cắn.

“Con nhà láng giềng thiếu giáo dục, các vị không cần vì nó mà tức giận, tôi bên này có năm mơi tiền, nhà nó còn thiếu, bên tôi bù cho.”

Trang Dương lấy ra năm mươi tiền, đưa cho quan sứ.

“Dưới trời này chỗ nào có đạo lí không thu thuế, nếu không phải thấy nó nhỏ, sớm một thừng gô đầu, giải vô lao huyện.”

Quan sứ thiu xong năm mươi tiền, giọng điệu hừm hừm nói. Hoàn thành xong nhiệm vụ thu thuế hộ này, quan sứ mới gọi hai tên binh sĩ lại, cùng nhau rời đi. lại, cùng nhau rời đi.

Khuyển Tử liền mạng ho, đem máu trong miệng ho văng lên vạt áo, nó bị đánh rất thảm thương, lại như có tính bướng bỉnh, bất khuất không phục, muốn chống lại. Mẹ Lưu đem Khuyển Tử ôm lại, máu trên mặt Khuyển Tử thấm lên áo bà.

“Trẻ con vùng hẻo lánh, thô lỗ không lễ nghĩa, chớ trách móc.”

Trang Dương đem quam sức tiễn về cầu gỗ, hai tên sĩ binh còn muốn nhìn lại, Trang Dương trang trọng chắn ở giữa cầu gỗ, hành lễ cung tiễn. Mắt tiễn bọn họ để rời đi, Trang Dương quay đầu, nhìn về Khuyển Tử. Khuyển Tử ngẩng đầu, trên mặt là một dòng nước mắt chảy qua vết máu tiêm nhiễm gương mặt, gương mặt của vẫn còn mang theo tính trẻ con, hình ảnh nó khóc còn mang theo mấy phần tủi thân và căm phẫn. Trang Dương lấy khăn tay của chính mình, đưa đến mặt Khuyển Tử, muốn thay nó lau đi máu và nước mắt. Găng tay còn chưa chạm vào gò má Khuyển Tử, lại chẳng ngờ Khuyển Từ đột nhiên ngã xuống.

“Khuyển Tử!”

Trang Dương hoảng loạn đem nó ôm chẳ, Khuyển Tử nằm trong lòng Trang Dương, ít thúc đã có chút không rõ ràng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đau....”

“Con trai, còn đừng ngủ, đừng ngủ.”

Ngôn ngữ mẹ Lưu hỗn loạn, dùng lực lay bờ vai Khuyển Tử.

“Đừng hoảng, đưa nó vào phòng trước.”

Kỳ thực trong lòng Trang Dương hỗn loạn vô cùng, cậu không suy nghĩ nhiều, đem Khuyển Tức vác trên vai, không để tâm máu trên mặt Khuyển Tử dính trên lưng mình. Trang Dương mười lăm tuổi, cõng Khuyển Tử mươi ba tuổi, không tính là nhẹ nhàng. Khuyển Tử ngoan ngoãn nằm trên tấm lưng tuyệt không dài rộng của Trang Dương, ý thức nó mơ hồ, nhưng biết là Trang Dương đang cõng nó, nó ngửi thấy mùi thơm cây ngải thảo trên người Trang Dương. Một phần mùi hương như vậy, khiến người ta yên lòng.

“Anh...”

Khuyển Tử trên lưng nỉ non, nó guống như Trang Lan A Bình hay là A Lý bên kia gọi hai từ này, dường như nó cũng được người khác bảo hộ.

“Uhm.” Trang Dương nhẹ giọng hồi đáp.

Lúc này, Trang Lan và A Bình đều chạy khỏi viện tử, đuổi về phía bọn họ.

“A Bình, em đi gọi lão Dịch, để ông ấy đưa xe ngựa đến.”

Nghe thấy chỉ đạo, A Bình vội vã chạy vền, đi vào trong viện tìm lãi Dịch.

“Anh Khuyển Tử.”

Trang Lan nhìn thấy Khuyển Tử một mặt máu huyết nằm trên lưng anh trai, gan to như cô nhóc cũng bị dọa sững sờ đế hai mắt ửng hồng.

Mẹ Lưu hộ bên người Khuyển Tử, bà không dám khóc than, mà lộ ra biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt khác thường, chỉ là sắc mặt trắng tái như tuyết.

“Anh Khuyển Tử, anh không sao chứ?”

Trang Lan sờ ngon tay Khuyển Tử, Khuyển Từ yếu ớt đến ngón tay cũng không muốn động.

“Anh ơi, anh Khuyển Tử sao rồi?”

Trang Lan âm thanh nghẹn ngào.

“Đừng khóc, anh sẽ mời một thầy thuốc cho nó, sẽ tốt trở lên.”

Trang Dương dùng lời lẽ an ủi.

Dưới sự trợ giúp của mẹ Lưu, Trang Dương đặt Khuyển Tử lên chiếu, Khuyển Tử uốn cong người lại, mồ hôi đầy đầu, đôi mắt khó chịu nhắm chặt. Mẹ Lưu hỏi nó khó chịu chỗ nào, nó cũng chỉ đau đớn vẫy tay. Rất nhanh, Khuyển Tử liền rơi vào hôn mê, Trang Dương cầm chặc lấy tay Khuyển Tử. Mẹ Lưu gọi tên Khuyển Tử, nghẹn ngào bật khóc.

“Mạch của nó vẫn còn, chớ hoảng sợ, mẹ Lưu bình tĩng, Khuyển Tử nó có thể đụng trúng đầu không?”

Trang Dương lớn tiếng thăm hỏi. Mẹ Lưu ngẩng đầu, nhớ lại tình cảnh hỗn loạn vừa nãy, bà dùng lực gật đầu một cái.

Lúc sau, lão Dịch đánh xe ngựa ra, A Dịch chạy đến thông báo, Trang Dương phân phó nói:

“Lão Dịch, mau đến nhà thầy thuốc họ Viên, nói rằng có người đánh nhau bị thương ở đầu, người đã hôn mê, nói họ mau chóng đến.”

Trúc Lí không có thầy thuốc, trước đây, dân trong vùng có người đau đầu phát sốt, nhưng chỉ tự mình đào chút cỏ thuốc mà ăn. Thầy mo bản địa ngược lại có một, nhưng Trang Dương tin không nổi thầy mo.

“Cậu hai, tôi đây đi liền.”

Lão Dịch nghe thấy chuyện có liên qua đến mạng người, không nói hai lời, dương cao rôi đánh xe ngựa, xe ngựa chạy nhanh như bay.

Mắt thấy lão Dịch, Trang Dương trở ngược lại trong phòng, nhìn thấy mẹ Lưu thủ bên người Khuyển Tử, bi thương rơi lệ. Mẹ Lưu cầm khăn tay lau đi vết máu trên mặt Khuyển Tử, Khuyển Tử im hơi lặng tiếng nằm trên chiếu. Mẹ Lưu lộ rõ vẻ bình yên, bà nhẹ nhàng lau đi vết máu bên khoét miệng Khuyển Tử, phủi đi bùn đất trên người Khuyển Tử. Một người phụ nữ bình thường, gặp phải tình huống thế này, chỉ sợ đã khóc đến xây xẩm mặt mày.

“Phía sau đầu sưng rồi.”

Mẹ Lưu nhìn thấy Trang Dương kiểm tra đầu Khuyển Tử, bà nhẹ nhàng nói.

“Chỗ này, đụng phải đất, trên đất là đất thường, sưng lên không chảy máu.”

Mẹ Lưu dùng lòng bàn tay nhấc sau đầu Khuyển Tử, đem đầu Khuyển Tử nhấc lên cho Trang Dương xem. Trang Dương vươn tay chạm vào, chạm trúng một khối sưng, cỡ bàn tay của trẻ em.

“Sao lại đánh nhau với bọn chúng cơ chứ?”

Trang Dương than thở, đây rõ ràng là đụng trúng đầu, mới dẫn đến hôn mê, huy vọng không đáng ngại. Khuyển Tử chung quy là tuổi nhỏ khí thịnh, nghé mới sinh không sợ hổ.

“Cô mẫu ta cứu tế ba trăm tiền, ta mua chỉ dệt mất năm mươi tiền, nếu không vừa hay nộp đủ. Ta cầu xin bọn chúng miễn đi năm mươi tiền, Khuyển Tử còn chưa thành niên.”

Mẹ Lưu biết cuộc sống rất khó khăn, lại không ngờ lại khó như vậy, sao lại có thể đến một đứa nhỏ cũng phải thu thuế.

“Sĩ Binh nhục mạ ta, Khuyển Tử không kiềm được tức giận, cầm lấy sào trúc đuổi người.”

Cầm là một cây sào trúc phơi đồ, không phải đao không phải kiếm.

“Liền bị hai tên sĩ binh đánh một trận hung ác, sao lại xuống tay nặng như vậy chứ.”

Mẹ Lưu thống khổ nhắm mắt, nặng nề thở dài, bọn lính đánh Khuyển Tử vừa dã man vừa nhanh, vốn không thể phản ứng kịp, nếu không bà sao lại có thể để mấy người đó đánh bị thương Khuyển Tử, có chết cũng không để bọn họ làm bị thương đến con trai bà.

“Ta không dạy chăm sóc nó tốt, là lỗi của ta.”

Mẹ Lưu ôm lấy Khuyển Tử, hai mắt nhìn thằng, bà không thể tiếp tục nói.

Trang Dương im lặng, nếu như là em cậu, quả thực sẽ không là ra hành động xui đuổi quan binh, cậu đã từng dạy bọn nó; huống hồ năm ấy một nhà bọn họ từng gặp cảnh bị bại binh cướp sạch.