Tên truyện: Cấm phạm quy
Tác giả: Lữ Thiên Dật
Editor: Sặc Fructose
Chương 2: Nhóc mặt quan tài
Diệp Từ mang gương mặt tái nhợt vào toilet của bãi đua xe.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo xương sống, chảy ướt thắt lưng, vải thun lạnh lẽo dán vào xương cụt.
Lúc nãy, cảnh tượng có độ công kích cao kia đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ phản ứng bệnh của cậu.
—— Thằng oắt khốn kiếp!
Tiếng nói chói tai cũng cực kỳ giống.
Phương bắc cuối xuân, nước phun ra từ vòi vẫn lạnh đến thấu xương.
Diệp Từ không sợ lạnh, vốc nước hất lên mặt, cho đến khi làn da lạnh lẽo đến chết lặng, thấm ra màu đỏ xuân đào, cậu mới cưỡng ép mình dừng lại.
"Ọe ——" Hất nước lên mặt xong, Diệp Từ lại chống tay lên bồn rửa tay bằng gốm sứ nôn vài tiếng.
Buổi tối cậu không ăn, nôn không ra được gì, nhưng nôn xong lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cậu súc súc miệng, quẹt đi bọt nước bên môi, giương mắt nhìn đằng sau qua gương trên bồn rửa tay.
Toilet không có ai, trong gương, mấy gian toilet phía sau Diệp Từ cũng yên tĩnh mở hé.
Diệp Từ im lặng một lúc, bỗng nhiên lặp lại lời nói của mười phút trước.
"3000 kia..."
"Cầm đi, đi mua thuốc đi."
Lắp bắp.
Sở Văn Lâm ngại cậu làm mất mặt, đưa cậu đến trung tâm chữa trị nói lắp trong một tháng, nhưng nếu nói hơn ba chữ cậu vẫn không thể nói một cách mạch lạc được, có lẽ nguyên nhân chướng ngại ngôn ngữ của cậu bắt nguồn từ vấn đề sâu hơn, mà những chương trình học đó không chạm đến vấn đề cốt lõi. Cũng may cậu đã sớm quen với tật xấu từ nhỏ này, để người ta không cười nhạo cậu, thường ngày cậu nói chuyện rất ngắn gọn, giống như tình tính trời sinh của cậu đã lạnh lùng ít nói.
Lúc nãy suýt nữa đã bị mất mặt trước tên lưu manh kia, cũng may vào lúc mấu chốt cậu đã dừng đúng lúc, che lấp cho qua.
Mới bảy chữ.
Chỉ mới bảy chữ mà nói không mạch lạc rồi.
Không cam tâm, Diệp Từ thử lặp lại vài lần, kết quả càng nôn nóng càng vấp nhiều hơn, thu hoạch duy nhất là khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ ửng, đuôi mắt cũng ứa lệ.
Diệp Từ mím môi, kéo mũ lên trùm đầu, không hé răng.
Người mới đến là một Alpha cao lớn, khi vào cửa vô tình liếc qua Diệp Từ một cái, nhận ra cậu là thằng nhóc mới đánh người lúc nãy.
Khuôn mặt nghẹn đỏ bừng với đuôi mắt ướŧ áŧ lúc nãy của Diệp Từ đột nhiên chuyển thành một cái mặt quan tài (*), ánh mắt đạm bạc liếc lại người ta.
(*) Mặt quan tài: Mặt không cảm xúc, mà nhìn thoáng qua còn có vẻ hung dữ nữa.
Tay đua xe kia thu ánh mắt lại, không tính chọc đến phiền toái.
Ra khỏi bãi đua xe, Diệp Từ giật mình đứng ở bên đường một lúc.
Theo như bình thường, cậu sẽ tự mình điều chỉnh, rửa đi sạch sẽ những cảm xúc mềm yếu của mình, sau đó cầm tiền mới kiếm được đến chợ mua đồ dùng cho mấy ngày sau và trái cây, rồi chạy tới viện điều dưỡng nơi Diệp Hồng Quân điều trị.
Trời đầu xuân tối sớm, mới 5 giờ chiều, đèn trong bệnh viện đã dần dần được bật lên, nửa bầu trời vẫn là màu đỏ tím, ráng chiều trên mặt hồ lẫn với ánh đèn, thiên nga ưu nhã tới lui tuần tra trên mặt nước, phong cảnh hữu tình.
Diệp Hồng Quân ở phòng bệnh cao cấp lầu 3.
Khi Diệp Từ vào phòng, bà vẫn đang hôn mê, da thịt trắng xanh lộ vẻ bệnh tật, giống như xác chết. Bệnh tật triền miên tra tấn bà, ngay cả xương cốt dường như cũng bị bào mỏng, một khuôn mặt nhỏ gầy đến đáng thương, lún sâu vào gối mềm.
Sở Văn Lâm dùng lương cao mời người đến hầu hạ tận tâm tận lực, cho dù đang ở trạng thái không thể tự chăm sóc bản thân, Diệp Hồng Quân vẫn sạch sẽ tinh tế, đồ bệnh nhân tản ra mùi thơm cam quýt, một cánh tay gầy yếu thò ra từ bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, phía trên chi chít lỗ kim.
Diệp Từ dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh tay Diệp Hồng Quân, mũi chua xót đến đau đớn.
Bà đang chích một loại thuốc nhập khẩu, một liều hơn hai vạn tệ, tuy khó chữa khỏi, nhưng có thể kéo dài sinh mệnh.
Nhưng mà, người chăm sóc tận tâm, viện điều dưỡng, thuốc kéo dài mạng sống...
Tất cả đều là tiền.
Diệp Từ có một cuốn sổ, mỗi một số tiền Sở Văn Lâm tiêu để chữa bệnh cho Diệp Hồng Quân, cậu đều ghi lại rõ ràng trên đó, tính toán sau này từ từ trả.
Con số tăng đến chóng mặt khiến Diệp Từ sợ hãi đến đờ đẫn.
Nếu Sở Văn Lâm còn có lương tâm, ông ta nên viện trợ cho hai mẹ con họ vô điều kiện.
Ông ta đã cô phụ bọn họ.
Sở Văn Lâm là cha ruột của Diệp Từ, con trai trưởng nhà thứ ba của nhà họ Sở.
Tuổi trẻ lông bông, ông ta nhất thời nhiệt tình, thề ước muốn sống cả đời với Diệp Hồng Quân xuất thân bình dân, thậm chí không tiếc xúi giục Diệp Hồng Quân bỏ học theo ông ta bỏ nhà đi. Cho đến đi Diệp Hồng Quân làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, chưa kết hôn đã có con, tiếng trẻ con khóc nỉ non và cuộc sống bần cùng mới dần dần nghiền ép ảo tưởng của Sở Văn Lâm.
Liên hôn, môn đăng hộ đối, gia sản... dường như lúc này ông ta mới hiểu rõ được những từ ngữ đó, biết vậy chẳng làm. Ông ta là con nhà giàu cẩm y ngọc thực, chịu khổ không nổi, ông ta dứt khoát quay về tổ trạch dập đầu lãnh phạt, nhờ mẹ mình che lấp gièm pha, một năm sau nghe lời gia tộc an bài liên hôn với danh môn quý nữ.
Diệp Hồng Quân đã khóc, đã quậy, đã cầu xin, cắn răng chịu nhục ôm Diệp Từ còn trong tã lót la lối khóc lóc, nhưng vẫn không có cách nào vãn hồi,
Omega chưa kết hôn đã có con, chính là một danh từ vô cùng cực khổ. Bà ở xóm nghèo nuôi nấng Diệp Từ lớn lên, tính tình trời sinh chịu nhiều tổn thương vẫn không biết rút kinh nghiệm, vẫn còn sót lại sự ngây thơ hồn nhiên của thời thiếu nữ. Bà đã từng đổi mấy người bạn trai, có Alpha, có Beta, đều không dài lâu, chia tay đều quậy đến khó coi.
Khi Diệp Từ còn nhỏ có ý muốn tìm bóng dáng của cha mình trong những gương mặt muôn hình muôn vẻ đó, nhưng tìm không thấy. Cậu theo họ mẹ, phương diện này cũng không có manh mối.
Sau khi lớn lên, niệm tưởng với cha mình cũng phai nhạt.
Bước ngoặt xảy ra mấy tháng trước.
Sở lão gia vẫn luôn nắm chặt toàn bộ quyền ở nhà họ Sở đột nhiên bị bạo bệnh phải nhập viện, người cứu về được, nhưng con cháu mấy nhà họ Sở tiếp nhận tín hiệu nguy hiểm này, cuộc chiến tranh đoạt gia sản tiến vào giai đoạn gay cấn.
Tài cán của Sở Văn Lâm bình thường, làm người ích kỷ nhỏ nhen, đứa con nhỏ Sở Duệ cũng ngu dốt bất tài, hơn nữa mẹ của Sở Văn Lâm, cũng chính là người vợ thứ ba của Sở lão gia lúc trẻ chỉ là một vũ nữ, không chỉ có xuất thân thấp kém, sau khi kết hôn còn có tin đồn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bởi vậy nhà thứ ba này là một nhánh không được Sở lão gia yêu thích, trong cuộc chiến tranh đoạt gia sản luôn tuyệt đối ở thế hạ phong.
Sở Văn Lâm không cam lòng chỉ nhặt chút rác rưởi các anh chị em vứt bỏ, lúc chó cùng rứt giậu đột nhiên nhớ tới đứa con lớn ngoài giá thú sinh ra khi còn lưu lạc bên ngoài, cảm thấy đứa con kia có lẽ có giá trị để bòn rút, lúc này mới điều tra về hai mẹ con họ, tìm đến nhà.
"Mẹ... con, con hôm nay chạy, chạy đi thi đấu." Diệp Từ lấy ra một tin tức tốt, lắp bắp nói cho Diệp Hồng Quân nghe, "Kiếm lời không, không ít tiền, đủ... cho mẹ chữa bệnh."
Ở trước mặt mẹ mình, Diệp Từ hoàn toàn gỡ xuống ngụy trang.
Cậu trở bên ngoan ngoãn, độ cung mặt mày nhu hòa, màu mắt trong vắt, dáng vẻ khiến người ta muốn bắt lấy xoa nắn trêu chọc.
Căn bản là cùng một khuôn mẫu khắc ra với Diệp Hồng Quân.
Nhưng mà, ở xóm nghèo, hai mẹ con cừu con mềm như bông chỉ có kết cục bị người ta bóc lột thậm tệ, Diệp Hồng Quân yếu đuối, cậu phải kiên cường.
Dù yếu ớt, cũng phải giả vờ như vô cùng cứng rắn, xù lên một thân gai nhọn vô hình.
Diệp Từ ở phòng bệnh hơn hai tiếng, giúp Diệp Hồng Quân mát xa tay chân, làm chậm lại quá trình héo rút của cơ bắp, còn quét dọn phòng bệnh, đáng tiếc Diệp Hồng Quân quá yếu, vẫn luôn không tỉnh.
Cậu còn gập ghềnh nói suốt hơn hai tiếng, tìm tin tức không tệ để nói, nói về trường học, về bạn học, nói ở bãi đua xe thấy một chiếc xe phân khối lớn rất ngầu, thiên nga trong hồ nhân tạo ngoài viện điều dưỡng rất đẹp.
Cậu không phải là người ít nói, nhưng trừ mẹ ra, không ai kiên nhẫn nghe một kẻ cà lăm thao thao bất tuyệt.
Cuối cùng, cậu dọn mấy cành hoa hướng dương đã khô héo trong chiếc bình sứ đặt đầu giường Diệp Hồng Quân vào sọt rác, đổi thành hoa bách hợp cậu vừa mua trên đường đến đây.
Bà thường hôn mê mà bỏ lỡ thăm hỏi, bởi vậy lần nào đến Diệp Từ cũng sẽ đổi hoa.
Bách hợp tươi đẹp thơm ngát.
Bà sẽ biết cậu đã đến.
...
Thăm Diệp Hồng Quân xong, Diệp Từ lang thang trên phố đến 11 giờ, tính có lẽ Sở Văn Lâm đã ngủ cậu mới về nhà họ Sở.
Có thể ít nhìn thấy tên khốn nạn kia một cái cũng tốt.
Sự khao khát tình thương của cha từ lâu đã bị bão hòa bởi nỗi thất vọng thâm niên, nhấp một ngụm, chỉ dư lại cảm giác đắng như hoàng liên (*), mấy tháng qua Diệp Từ chưa từng gọi Sở Văn Lâm một tiếng cha, sau này cũng không.
(*) Hoàng liên: Một vị thuốc thanh nhiệt, trị tiêu hóa,... vị cực đắng.
Sở Văn Lâm rất bất mãn với chuyện Diệp Từ về khuya, sáng sớm thấy cậu đã xụ mặt.
Diệp Từ nhìn như không thấy, ăn bữa sáng xong về phòng ngủ học tiếng Anh, bức màn bằng vải bông, cửa khóa, ánh sáng nửa sáng nửa tối.
Nhà lớn Sở gia có mấy chục phòng, cấu trúc phức tạp, sau khi Sở Văn Lâm nhận cậu về, cậu như con kiến hoàn toàn đi vào lỗ thủng sâu trong nhà họ Sở, hiếm khi thể hiện sự tồn tại của mình.
Tòa nhà đủ lớn, nhưng tiếng thét chói tai như heo con của vị "con vợ cả" Sở Duệ, em trai của Diệp Từ, vẫn có thể xuyên thấu thật mạnh qua vách tường đến não người khác.
Một chút không hài lòng như lông gà vỏ tỏi là có thể chế tạo ra tạp âm như vậy.
Đám người hầu dỗ, khuyên, tiếng bước chân hòa với tiếng la của thiếu gia chính quy bay tới bay lui, hỗn loạn.
Diệp Từ xem như không nghe thấy, khó khăn đọc bài tập tiếng Anh.
Phòng ngủ không có ai khác, nhưng cậu vẫn ép giọng mình đến cực nhỏ cực nhẹ, như là sợ khẩu ngữ buồn cười của mình sẽ bị không khí nghe thấy.
Vì kiếm tiền cho Diệp Hồng Quân chữa bệnh, cậu đã bỏ học đi làm công một năm rưỡi, việc học đã hoang phế vô cùng, tệ nhất là tiếng Anh. Cậu có chướng ngại khi nói chuyện, mà học tiếng Anh kị nhất không mở miệng, trước khi bỏ học môn tiếng Anh này của cậu đã què quặt, toàn dựa vào thành tích không tệ của mấy môn khác kéo lên.
Sở Văn Lâm cho cậu cơ hội về trường học lần nữa, cậu vốn nên quý trọng, không nên lãng phí ở bãi đua xe thi đấu, nhưng mà...
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe.
Diệp Từ bước đến bên cửa sổ, đẩy rèm ra thành một cái khe nhỏ, nhìn trộm ra bên ngoài.
Xa xa, một chiếc xe hơi xa lạ chạy vào nhà họ Sở, từ từ dừng lại.
Lưới tản nhiệt kiểu thác đổ thẳng ở đầu xe và hình người bạch kim trên mũi xe trước được đánh bóng đến phát sáng, thân xe đen tuyền, nhìn vô cùng sang quý.
Diệp Từ nhíu mày, trực giác cảm thấy tồi tệ.
Tài xế kéo cửa sau ra, chú Đồng quản gia khoanh một tay đứng phía sau, Sở Văn Lâm cao giọng cười sải bước đến chào đón, là diễn xuất của người làm ăn khi muốn làm ra vẻ thân thiện, tạo quan hệ.
Tư thái người vừa tới lại xa cách, chỉ hơi hơi gật đầu. Sở Văn Lâm khéo đưa đẩy, vội thu lại nụ cười quá trớn kia, hàn huyên với người nọ.
Diệp Từ biết người này, Hoắc Thính Lan, gia chủ nhà họ Hoắc mà Sở Văn Lâm đang liều mạng nịnh bợ, cũng là một Alpha có độ xứng đôi cao tới 100% với cậu.
Độ xứng đôi thế này rất hiếm thấy, có thể nói là mệnh trung chú định về mặt sinh lý.
Nhưng Diệp Từ chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu vốn là một Alpha cấp A, hiện tại bị biến thành Omega, là bởi vì cậu nhiều hơn người bình thường một cái gọi là "Lần phân hóa thứ hai."
Lần thứ hai phân hóa là một chứng bệnh tương đối hiếm thấy, nguyên nhân do pheromone phân bố hỗn loạn ở tuổi dậy thì tạo thành, người bệnh sẽ phân hóa thêm lần nữa sau ba, bốn năm từ lần phân hóa thứ nhất, mà giới tính tuyến thể thật sự của người bệnh sẽ lấy kết quả của lần phân hóa thứ hai đó.
Diệp Từ chưa bao giờ biết mình sẽ mắc loại bệnh này, cậu vẫn luôn cho rằng mình là một Alpha.
Lần trước cậu bị nhận về nhà họ Sở, Sở Văn Lâm đã đưa cậu đi làm một loạt kiểm tra, bao gồm nhiều loại bệnh truyền nhiễm và xét nghiệm đo lường tuyến thể, kết quả cho thấy cậu là một Alpha... Một Alpha cấp A khỏe mạnh.
Kết quả, tầm hai tuần trước, cậu xuất hiện một lần nóng lên giả tính của Omega.
Lần nóng lên đó giằng co chừng một giờ, triệu chứng không nghiêm trọng, hơn nữa lúc cậu nóng lên đang ở phòng ngủ, ngay cả cậu cũng suýt không ý thức được đó là một lần giả tính nóng lên, càng miễn bàn đến Sở Văn Lâm.
Trong tình cảnh này mà phân hóa lần hai thành Omega, đối với Diệp Từ mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Vốn dĩ Sở Văn Lâm chỉ muốn thêm một huyết mạch cho nhà thứ ba của mình, nhiều thêm người để phân di sản mà thôi. Một đứa con trai Alpha, đây là giới tính tương đối chiếm ưu thế khi phân phối di sản, mà có thể tốt hơn một Alpha như thế, chính là một Omega có ngoại hình xuất sắc. Với Sở Văn Lâm, một đứa con Omega xinh đẹp có thể treo được giá "hàng hóa tốt."
Diệp Từ không ngốc, có thể nghĩ kỹ đến chuyện này, bởi vậy cậu không muốn để Sở Văn Lâm biết, nghĩ có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ bệnh viện tư nhân đã khám sức khỏe cho Diệp Từ kia.
Vốn dĩ cậu đã làm xét nghiệm tuyến thể xong, kết quả không biết bệnh viện kia bị điên cái gì, công bố kết quả kiểm tra đo lường tuyến thể trước đó bị nhầm lẫn, có lẽ Diệp Từ không phải là Alpha chân chính.
Tất nhiên Sở Văn Lâm không chịu bỏ qua cơ hội, lại mang Diệp Từ đi kiểm tra lần nữa, lần này bên bệnh viện kiến nghị họ tiến hành kiểm tra đo lường gen phiền phức hơn nhưng cũng chính xác hơn... Sau khi lăn lộn một phen, thân phận Omega của Diệp Từ hoàn toàn bại lộ.
Làm Diệp Từ thêm ngoài ý muốn là, không đợi Sở Văn Lâm vui mừng khôn siết "chào hàng" cậu như một hàng hóa với các gia tộc lớn để đổi lấy tài nguyên thương nghiệp, vị tân gia chủ của nhà họ Hoắc đã chủ động đến cửa cầu hôn, nắm thời cơ không thể chính xác hơn.
Cũng không lạ người nhà họ Hoắc có tin tức nhanh nhạy, bệnh viện tư nhân kia vốn là một trong số những sản nghiệp đông đảo của nhà họ Hoắc, những hành động liên tiếp của Sở Văn Lâm đều xảy ra dưới mí mắt người ta. Nhà họ Sở đột nhiên có một Omega có gen xứng đôi 100% với Hoắc Thính Lan, nhà họ Hoắc muốn không biết cũng khó.
...
Diệp Từ nhìn xuống qua khe hở bức rèm.
Thân là Alpha cấp A+, Hoắc Thính Lan cao đến 1m9.
Thời tiết ngày xuân khó dự báo trước, độ ấm giữa trưa cao hơn buổi sáng rất nhiều. Gạch bị mặt trời chói đến sáng choang, nhìn có vẻ nóng bức, Hoắc Thính Lan lại mặc một bộ tây trang ba mảnh chính thức, thể hiện sự xem trọng của anh với lần gặp mặt này. Âu phục 1 mét vải mấy vạn tệ sẫm màu dưới ánh sáng, mặc lên người nhìn có vẻ nho nhã tự cao, nhưng với dáng người đĩnh bạc đó lại lộ ra một sự gợi cảm dã man của hùng thú.
Alpha cấp A+, ở phương diện nào đó quả thật không khác mấy với dã thú cho lắm...
Bỗng nhiên, như là trực giác xúc động, Hoắc Thính Lan nâng mắt lên, ánh mắt hướng thẳng đến phòng ngủ của Diệp Từ trên lầu hai.
Trong nháy mắt đối diện, Diệp Từ sợ hãi đến co rụt lại, đầu ngón tay siết bức màn trắng bệch.
Dạ dày co rút.
Cậu vẫn xem mình là một Alpha mang giới tính nam.
Tiếp xúc thân mật với một Alpha đỉnh cấp khác... Diệp Từ nghĩ đến cảnh tượng đó, kháng cự đến nỗi lông mao dựng thẳng lên.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóc Từ: O giả làm A, tiếp nối truyền thống, tôi quen rồi.
Hoắc Cẩu: Chỉ là bị loạn thôi.
Nhóc Từ: %&*¥&
Vì thế không chỉ không giả vờ được quá hai chương, thậm chí chưa giả vờ được mấy lần đã bị đứt đoạn.
__________
Uê đuýt tơ: Nói thiệt là làm mấy chương đầu nó chán ghê á, kiểu mình biết trước trò hay ở phía sau nên mấy cái lông gà vỏ tỏi (và phản diện) xuất hiện phía trước thế này không thích thú gì hết.