Cả buổi sáng đều họp, Ngọc Nam biết sau áo mình có một khối vết bẩn và bẩn thế nào thì chính anh cũng không tưởng tượng ra nổi bởi....kỳ thực sáng nay anh không có soi gương trước khi đi làm. Nhờ vết bẩn mà hôm nay, anh đã trở thành tâm điểm của chú ý trong toàn công ty.
Lúc từ cầu thang đi lên phòng họp, anh Tấn ghé tai Nam thấp giọng nói:
" Anh không ngờ chú mới vào công ty có mấy ngày mà đã bị Tàu hoá nhanh đến vậy....!"
Trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội, Ngọc Nam hỏi lại anh:
" Là sao? Em không có hiểu?"
" À thì....chỉ có bọn Tàu khựa mới ba ngày lột quần áo một lần, thậm chí mùa đông còn dành cả tháng. Nếu anh nhớ không nhầm thì.....cái áo này ngày hôm qua chú mặc rồi mà hôm nay vẫn chiến tiếp tới công ty. Nó sạch sẽ đã đành, đằng này....
Đến mấy ông già như cánh anh Hải cũng không có lôi thôi giống chú mày đâu."
Lấy tay đẩy gọng kính, vừa đi Nam vừa phân trần:
" Đêm qua em có về nhà đâu, thay cái nỗi gì được chứ? Đã tính vất thêm cái áo khác trong cốp xe nhưng sáng qua mưa đi vội nên quên. Sáng nay cũng lại mưa thành ra số quá nhọ..."
" Không về nhà thì đi đâu? Anh nhớ hôm qua mày tăng ca tới 9 giờ mà?"
" Đi gái!."
Không biết vì anh hơi cao giọng hay vì cái không khí tĩnh lặng của hành lang dẫn tới phòng họp mà chỉ hai từ của anh đã mang theo bao sức nặng. Biết bao con mắt đều quay lại đổ dồn về phía anh. Thật là.....
Giờ cơm trưa, Ngọc Nam đã cố ra sớm để chọn vị trí giữa nhà ăn đẹp nhất, mát nhất và tràn đầy ánh sáng nhất để chờ Hà Vy nhưng anh chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng cô "bạn gái hờ" đâu cả. Trong khi đó...cô chỉ ở cánh anh có khoảng 5 bước chân là tới. Mỗi lần, khi anh quay lại để nhìn xem cô ấy đâu thì Hà Vy lại nép mình nhờ đàn anh ngồi cạnh che chắn. A Tân nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng hỏi nhỏ:
" Lên ngồi với ANam của em đi, lại bỏ rơi nó thế à?"
Đá vào chân anh, cô cắn chặt răng nói bằng âm gió:
" Anh trật tự..."
Lúc Ngọc Nam vẫn chưa giải quyết xong một phần ba xuất cơm thì đã thấy Hà Vy mang khay chuồn ra phía cửa. Được, được lắm. Trong khi vì chờ cô mà anh mất thời gian ăn cơm gẩy từng hạt còn cô đã giải quyết nhanh gọn và trốn biệt tăm. Giờ phút này, anh thật sự khắc sâu một đạo lý đó là: " Phụ nữ, không thể đối với họ quá tốt. Nếu không họ sẽ bò lên trên đầu mình." Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại gửi cho cô một tin nhắn:
" Trưa nay ăn cơm mấy giờ?"
" 12h3""
" Vậy thì không cách nhau là mấy, có nhìn thấy anh ngồi giữa nhà ăn chờ em không?"
" Dạ. Áo hồng đính kèm vết bẩn có in hình vân tay. Không thấy có khác nào em tự chửi mình mù đâu!"
" Vì sao không tới ngồi cùng?"
" Vì áo anh bẩn....em ứ thích ở cạnh người nổi bật."
" Uhm. Vậy thì từ nay đừng có bao giờ cầu xin anh điều gì cả. Nhớ đấy!"
Cảm nhận rất rõ thuốc súng trong tin nhắn vừa đến, Hà Vy vội nhanh chóng gửi tin lại thể hiện thiện chí quan tâm:
" Đừng giận mà, em ở ngay sau anh mà! Vì sao áo anh bẩn?"
" Vì người đàn ông chìm trong muôn thuở của em."
Ngọc Nam lộ ra vẻ mặt đắc thắng, anh đoán cô sẽ tối sầm khi đọc tin nhắn vừa xong.
Người đàn ông chìm trong muôn thuở?!. Cô biết Ngọc Nam không nói dối chỉ là đã quá lâu cô mới nghe tới cụm từ này. Đó từng là cách mà cô vẫn gọi mỗi khi trong note hay một tự sự nào đó trên face nhắc về người ấy. Tùng! Sao bây giờ với cô, anh lại trở nên xa xôi quá? Hoá ra anh đã ở đây. Hoá ra anh đã gặp Ngọc Nam nhưng còn với cô.... mong một câu chào cũng đã thành xa xỉ. Có một góc tim âm thầm vỡ....!!!
" Có lẽ em đã thành người thừa!"
" Tất cả là do vấn đề ăn ở....Huống hồ em đâu có thể ra khỏi nhà lúc nửa đêm nên sao gặp anh ấy được!"
Ngọc Nam vừa nhắn tin trả lời vừa thở dài. Kỳ thực, đúng là như thế!
Tối qua khi vừa đánh số xong đống hàng trong kho theo chỉ thị của sếp thì cũng là hơn 9h. Ông trời ăn ở bất công, dường như muốn thử lòng kiên nhẫn của anh nên đã làm mưa bất chợt.Anh không ngại thời tiết, anh chỉ sợ đến không kịp lửa trại mà thôi.
Suốt bốn năm, anh chưa từng bỏ qua bất kỳ một mùa hè xanh nào của đội vậy mà năm nay đành bị thời gian thổi bay lời ước hẹn. Công việc mới quá bận khiến anh chẳng thể đến tham gia cùng mọi người. Hơn nữa, từ nhà anh lên đến Cẩm Đoài cũng mất cả một chặng đường không thể nói là dài nhưng chắc chắn là không ngắn. Chỉ mong buổi tối cuối cùng khi cả đội còn ở lại, anh có thể đến kịp để góp vui.
Lý tưởng sống một thời làm cháy trong anh bầu nhiệt huyết. Ngay khi vừa tới, còn chưa kịp nhìn mặt ai với ai thì anh đã bị quấn vào trong không khí thân tình đồng chí, anh em. Những cái ôm, những vòng tay và muôn vàn giọng nói....Tất cả đã khiến anh quên đi mệt mỏi của một ngày dài. Cho đến tận bây giờ anh vẫn không biết vết bẩn trên áo mình là tác phẩm của đồng chí nào làm nên, nhưng nó khiến anh thấy vui, tự hào và đầy phấn khích. Mặc dù hè này chẳng giúp được gì cho đội và đôi khi anh vẫn không tránh khỏi tự kỷ vì một vài người bạn, người đồng chí đã từng hoạt động giờ chẳng còn ai....cơ mà hôm nay, giây phút này khi một đêm trôi qua, sao mà thấy nhớ. Nhớ nhất là lúc chứng kiến các em chạy lửa, một cái ôm, hai hàng nước mắt kèm theo câu nói:
" Anh ơi, lửa cháy rồi."
Tùng về đến Hà Nội khi trời đã sang chiều, có chút mệt mỏi nhưng anh lại chẳng thể nào chợp mắt sau một đêm trắng để ngồi lửa trại cùng mọi người. Sự thực là có một vài vấn đề khiến anh cần bận tâm suy nghĩ. Một vài....tưởng là ít nhưng khi mổ xẻ không nghĩ lại đủ phức tạp đến vô cùng.
Lúc rạng sáng khi chia tay Nam, một câu nói của thằng em mà lại trở thành trong anh ám ảnh:
" Vy nhớ anh lắm đấy. Còn em, mong anh và Thuỳ Chi biết trân trọng hạnh phúc thuộc về mình."
Dường như có một thoả thuận ngầm giữa anh và Nam khi từ trước đến nay cả hai đều không bao giờ đả động tới những vấn đề mang tính tế nhị về tình cảm riêng tư. Anh quen Nam khi cậu chàng mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất, cũng chính trong đội tình nguyện của trường. Ngọc Nam hiền lành, vô tư trong sáng của ngày đầu quen biết giờ đã thành một chàng trai trưởng thành thật rồi. Cậu bé ngày nào giờ đã biết chất chứa trong lòng những dồn nén và ít nhiều tâm sự.
Anh biết, để nói với anh câu nói ấy hẳn là thằng bé đã phải cân nhắc, đắn đo rất nhiều. Hai vấn đề tưởng chừng chẳng liên quan nhưng khi nghĩ lại thì chẳng phải câu đầu tiên chính là tiền đề của câu sau đó?
"Hà Vy nhớ anh lắm đấy"!
Anh hiểu rõ. Đó không phải là nhớ nhung của hai người yêu nhau nhưng cũng không thể đồng nhất đó là nỗi nhớ của hai người thân hoặc hai người bạn. Đến bây giờ anh cũng chưa bao giờ suy xét xem thực sự cô là gì giữa bề bộn đời anh và ngược lại! Anh có nhớ cô không? Tại sao lại không? Hẳn là chắc chắn. Chắc chắn có rất nhiều. Ừm. Thì ra, anh cũng nhớ cô.
" Còn em, mong anh và Thuỳ Chi biết trân trọng hạnh phúc thuộc về mình."
Nếu duy chỉ có " em mong anh" thì chẳng phải câu nói ấy đã đơn giản hơn nhiều? Rằng đó là sự quan tâm, nhắc nhở đầy thiện chí của một thằng em dành cho một ông anh. Hoặc đơn thuần là Ngọc Nam đang nhắc nhở anh về việc cần, nên, phải có một thái độ rõ ràng với nỗi nhớ của cô gái đang ngày ngày kề cận nó. Nhưng đính kém tên Thuỳ Chi vào đã khiến anh vô tình rơi vào bài toán khó. Dù khờ khạo đến đâu anh hiểu là vẫn có một nỗi niềm cất giấu trong đó. Anh có phải kẻ khờ không? Không có. Chính vì vậy anh càng phải nhận thức rõ hơn về một mối quan hệ được thiết lập theo hình kim tự tháp, tâm điểm là anh và ba đỉnh của tháp chính là Hà Vy, Thuỳ Chi và Ngọc Nam.
" Em yêu anh!"
" Anh chưa bao giờ hết yêu em."
Thuỳ Chi vòng tay ôm chặt lấy Tùng từ phía sau để xác nhận lại câu yêu thương anh vừa nói nhưng Tùng vẫn dửng dưng như chẳng hề mấy liên quan. Ánh mắt anh nhìn ra phía xa xăm nơi mặt hồ đang hứng từng vạt hoàng hôn buông xuống. Không ai có thể hay biết trong thâm tâm anh đang chất chứa những điều gì.
Kéo đôi bàn tay của Thuỳ Chi ra khỏi người mình, Tùng khẽ xoay người lại về phía sau nhìn sâu vào đôi mắt cô đầy mệt mỏi, giọng anh trầm lại:
" Em à. Mình.......chia tay đi."
Như không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy, cô nhìn anh dò hỏi:
" Anh sao thế? Không phải.....anh vừa nói anh chưa bao giờ hết yêu em?"
Trong hơi thở mỏng manh, anh nghe rất rõ giọng nói cô vỡ vụn, gương mặt người con gái anh yêu bắt đầu nhoè đi trong nước mắt. Ngừng lại vài giây, cô nói tiếp:
" Anh yêu em? Anh thật sự rất yêu em sao? Vậy thì tại sao anh lại không cần em? Vì sao chứ?"
Những ngón tay anh khẽ đưa ra lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, giọng anh vẫn điềm tĩnh vô cùng:
" Anh đã từng yêu em. Em cũng từng yêu anh.
Nhưng.....
Tình yêu đó không giống nhau!"