Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 21: Trăng trên trời, tuyết trên núi
Phản ứng tiêu cực của Diệp Từ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Hoắc Thính Lan.
Lúc xuất viện, cậu lại bị kiểm tra từ trong ra ngoài hết một lần nữa, các chỉ số cơ bản đều khôi phục trở lại bình thường, nhưng cậu vẫn còn uể oải, rõ ràng là có tâm sự.
Nhìn không có tính công kích, nhưng thật ra còn khó đối phó hơn tức giận.
Để không kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu quá nhiều, Hoắc Thính Lan cố nén xúc động ép sát truy vấn, mấy ngày sau đó không nhắc gì thêm, ngay cả bài thi giữa kỳ cũng nhờ chú Hà đưa qua cho.
Lấy được bài thi dự phòng của trường học, Diệp Từ cố hết sức xua đi những cảm xúc kỳ lạ cứ quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay, nghiêm khắc dựa theo thời gian thi cử trong trường để tự giám thị bản thân, ở trong phòng ngủ tự mình làm xong mấy bài thi đó, sau đó đi hỏi chú Hà xin đáp án đối chiếu.
Cho điểm thấp, không cam lòng, cho điểm cao, tự mình lừa mình cũng không ổn.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn căng da đầu cầm bài thi đi tìm chú Hoắc.
"... Chú Hoắc ơi?" Diệp Từ gõ gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi." Hoắc Thính Lan khép một phần tài liệu lại, mắt đảo qua bài thi Diệp Từ nắm chặt trong tay, không để cậu không được tự nhiên, lập tức mở miệng hỏi: "Làm bài thi sao rồi?"
"Làm, làm cũng tạm được." Diệp Từ nhấp môi dưới.
Hôm nay Hoắc Thính Lan mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ đế quốc, ghim cài áo màu bạch kim xuyên qua chóp cổ áo, một bên đeo chiếc sừng hươu nhỏ tinh xảo, thể hiện sức mạnh và quyền thế độc nhất vô nhị của Alpha. Lông mày đen, sắc bén, đẹp trai lạ thường.
"Được, đưa đây tôi xem thử." Hoắc Thính Lan đưa tay nhận lấy.
Ngón tay thon dài khỏe khoắn, mạnh mẽ, xương ngón tay và xương cổ tay đều có góc cạnh sắc bén, trên mu bàn tay có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh hơi nổi lên.
Một chiếc đồng hồ cơ có giá trị xa xỉ đeo trên cổ tay, dây đồng hồ làm bằng da cá sấu khảm đá quý, mặt trên đồng hồ khắc một biểu đồ tuần trăng mỹ lệ.
Sinh ra đã đẹp trai sẵn, hơn nữa được tiền tài nuôi dưỡng, ung dung tao nhã, phàm là một Omega sẽ khó kháng cự được sức hấp dẫn này, dù là một kẻ vô tình, chỉ cần nhìn một lát sẽ bị hấp dẫn ngay.
Cậu đã dùng cằm mình cọ xát vào lòng bàn tay đẫm máu đó...
Một ít hình ảnh không thích hợp đột nhiên xông vào trong đầu, tim Diệp Từ đập muốn lên cổ họng, lông mày khẽ nhăn, cậu nhúc nhích bàn tay, đặt bài thi lên một góc bàn: "Cảm, cảm ơn ngài."
Nói xong, không đợi Hoắc Thính Lan đáp lại, đã chạy té khói còn nhanh hơn cả mèo hoang.
Diệp Từ trở về phòng, để ném đi mấy hình ảnh khiến người mặt đỏ tim đập cứ lặp đi lặp lại trong đầu nãy giờ, cậu lên sân thượng hút nửa bao thuốc lá.
Có thể là hút nhiều, hoặc ngồi xổm lâu quá, khi đứng dậy, hai chân cậu run rẩy, nhưng kéo lê hai đống bùn lầy.
Cậu rửa mặt qua loa, mang theo đầu óc hỗn loạn đầy tâm sự thiếu niên, mơ màng bổ nhào vào gối đầu, ép bản thân tụng công thức vật lý để xua đuổi những ý nghĩ không nên. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, một luồng khô nóng khói chịu bốc lên trong cơ thể, hương tử lan ngọt ngào vờn quanh. Diệp Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra thành một cái khe nhỏ, muốn đi mở điều hòa, lại luyến tiếc cơn buồn ngủ khó lắm mới ập tới, nên rơi vào mộng đẹp giữa cơn rối rắm đó.
Mà trong giấc mộng kia, tất cả đều là...
Tay của Hoắc Thính Lan.
Là bàn tay cậu đã nhìn thấy ở thư phòng lúc chạng vạng.
Có góc cạnh sắc bén và mạch máu màu xanh gợi cảm, giống như đêm đó, nó nắm cằm Diệp Từ, để cậu tùy ý dùng cằm cọ xát lòng bàn tay bị thương của anh, tràn ra mùi máu tươi tanh ngọt nhàn nhạt.
"Bé cưng..."
Giọng nói như tiếng đàn violin, dụ dỗ người ta.
Phần cổ truyền đến cảm giác đau đớn tê dại.
Là cảm giác bị Alpha chiếm lấy.
Là cảm giác làm một Omega...
Giấc mơ thiếu tư liệu thực tế đột nhiên im bặt.
"Ưʍ..."
Diệp Từ đột nhiên tỉnh lại.
Một bàn chân co lên trên tấm ga trải giường, tạo nên một vết lõm dài và nông trên lớp vải bông trắng tinh.
Phòng ngủ thơm ngào ngạt, ngoài cơ thể Diệp Từ đang tỏa ra nhiệt độ lạ thường, mồ hôi đầm đìa, áo ngủ sũng nước, thậm chí còn thấm ra cả ga trải giường, khuôn mặt nổi lên màu xuân đào, suy nghĩ cũng có chút hỗn độn.
Cảm giác y hệt như đêm đó.
Chỉ khác một chút về mức độ.
...Đây hình như là một lần nóng lên ngắn ngủi rất nhỏ.
Cậu còn mơ thấy chú Hoắc.
Cậu còn...
Điên rồi sao?!
Rốt cuộc cậu đã suy nghĩ gì vậy?!
Diệp Từ như một con cá mắc cạn, đột nhiên ngồi bật dậy, chống khuỷu tay lên, dùng một tay che đi khuôn mặt xấu hổ nóng bừng của mình.
Cậu không biết điều gì là bình thường, điều gì là bất thường, cậu không có một người cha xứng chức có thể dẫn đường chính xác cho cậu vượt qua tuổi dậy thì, thanh xuân kéo dài dưới áp lực cơm áo gạo tiền cũng chưa từng khiến cậu sinh ra lòng hiếu kỳ thăm dò những chuyện riêng tư.
Cậu như đang xấu hổ vì đã làm chuyện xấu.
Có thể do mặt quá nóng, nhiệt độ huân hốc mắt lên men, đôi mắt Diệp Từ nổi lên một làn hơi nước, ửng đỏ, rưng rưng.
Cậu hung hăng lau mắt, thở hắt ra, lạnh mặt tháo vỏ chăn và ga trải giường dơ xuống, đá rớt quần ngủ, cầm vào nhà vệ sinh.
Quần áo cần giặt bình thường chỉ cần ném vào sọt đồ dơ, hôm sau sẽ có người hầu ở phòng giặt giũ đến lấy. Áo ngoài còn đỡ, Diệp Từ làm sao không biết xấu hổ để người khác chạm vào quần áo trong của cậu. Cho nên cậu có mua một bình nước giặt quần áo, quần trong cậu mặc xong sẽ giặt ngay trong ngày, sau đó phơi ở một nơi mà không ai thấy được.
May mắn có chuẩn bị.
.
Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.
.
Cậu lấy bình nước giặt quần áo đó ra, đổ nước giặt ga trải giường trước.
Giặt xong rồi, cậu cũng không dám cầm ra ban công phơi, sợ người ta thấy, hỏi sao nửa đêm không ngủ đi giặt giũ đồ đạc. Cậu lấy hai cái ghế bành kéo ra một khoảng cách, sau đó đặt ga trải giường và vỏ chăn lên đó phơi tạm.
Giặt giũ xong, đổi một bộ chăn ga gối nệm sạch sẽ mới, bận rộn cả một giờ, nhưng lần nóng lên có cường độ thấp này vẫn chưa hạ xuống hết. Diệp Từ mệt mỏi đến mức vừa thay vỏ áo gối vừa gật gù, không rảnh tự trách nữa, ngã đầu xuống liền ngủ mất.
Hôm sau.
Khó có khi Diệp Từ ngủ đến mặt trời lên cao.
Kỳ nóng lên với cường độ thấp đêm qua đã hạ xuống, Diệp Từ cảm nhận một lát, thân thể đã trở lại bình thường.
Trung kỳ phân hóa đã bị Alpha đánh dấu, suy cho cùng thì cậu vẫn không chịu đựng nổi, sinh ra di chứng hormone rối loạn, sẽ thường xuất hiện hiện tượng nóng lên giả không theo quy luật trong thời gian tới. Lúc xuất viện bác sĩ đã dặn dò cậu, bảo cậu chuẩn bị thêm mấy miếng dán cách trở bên người, trước khi hormone khôi phục lại như trước cố gắng đừng ra khỏi nhà hoặc đến trường học, chú ý an toàn cho bản thân,...
Bởi vì mức độ nhẹ, không có hại đến sức khỏe, chỉ cần ngăn cách pheromone, không để ảnh hưởng đến người khác là được, hoặc là có thể tìm Alpha đã đánh dấu mình trước đó để trấn an một ít.
Thành phần của thuốc ức chế cho Omega trên thị trường đều là pheromone Alpha nhân tạo, mà những "hàng kém chất lượng" đó chỉ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến pheromone còn lưu lại trong cơ thể của Diệp Từ, khiến cho cậu càng thêm khó chịu. Bởi vậy trước khi đánh dấu tạm thời của Hoắc Thính Lan biến mất, thuốc ức chế sẽ không có hiệu quả với Diệp Từ.
Đương nhiên Diệp Từ lựa chọn chịu đựng.
Vì đã nằm viện suốt một tuần không đi học, ngày mai là thứ hai, cậu lấy một xấp miếng dán cách trở từ trong ngăn kéo ra, nhét vào trong cặp sách.
Một lớp không đủ thì dán hai lớp, hai lớp không đủ thì dán ba lớp.
Dán thì được rồi.
Cậu thức dậy trễ, lúc xuống lầu ăn sáng Hoắc Thính Lan đã đi đến công ty.
Không cần phải đối mặt, Diệp Từ nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không...
Nghĩ đến giấc mộng vô sỉ kia, Diệp Từ cũng không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt chú Hoắc.
Đêm đó bọn họ đều mất khống chế.
Nhưng chú Hoắc đơn giản chỉ bị ảnh hưởng bởi kỳ nhạy cảm, sau khi kết thúc lập tức trở lại bình thường, chẳng khác gì như trước đây, vẫn ôn hòa chính trực như thế.
Chỉ có cậu, cậu khó tự khống chế, giống như bị đánh thức thói hư tật xấu nào đó, bản năng âm u gì đó, đầy đầu là những hình ảnh và ý nghĩ biếи ŧɦái không thể lộ ra.
Chỉ một lần đánh dấu tạm thời mà thôi, còn là vì để trị liệu, cậu lại nhớ kỹ đến vậy, mới nhớ đến thôi là chân đã nhũn cả ra, linh hồn đều run rẩy.
Nếu như chuyện này bị chú Hoắc nhìn thấu...
Cậu cũng không cần tìm khe đất chui vào nữa, trực tiếp kiếm cái xà nhà treo cổ luôn đi.
Trên bàn cơm đặt hai bài thi đã phê xong.
Nét chữ bằng bút máy sắc nét, phê bình nhiều nhất là phần viết văn của bài thi tiếng Anh, Hoắc Thính Lan xem rất kỹ, dùng sai từ vựng, anh khoanh ra hết, ghi lại từ đúng kế bên, còn thuận tay giảng giải mấy mẫu câu, số chữ phê bình còn nhiều hơn đề thi. Giải thích xong, không quên để lại mấy câu cổ vũ, đại khái là nói cậu tiến bộ rất rõ ràng vân vân.
Chuyện bình thường thôi, nhưng không biết làm thế nào, vậy mà khiến đôi mắt ai đó chua xót.
Diệp Từ nhìn thêm vài lần nữa.
Hoắc Thính Lan cho điểm rất công bằng, không vì nương tay cho cậu mà nới lỏng tiêu chuẩn.
Cậu tính tính điểm, cộng thêm điểm của mấy môn toán lý hóa sinh, được một số điểm khiến lòng người phấn chấn.
Tốt hơn lần thi thử hồi khai giảng quá nhiều, thứ tự không nhất định sẽ cao hơn bao nhiêu, suy cho cùng thì trường Thiên Thành này ngay cả học tra cũng có thể thi đua, nhưng số điểm này của cậu có thể gọi là tiến bộ vượt bậc.
Diệp Từ gấp bài thi lại, tính buổi tối đem đến cho Diệp Hồng Quân xem —— nếu trạng thái của bà không xấu, còn có thể nói chuyện với cậu vài câu.
Trừ mẹ ra, người duy nhất trên đời này làm cậu muốn chia sẻ niềm vui này, chỉ có Hoắc Thính Lan.
Diệp Từ hoảng hốt dùng cái muỗng quậy quậy chén cháo, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh.
Cậu nhớ lúc trước Hoắc Thính Lan giúp cậu thu dọn những đồ vật cũ của mẹ, quý trọng những thứ cậu quý trọng, nhớ đến Hoắc Thính Lan vì giữ lòng tự tôn yếu ớt của cậu mà giúp cậu học thêm, nhớ đến từng nét từng nét bút Hoắc Thính Lan viết trên hộp thuốc "một ngày ba lần, mỗi lần một viên", nhớ đến Hoắc Thính Lan không chê cậu phiền mà từng chút từng chút dạy cậu thắt cà vạt, dạy cậu tên từng món ăn mà cậu chẳng gọi nổi tên, để cậu hả giận, anh giúp cậu dạy dỗ người khác, vì cậu mà nắm chặt hai bàn tay đầy máu tươi.
Hai tháng ngắn ngủi, Hoắc Thính Lan tốt thế nào, cậu không thể tưởng tượng nổi.
Quá nhiều.
Chú Hoắc sinh ra đã ngậm muỗng vàng, là người thừa kế hào môn, có phẩm chất, cũng không khinh người.
Giống mặt trăng trên bầu trời, tuyết trên đỉnh núi.
Nhìn như lạnh lẽo xa xôi, không thể với tới, nhưng khi rơi vào vòng tay của anh lại là ánh sáng thanh khiết và mưa thuận gió hòa.
Diệp Từ không để ý mà húp một ngụm cháo.
Là cháo hải sản cậu thích ăn, nhưng lúc này cậu lại ăn không biết vị gì.
Cậu nghĩ đến chú Hoắc, nghĩ đến trái tim siết chặt, nghĩ đến nóng bừng lỗ tai, nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt suốt hai tháng nay, nhưng vẫn không hiểu tại sao mình cứ suy nghĩ đến mãi.
Là tình đầu thơ ngây của thiếu niên.
Yêu mà không biết.
.
[Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]: SacFructose
Mọi nơi khác đều là ăn cắp.]
.
__________
Thế là hết Tết...