Trương Hân đưa tay định kéo Hạt Dẻ, làm thằng bé hoảng sợ níu lấy quần của tôi, kinh hoảng gọi: “Mẹ ơi!”
Tôi đưa tay đẩy tay Trương Hân ra, ôm Hạt Dẻ lên, tức giận nói: “Cô định làm gì?”
Trương Hân ra vẻ ủy khuất, nhìn Lý Dương, nói: “Mình chẳng có ý gì hết, chỉ là thấy thằng bé dễ thương quá nên định ôm một chút thôi.”
Tôi thấy Lý Dương đưa ánh mắt không đồng ý về phía tôi, trong lòng cười lạnh, nói: “Con tôi sợ người lạ, mong là cô đừng làm vậy nữa.”
Thấy không khí có chút không đúng, Kim Minh Viễn liền lên tiếng: “Ây dà, đây là con trai của cậu sao, cháu bé dễ thương quá, nhóc ơi, cháu tên gì vậy?”
Hạt Dẻ thấy Kinh Minh Viễn hỏi mình, có lẽ làm cảm nhận được thiện ý của anh ta, liền ngoan ngoãn trả lời như được dạy: “Hạt Dẻ tên là Trần Thừa Hy, năm nay 3 tuổi.”
Hạt Dẻ vừa nói xong, Trương Hân đã ra vẻ kinh ngạc: “3 tuổi, vậy là đúng rồi sao. Thằng bé kháu khỉnh quá, không biết ba của nó là ai trong những người đó nhỉ.”
Nói xong, cô ta ra vẻ nhận ra mình đã nói điều sai trái, liền cúi đầu: “Xin lỗi, mình không có ý đó, mình hay lanh mồm lanh miệng, cậu biết đó. Mà đứa bé vẫn mang họ của cậu, vậy bấy lâu nay cậu ở vậy nuôi con sao, chắc vất vả lắm.”
Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào, ghé đầu nói nhỏ:
“Nè, chuyện năm đó cậu biết chứ.”
“Biết, mình còn đến tận khách sạn chứng kiến cơ.”
“Đáng thương quá nhỉ.”
“Thằng bé dễ thương quá, nhưng nhiều khi cha nó là ai cô ta cũng không biết ấy chứ.”
Kim Minh Viễn thấy vậy, liền quát lên: “Đủ rồi, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa, hôm nay không phải là gặp nhau họp mặt sao?”
Trương Hân nhanh chóng đáp lời: “Kìa lớp trưởng, cậu nói gì vậy, họp mặt đương nhiên phải nhắc đến chuyện cũ rồi, phải không Hạ Hạ?”
Lý Dương im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, anh nhìn Trương Hân, nói: “Đủ rồi, em im miệng đi.”
Thế nhưng câu nói của anh chẳng làm Trương Hân im miệng, mà còn khiến cho cô ta tức giận hơn, quay sang nhìn tôi nói:
“Làm sao em có thể im miệng, Hạ Hạ năm đó bị người ta cưỡng hiếp tập thể đã đáng thương lắm rồi, bây giờ còn phải ở vậy nuôi một đứa con hoang không biết của ai, em không nhịn được thôi.”
Vốn không muốn nói chuyện, thế nhưng khi nghe Trương Hân nói Hạt Dẻ là con hoang, tôi liền không nhịn được, tức giận nói: “Trương Hân, cô ăn nói cho cẩn thận, cô gọi ai là con hoang đó!”
Trương Hân ra vẻ hoảng sợ, cô ta lại gần Lý Dương, ôm lấy cánh tay anh ta: “Hạ Hạ, là mình lỡ lời thôi, không có ý xấu đâu, anh, anh nói gì đi.”
Lý Dương nhìn tôi, lại nhìn Hạt Dẻ trong lòng tôi, phức tạp nói: “Cô ấy không cố ý, em cũng đừng làm quá lên như vậy?”
Tôi nghe như vậy thì giận run người, nhìn thẳng vào Lý Dương, nói: “Làm quá lên, không phải con anh đương nhiên anh nói vậy, nếu như tôi nói mẹ anh là điếm thì anh có làm quá lên không?”
Nghe tôi nói vậy, Lý Dương cũng tức giận lên, anh quát: “Trần Hạ, em đừng có quá đáng!”
“Quá đáng ư, tôi nói cho anh biết, thử đụng đến con tôi sao, tôi còn có thể quá đáng hơn nữa. Còn Trương Hân, cô đừng có ở đây gải bộ làm người tốt, cô dám nhìn vào lương tâm của mình mà nói rằng chuyện năm xưa không phải sắp xếp của cô sao. Cô vì Lý Dương mà chuyện gì cũng dám làm, đừng cho rằng mọi người đều là mù, người làm, trời đang nhìn, cô chờ có ngày cũng bị quả báo.”
Trương Hân đến giờ phút này còn đóng kịch, cô ta làm bộ đáng thương, nói: “Hạ Hạ, mình biết cậu bị shock về chuyện năm xưa, mà mình thừa lúc hai người chia tay ở bên anh Dương là không phải với cậu, thế nhưng cậu cũng không cần ngậm máu phun người như vậy chứ.”
Lý Dương nhìn tôi đầy chán ghét, nói: “Trần Hạ, em đúng là hết thuốc chữa.”
Một cô gái ngồi trong bàn cũng lên tiếng: “Phải đó, không nhìn lại mình đi, bị người ta chơi tập thể, còn có mặt mũi mà bám lấy anh Lý Dương, Hân Hân cũng không có lỗi gì với cô, đừng tưởng là người ta nhường mình thì muốn làm gì thì làm. Con của cô bộ không phải là con hoang sao, người ta cũng đâu có nói sai.”
Tôi biết cô gái này, cô ta là Đỗ Đại Lợi, bạn thân của Trương Hân, năm xưa chính cô ta góp phần lan tin khắp trường, khiến cô không thể nào mà ở đại học T được nữa.
Tình cảnh này cũng giống như 3 năm trước, mọi người đều đứng chỉ trích cô, còn Trương Hân thì đứng đằng kia cười đắc ý. Trong lòng cô dâng lên một cỗ phẫn nộ và uất ức, ngực phập phồng, muốn lên tiếng mắng lại mà lại chẳng biết nói gì.
Đúng lúc này, đằng sau cô vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “ Là ai vừa mới gọi, con trai của tôi là con hoang vậy?”
Mọi người lập tức nhìn ra cửa, thì ra lúc Trương Hân kéo tôi vào, cô ấy đã không đóng cửa, Lục Lăng Tranh thấy chúng tôi lâu quá không về, đương nhiên là sẽ ra tìm.
Lục Lăng Tranh là một người đàn ông đầy mị lực, cho dù anh chỉ đứng yên không nói gì, cũng có thể khiến người khác như say như dại. Thế nhưng lúc này cả người anh toát ra bầu không khí lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí quét tất cả mọi người trong phòng.