Sự lạnh lùng của em, khiến cho anh rất đau.
Câu nói của anh như thể một cái búa, gõ vào lòng tôi, cả người tôi cứng ngắc, hai mắt cụp xuống, không dám đối mặt với anh.
Anh cúi đầu xuống, để mặt sát gần tôi, gần đến nỗi tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả vào mặt mình, anh nói: “Trần Hạ, em còn trốn tránh cái gì nữa. Thời gian qua anh đã thể hiện rõ như thế, em cũng hiểu tâm ý của nh đúng không?”
Anh nói, cuối cùng anh cũng nói ra điều ấy. Tôi nhăn mặt, muốn nói chuyện nhưng tư thế như vầy thì thật khó chịu, nên tôi lên tiếng: “Anh thả em xuống trước.”
Tôi thấy anh nhíu mày, sau lại thở dài một cái, rồi anh chợt đưa tay bế cả người tôi xuống, khi đặt tôi xuống đất thì anh lại ép lưng tôi vào thân cây, hai tay anh để hai bên, giam tôi lại trong lòng.
“Hạ, anh thích em, không, là anh yêu em! Càng tiếp xúc với em thì anh càng muốn ở bên cạnh em, bẻo vệ em, yêu thương em nhiều hơn, thậm chí…anh khao khát có được em.”
Tôi không ngờ là anh lại nói thẳng ra như vậy, anh khao khát có được tôi. Không thể phủ nhận, ngay giờ phút này, khi anh nói ra lời nói ấy, trong lòng tôi có một chút vui vẻ, trái tim bắt đầu không đập theo tiết tấu mà loạn cả lên.
“Hạ, cho anh một cơ hội được không? Anh biết trong thời gian ngắn, em khó có thể chấp nhận anh, nhưng em có thể cho anh một cơ hội để được ở gần bên em. Anh sẽ chăm sóc cho mẹ con em thật tốt.”
Đáp ứng anh, đáp ứng anh, trong lòng tôi kêu gào như thế, thế nhưng môi cứ há ra lại ngậm lại, làm vài lần như vậy, vẫn không thể thốt ra câu nói mong muốn. Anh mắt anh vẫn đang chăm chú vào tôi, chờ đợi, lo lắng, hồi hộp,…tôi đã không nghĩ anh sẽ có vẻ mặt này.
Ngay từ ngày đầu tiếp xúc, trong mắt tôi anh là người đàn ông bình tĩnh, trầm ổn, dịu dàng, anh đã nói với tôi, mọi chuyện có anh đây, em có thể dựa vào anh một chút. Anh dần dần khiến cho tôi cảm thấy, có anh bên cạnh thật là yên tâm, anh đối xử với Hạt Dẻ rất tốt, thậm chí đôi lúc tôi đã ước, anh chính là cha của con tôi, vậy thì đã không có gì phải lo cả.
Chần chờ hồi lâu, cuối cùng tôi nói: “Anh biết không, anh rất tốt, rất ưu tú. Anh tốt đến nỗi, ngay cả khi em chưa phải là một người mẹ đơn thân, em cũng không nghĩ mình sẽ gặp được một người như anh.”
Nói đến đây, tôi cảm nhận được anh đưa tay nắm lấy vòng eo tôi, cả người gần sát lại một chút. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, chua xót nói tiếp:
“Bởi vì anh tốt như vậy, cho nên anh không nên thích một người có khuyết điểm như em, em có con trai, em sẽ không bao giờ rời xa Hạt Dẻ. Anh xứng đáng với một người con gái ưu tú hơn mà không phải là một bà mẹ đơn thân, đến cả cha của con trai mình là ai cũng không biết!”
Nói đến đây, hai hàng nước mắt không khống chế được rơi xuống dưới. Tôi là người phụ nữ có khuyết điểm, nếu như một nhà bình thường, không bao giờ sẽ muốn một người con dâu như tôi.
Anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, trong đôi mắt anh ánh lên những cảm xúc phức tạp, trông anh như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói, cuối cùng, anh ôm siết lấy tôi, cái ôm của anh lúc nào cũng ấm áp như vậy, nhưng, nó không nên thuộc về tôi.
Tôi vùng vẫy, định giằng ra thì anh lại dùng sức mạnh hơn, ấn tôi vào lòng, bàn tay anh để sau đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ, anh nói:
“Em không phải là người phụ nữ có khuyết điểm, đối với anh, em ưu tú hơn ai hết. Hạ, anh xin lỗi, là lỗi của anh, là anh đã khiến cho em tự ti như vậy.”
Dường như câu nói của anh còn ám chỉ điều gì, nhưng lúc này tôi lại chẳng có tâm trí đâu mà đi đoán. Nước mắt tôi càng chảy càng nhiều, cũng không vùng vẫy nữa. Anh cũng buông lỏng tay ra, môi anh hạ xuống, dịu dàng hôn tôi, cái hôn này không giống như cái hôn hôm anh say rượu, nó không có một chút dục vọng nào chỉ đơn thuần trấn an mà thôi, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy bình tĩnh lại.
“Hạ, anh sẽ thương yêu Hạt Dẻ, anh sẽ là một người cha tốt, một người chồng tốt. Cho anh một cơ hội có được hay không, em không thể bởi vì anh ưu tú, mà lại chặn hết mọi đường sống của anh.”
Những cái hôn nhỏ nhặt rơi xuống trên mặt, trên mắt, trên mũi tôi. Anh dịu dàng nói: “Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em một mình nữa. Từ hôm nay, em có thể đặt xuống gành nặng của mình, anh sẽ giúp em nâng nó lên. Anh yêu em, cũng thương Hạt Dẻ, anh sẽ cho nó một người cha thật tốt, chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, có được không.”
Có lẽ do anh quá biết ăn nói, có lẽ do viễn cảnh cuộc sống mà anh vẽ ra quá mức đẹp, có lẽ là do chưa có au từng nói với tôi, hãy để gánh nặng xuống để anh gánh giúp, nên ngay lúc này, tôi đã không kìm được mà gật đầu.
—
Trời bắt đầu tối đi, tôi nấu bữa tối sớm hơn mọi ngày, từ lúc chiều Lục Lăng Tranh liền bắt đầu bám lấy tôi, tôi làm cái gì anh cũng muốn giúp một tay, khiến TRần Hạo lúc nào cũng nhìn tôi đầy thâm ý, chị Mạn Thanh còn nhân lúc không ai chú ý, nháy mắt với tôi một cái.
Ăn cơm xong, anh chủ động dọn dẹp chén đĩa, nói: “Để anh rửa cho.”
Tôi theo bản năng muốn từ chối một chút, nào ngờ Trần Hạo cũng cướp lấy chén trên tay tôi, nhếch môi nói: “Đây, để anh phụ một tay. Phụ nữ các em nấu đồ an rồi, bọn đàn ông bọn anh cũng phải giúp chút gì chứ!”
Nói xong, anh dẫn đầu đi về phía bếp, trước khi đi còn liếc xéo Lục Lăng Tranh một cái. Tôi cảm thấy có chuyện không ổn, cũng tính mò xuống theo, nào ngờ chị Mạn Thanh lại lôi tôi lên nhà trên: “Đàn ông nói chuyện, tốt nhất không nên xen vào.”
Nghe chị nói vậy, tôi càng lo lắng hơn, thấy vẻ mặt không yên của tôi, chị cười: “Thôi nào, lên nhà trên giúp chị đốt đèn, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, chị cam đoan đấy. Đây chỉ là một cuộc nói chuyện giữa anh trai với người muốn theo đuổi em gái của mình thôi.”
Nghe đến đây, tôi đỏ mặt, lắp bắp nói: “Chị,…chị biết sao?”
“Hừ. Cậu ta thể hiện rõ như vậy, sao mà chị không biết được. Ngay lúc nãy ăn cơm, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm em, giống như muốn tuyên cáo cho mọi người biết ấy, muốn làm như không thấy cũng khó.”
Chị Mạn Thanh cười rồi đẩy nhẹ tôi một cái: ‘Được rồi, đi thôi! Hạt Dẻ, lại giúp mợ đốt đèn nhé!”
“Ưm.”
Tôi mua tổng cộng 12 cái đèn tròn, phân chia ra đốt trước cửa nhà hai cái, trước cổng một cái, nhà Trần Hạo cũng làm tương tự, trước nhà thờ 2 cái, còn lại 4 cái, chúng tôi sẽ đem đốt tại khu mộ.
Việc đốt đèn trước cửa nhà, để khi linh hồn người thân có về thì cũng thấy ánh đèn soi sáng đường đi.
Khi chúng tôi vừa đốt đèn xong, hai người Lục Lăng Tranh cũng đi lên, có vẻ như buổi nói chuyện cũng khá tốt đẹp. Đồng hồ đã điểm 7 giờ tối, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị đồ cúng, giấy tiền, vàng mã, xếp đầy 2 mâm, mâm giấy tiền, một mâm đồ cúng, chuẩn bị xong, chúng tôi liền ra khỏi nhà.
—
Hồng Trà: Việc Hạt Dẻ là con trai của nam9, sau này nu9 cũng sẽ biết, biết sớm thôi. Tại Trà thấy lúc này mà vỡ lẻ ra, thì nu9 sẽ cho rằng anh muốn quen với mình vì con thì mắc công nữa.