Ngấn lệ mỉm cười nhớ chuyện xưa
Chủ đề: điểm nóng dạo gần đây của Tân Lâm Sơn —— Anh Trai Xin Lỗi
Người gửi: Thám Tử
Nội dung: mỗi đêm đến thời gian cố định sẽ nhập định spam loa, nội dung chỉ có một câu, “Xin lỗi, tha thứ tớ.” Những chi tiết khác không rõ, bắt đầu spam từ đầu tháng, đã được nửa tháng rồi, hiện tại trong server ai nấy đều thân mật gọi anh là “Anh Trai Xin Lỗi.”
Thực rất hiếu kỳ, Anh Trai Xin Lỗi rốt cuộc đang xin lỗi ai? Tại sao xin lỗi? Anh đã gây ra tội ác tày trời gì mà đối phương không thể tha thứ cho anh?
…
——————————————————————————-
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: xin lỗi, tha thứ tớ.
Kênh thế giới:
“Lại tới nữa, Anh Trai Xin Lỗi anh thiệt chấp nhất.”
“Anh Trai Xin Lỗi anh thiệt nghị lực.”
“Anh Trai Xin Lỗi anh thiệt nhiều tiền.”
“Gần đây bận thi không online, có ai giải thích cho tôi Anh Trai Xin Lỗi là gì không?”
“Chính là bắt đầu từ nghỉ hè, mỗi đêm đúng 18 giờ sẽ spam loa xin lỗi, còn đúng giờ hơn cả update của Võng Du chi Ngã Bất Phối.”
“Hơn nữa khoảng thời gian này mỗi ngày đều bị anh ta bao trọn gói, bất kể là ai phát loa đều bị anh ta đẩy xuống, không thấy hiện giờ không ai phát loa à.”
“Tại sao phải xin lỗi?”
“Không biết.”
“Xin lỗi ai?”
“Không biết.”
“Tôi nói này Anh Trai Xin Lỗi, anh không điểm danh không điểm họ, làm sao người ta biết anh đang xin lỗi ai?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: người tôi muốn xin lỗi, nếu cậu ấy nhìn thấy sẽ hiểu.
“Vì sao nhất định phải xin lỗi bằng loa, không thể nói chuyện riêng sao? Đừng nói là anh đang gây chú ý nha.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi cũng muốn nói chuyện riêng với cậu ấy lắm, nhưng chỉ cần tôi vừa PM cậu ấy sẽ offline, kênh thế giới bình thường cậu ấy toàn che sạch, kênh bang hội cũng không nhìn, tôi chỉ đành spam loa.
“Nếu cậu ta thật tâm không muốn xem thì cũng có thể dùng băng dính che cái vị trí kia vậy.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: vậy tôi cũng đành bó tay, tôi không nghĩ ra còn cách nào khác có thể nói chuyện với cậu ấy, nếu đã làm phiền mọi người thì thật xin lỗi.
“Vậy anh tính xin lỗi tới khi nào đây?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: đến khi cậu ấy chịu tha thứ cho tôi mới thôi.
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: sao mấy người ngừng đánh hết rồi?
【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: đang nghe Anh Trai Xin Lỗi kể chuyện.
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: … Cái đó thì có gì đáng nghe.
【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: tò mò chứ, anh ta đã spam nửa tháng rồi, tất cả mọi người đều muốn biết anh ta rốt cuộc đang xin lỗi ai.
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: mọi người thiệt rảnh rỗi.
“Anh không có Khấu Khấu của người ta à? Hay là di động gì đó.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: QQ của cậu ấy đổi, di động không nhận điện thoại của tôi, không biết có phải đã bỏ tôi vào sổ đen rồi hay không.
“Anh nhất định đã đắc tội cậu ta rất nặng, nếu không làm sao phải trốn anh đến mức này.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: đúng vậy, cậu ấy hễ gặp tôi là bỏ chạy, cả nhà cũng không chịu về, còn dọn ra ngoài ở. Tôi đến ký túc xá tìm cậu ấy rất nhiều lần nhưng mỗi lần đều bị bạn cùng phòng của cậu ấy đuổi ra ngoài, bạn cùng phòng của cậu ấy cao tới hai mét, tôi không dám đánh nhau với người ta
“… Nghĩ đến hình ảnh anh bị bạn cùng phòng cao hai mét đá ra ngoài, bỗng dưng cảm thấy thiệt ngộ nghĩnh, tôi là người duy nhất sao?”
“Không chỉ có mình bạn đâu, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy buồn cười.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: ha ha.
【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: tớ cũng thấy buồn cười.
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: một cái loa nói một câu ha ha, tiền trợ cấp của phi công còn cao dữ, lạm dụng quân phí.
【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: chỉ cần ai kia nói một câu là có thể tiết kiện một khoảng quân phí rồi nhưng người ta nhất định không chịu nói.
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: ai kia cứ không thích nói đấy, có ngon thì cậu cắn người đó đi.
“Anh Trai Xin Lỗi, mỗi ngày anh chỉ spam một câu như vậy thiệt nhàm chán, anh ít nhiều cũng kể chút chuyện nghe đi chứ.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: kể gì đây? Miệng lưỡi tôi ngốc lắm, không giỏi dỗ người khác.
“Vậy kể vì sao anh đắc tội người kia đi.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: có một lần tôi mắng cậu ấy một trận, cảm xúc khi ấy khá kích động, không khống chế được, kết quả từ đó về sau cậu ta bắt đầu trốn tôi, có thế nào cũng không chịu để ý tôi, ngay cả xin lỗi cũng không nghe.
“Chỉ có vậy? Lòng dạ hẹp hòi quá đi.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: có thể là do từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng hung với cậu ấy, ngay cả một câu nặng lời cũng chưa từng nói, thoáng cái tương phản quá lớn, đã dọa cậu ấy rồi chăng.
“Thì ra hai người quen biết nhau từ nhỏ?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: ừ, bọn tôi cùng lớn lên trong một khu nhà, bắt đầu từ lúc có trí nhớ thì đã ở bên nhau, nhà trẻ, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, mãi đến trung học cũng chưa từng tách ra.
“Này cũng lâu quá chứ, phải có bao nhiêu năm ấy nhỉ?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: để tôi tính thử xem, hẳn là có mười bảy năm rồi.
“Đậu xanh rau muống, vậy mà còn có thể bế tắc thành như này? Thiệt không dễ dàng.”
【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: em hình như cũng từng nghe một chuyện rất giống như này? Chẳng qua phiên bản em nghe là mười sáu năm.
【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: ai biết.
“Anh Trai Xin Lỗi, kể một tí về chuyện hồi nhỏ của mấy anh đi, rất muốn nghe.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: muốn kể gì đây?
“Kể đại cái gì cũng được, nói không chừng anh vừa hồi ức, đối phương sẽ nhớ lại chuyện cũ, bị xúc động, sẽ tha thứ cho anh.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: vậy được rồi, để tôi nghĩ đã…
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: từ nhỏ cậu ấy đã đặc biệt bướng bỉnh, khi ấy hàng xóm kế bên nhà tôi có một đứa bé, bằng tuổi bọn tôi nhưng không hề chơi với bạn cùng lứa, thế là cậu ấy cứ cách ngày lại chạy đến quấy rối người ta.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: có một lần tan học, cậu ấy trực tiếp đẩy người ta rớt xuống sông, sau đó chạy đi mất, còn tôi thì ngốc nghếch đứng trên bờ, người kia sau khi bò lên không tìm thấy Dương Dương đâu thì tự dưng đánh tôi một trận, tôi đương nhiên cũng trả đòn, thế là hai đứa tôi sau khi về nhà cùng bị phạt đứng trong sân, kẻ đầu têu lại không bị gì.
“… Còn nhỏ đã quậy như vậy thì lớn lên còn thế nào nữa?”
“Thằng này có tiền đồ.”
【 đội ngũ 】 Hoa Mãn Lâu: Dương Dương?
【 đội ngũ 】 Tiểu Linh Dương: phì ~~ há há há há!
【 đội ngũ 】 [Bạch Thiếu Đường] rút lui khỏi đội ngũ.
【 chiến đấu 】 Bạch Thiếu Đường phát cuồng rồi!
【 chiến đấu 】 Bạch Thiếu Đường phát động công kích với Tiểu Linh Dương!
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: không nghĩ tới trải qua sự kiện đó, đứa bé nhà hàng xóm lại thành bạn với chúng tôi, có lẽ đây chính là không đánh không quen biết.
“Vui vậy, còn gì không?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: chuyện cũ nhiều lắm, tôi không biết phải kể chuyện nào.
“Chọn mấy cái quan trọng, cho anh ấn tượng sâu nhất mà kể.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: ấn tượng sâu nhất hả… Chỗ bọn tôi ở là khu nhà quân khu, trường học toàn trường thuộc quân đội, tôi nhớ hồi lớp ba hay lớp bốn, trường học có tổ chức cho bọn tôi đi tham quan căn cứ không quân.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: lần tham quan ấy tôi chẳng có cảm giác gì, nhưng cậu ấy thì rất kích động, sau khi trở về cậu ấy viết văn, nói giấc mơ của mình là muốn làm phi công.
“Kiểu tập làm văn như này tôi cũng từng viết nè, học sinh tiểu học đều phải viết, nhưng rồi cũng quên.”
“Ai mà không viết qua? Tôi còn viết về sau muốn làm tổng thống quốc gia kìa.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi cũng từng viết, tôi viết muốn làm một quân nhân, lớn lên bảo vệ tổ quốc. Nhưng cái này không phải viết bậy, ông nội tôi là quân nhân, ba tôi cũng là quân nhân, từ nhỏ tôi đã cảm thấy mình về sau cũng sẽ làm quân nhân, người nhà cũng giáo dục tôi như vậy, là thứ cảm giác vô cùng đương nhiên, hoàn toàn không có suy nghĩ phải phấn đấu vì nó.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhưng Dương Dương thì khác, từ nhỏ cậu ấy hễ đã xác định mục tiêu gì thì sẽ vô cùng cố gắng. Nói ví dụ như phi công rất chú trọng sức cân bằng, tan học cậu ấy liền tập xoay vòng vòng trong hành lang, cho dù có xoay đến choáng đầu, xoay đến không muốn ăn cơm thì cũng phải tập.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: có một lần tan học hai đứa tôi đi ra bờ sông, cậu ấy lại luyện tập, cái tư thế tập luyện này rất nguy hiểm, tôi lại ham chơi chạy xuống sông vớt cá, không để ý cậu ấy, kết quả khi cậu ấy dừng lại thì đứng không vững bị té, đập đầu trúng tảng đá, chảy máu tại chỗ.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi rất sợ hãi, vội vã tìm người lớn đưa cậu ấy vào bệnh viện, sau nhà của tôi biết chuyện này, mẹ tôi đặc biệt quý cậu ấy, đối xử với cậu ấy còn tốt hơn cả tôi, vì chuyện này mà lại phạt tôi đứng trong sân, tôi từ nhỏ đến lớn chỉ bị phạt đứng hai lần, đều là vì Dương Dương.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: khi tôi bị phạt, chẳng biết cậu ấy kiếm từ đâu ra một đống gạch mà trèo lên tường rào nhà kế bên nhìn tôi, trên đầu quấn băng vải, bộ dáng thê thảm thế mà vẫn có tâm trạng cười nhạo tôi, còn cười đến rất vui vẻ.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: khi tôi nhìn thấy dáng vẻ ấy tôi đã nghĩ, nếu giấc mơ của Dương Dương là làm phi công, vậy giấc mơ của tôi chính là giúp cậu ấy thực hiện giấc mơ.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: bởi vì chuyện này mà trán của Dương Dương đã lưu lại một dấu ấn, may mà không rõ, nếu để lại sẹo thì tôi đã thành tội nhân rồi, bởi vì trên cơ thể có sẹo thì không thể làm phi công.
“Tại sao?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: bởi vì trên trời áp suất thấp, vết sẹo sẽ nứt ra.
“Ra là vậy.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cho nên về sau khi Dương Dương luyện tập, tôi không dám rời khỏi một tấc, chỉ lo bảo vệ cậu ấy, sợ cậu ấy lại gặp nguy hiểm.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhưng con người cậu ấy đặc biệt giỏi gây chuyện, cho dù không nguy hiểm cũng có thể chế tạo ra nguy hiểm.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: năm cậu ấy mười ba tuổi ở ven đường nhìn thấy một con chó, bên cạnh con chó có vứt một cục xương, cậu ấy nhặt cục xương xong bỏ chạy, kết quả bị chó đuổi theo cắn, đuổi suốt ba con phố, cuối cùng vẫn bị chó cắn vào mông, tôi cũng không biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì nữa…
【 đội ngũ 】 Bạch Thiếu Đường: phì ~~ há há há há!
【 đội ngũ 】 [Tiểu Linh Dương] rút lui khỏi đội ngũ.
【 chiến đấu 】 Tiểu Linh Dương phát cuồng rồi!
【 chiến đấu 】 Tiểu Linh Dương phát động công kích với Bạch Thiếu Đường!
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: khi ấy tôi đặc biệt sốt ruột, sợ cậu ấy lại bị chó cắn ra dấu vết gì, về sau không thể làm phi công, thế là mỗi ngày phải lột quần cậu ấy ra kiểm tra xem có sẹo hay không.
“Phụt —— vì sao chuyện xưa này càng nghe càng đáng yêu vậy.”
“Ọc, màn hình của tao, tao xin lỗi mày.”
“Anh Trai Xin Lỗi anh xác định mục đích của mình chỉ là vì lo lắng người ta có bị sẹo hay không thôi? Chẳng lẽ tới giờ anh chưa từng có ý nghĩ khác?”
“Mười ba tuổi, đúng là niên kỉ của mối tình đầu, thật sự là khiến người mơ màng.”
“Này đã không phải tình cảm trúc mã bình thường rồi đúng không?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: còn nhớ hồi lớp bảy có rất nhiều nam sinh thích ra tiệm game chơi điện tử, cậu ấy cũng không ngoại lệ, kết quả thị lực bắt đầu giảm nhanh chóng. Sau tôi nghiêm cấm cậu ấy bước vào tiệm game nửa bước, chính cậu ấy cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vậy nên dù có thích chơi game đến đâu cũng ráng chịu đựng.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi tra tư liệu thấy có nói nhìn nhiều màu xanh lục, ăn vitamin A sẽ có ích cho thị lực, thế là hễ tan học tôi sẽ kéo cậu ấy ra ngoài trời, còn mỗi ngày mang theo một củ cà rốt bắt cậu ấy ăn. Ban đầu cậu ấy không thích ăn, nhưng chỉ cần bạn nói đây là để làm phi công thì dù có ghét đến đâu cậu ấy cũng sẽ ngoan ngoãn làm, đây chính là quyết tâm của cậu ấy.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tuy Dương Dương không thích ăn cà rốt, nhưng rất thích ăn nho, trong sân nhà tôi trồng rất nhiều nho, tới mùa nho chín, cậu ấy sẽ đặt một chiếc ghế nằm dưới giàn nho, há miệng chờ nho tự rơi xuống, rơi vào miệng mình.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: mùa hè hàng năm, vào lúc sẩm tối, hai đứa tôi sẽ ở trong sân, tôi lột nho, cậu ấy ăn nho, cậu ấy còn muốn so coi tôi lột nhanh hơn hay cậu ấy ăn nhanh hơn.
“Công sủng thụ, thiệt dễ thương.”
“Sủng nịch công X ngạo kiều thụ.”
“Chẳng lẽ không phải ngốc nghếch thụ?”
“Được rồi, ngốc nghếch ngạo kiều thụ.”
“… Mọi người đang nghe kể chuyện ngon lành, sao tự dưng nhảy ra nhiều hủ nữ vậy.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhớ hồi bọn tôi còn nhỏ, sữa còn rất quý giá, nhà bình thường mua không nổi, còn nhà tôi có định mức phân phối, một ngày có thể nhận một bình, tôi bèn mang đến trường học cho Dương Dương uống, gạt cậu ấy rằng tôi bị dị ứng đường sữa không uống được.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: kết quả bởi vì bổ sung canxi quá đầy đủ mà lên trung học cậu ấy bắt đầu nhổ giò, hơn nữa còn nhổ rất nhanh, mỗi lần đo chiều cao cậu ấy đều oán trách tôi cho cậu ấy uống nhiều sữa quá.
“Xỉu, cao mà còn không chịu? Chưa từng thấy nam sinh nào than phiền mình quá cao.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: bởi vì khi ấy giới hạn chiều cao của phi công là 1m78, vượt qua giới hạn này không thể ghi danh, mà cậu ấy đã sắp vượt qua… Cũng may về sau cải cách, giới hạn chiều cao điều chỉnh đến 1m85, nếu không tôi lại thành tội nhân hại cậu ấy không thể làm phi công.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: Dương Dương vì làm phi công mà từ nhỏ đã nghiêm khắc khống chế lượng vận động, lượng vận động quá nhiều, nhịp tim sẽ biến chậm, bất lợi cho việc lên trời, lượng vận động quá ít, thể lực sẽ rất khó qua cửa.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhằm duy trì trạng thái tốt nhất của thân thể, cậu ấy chỉ chơi hai môn thể thao, một là bơi lội, có lợi cho điều hòa nhịp tim, hai là trượt băng, có thể rèn luyện cảm giác thăng bằng.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: hễ đến mùa đông cậu ấy sẽ chạy ra mặt hồ gần chỗ bọn tôi để trượt băng, tôi luôn sợ mặt hồ đóng băng chưa chắc, nhất là vào thời gian đầu đông và đầu xuân, nhưng cậu ấy lại cứ khăng khăng muốn đi, hết cách, tôi đành phải đi trước thử băng cho cậu ấy, đề phòng cậu ấy té xuống.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: cậu ấy rất có thiên phú về mặt bơi lội, lần đầu tiên xuống nước đã vô sự tự thông, tư thế bơi gì cũng biết. Trừ bỏ không trung, cậu ấy thích nhất nước, hay thích tự xưng mình là mỹ nhân ngư, còn đùa rằng về sau nếu không đỗ phi công, không làm không quân thì phải đi làm hải quân, kỳ thật cậu ấy ưu tú như vậy, sao có thể không đỗ chứ.
“Thực cảm thấy tiểu thụ này quyết tâm ghê, thời đại này người có thể vì giấc mộng thời trẻ con mà làm đến mức này thiệt không nhiều.”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: đúng vậy, Dương Dương chính là người như vậy, vô luận ai nhìn thấy cậu ấy cũng sẽ bị nghị lực của cậu ấy khích lệ, khi bạn thấy cậu ấy cười thì phiền não gì cũng không còn, khi bạn thấy cậu ấy phấn đấu thì tất cả khó khăn đều không tồn tại.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: phi công, nhất là phi công không quân, có yêu cầu khảo hạch về thể xác lẫn tinh thần gần như hoàn mỹ, trong suy nghĩ của tôi, Dương Dương chính là người hoàn mỹ không tỳ vết nhất, không ai thích hợp làm phi công hơn cậu ấy.
“Nói nãy giờ, vậy anh ta về sau có làm được phi công không?”
“Đúng vậy đúng vậy, anh ta rốt cuộc có làm không?”
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: mùa hè hàng năm, quân đội sẽ tổ chức cho thủ trưởng và người nhà đi du lịch an dưỡng, năm nào tôi cũng gọi Dương Dương đi cùng, mùa hè năm lớp 11 cũng không ngoại lệ.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: năm ấy địa điểm an dưỡng là ở ven biển, mấy đứa bọn tôi từ nhỏ lớn lên trong đất liền, đó là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy biển, vô cùng hưng phấn.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: Dương Dương rất tự tin vào khả năng bơi của mình, tôi đương nhiên cũng không chịu lạc hậu, chúng tôi khi ấy chẳng hiểu gì về biển rộng, tình hình trên biển rất phức tạp, chúng tôi lại quá trẻ tuổi, quá tự phụ, bất tri bất giác đã bơi cách bờ biển quá xa, đợi hai chúng tôi phát hiện thì xung quanh đã không còn ai.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: trước đó chúng tôi không hề biết, thời tiết trên biển có thể thay đổi thất thường, một giây trước còn gió êm sóng lặng, đảo mắt đã sóng cả dâng trào. Trên đường bơi trở về, tôi đột nhiên thấy lưng nhói lên, tiếp theo là cơn đau thấu xương, ngay sau đó nửa người đã chết lặng không thể động đậy.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nếu không có Dương Dương liều mạng đỡ tôi, thì đến nổi trên mặt nước tôi cũng không làm nổi, sau đó, thời tiết thay đổi…
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: tôi thật sự không dám nhớ lại cảnh khi ấy, chỉ nhớ từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy, bốn phương tám hướng chẳng thấy đất liền, bầu trời âm u như tận thế, con sóng đợt sau cao hơn đợt trước, có mấy lần tôi đã cho rằng mình sẽ bị sóng dìm xuống đáy biển, không nổi lên được nữa.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: không biết qua bao lâu, có một con thuyền đánh cá trên đường về đi ngang qua, cứu chúng tôi lên, ngư dân có kinh nghiệm vừa nhìn đã biết tôi bị sứa đốt, mùa này tại vùng biển đó có rất nhiều sứa, thậm chí có người từng vì thế mà chết.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: sau khi chúng tôi được cứu lên thuyền, mới phát hiện Dương Dương bị thương sau lưng, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng, máu cứ chảy mãi không dứt, tôi không dám nhìn, cậu ấy cũng không dám hỏi, chờ chúng tôi lên bờ thì máu đã nhuộm đỏ hơn nửa khoang thuyền, nhìn thấy mà ghê người.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: sau chúng tôi được khẩn cấp đưa đi cấp cứu tại một bệnh viện gần đó, may mắn tính mạng không gặp nguy hiểm, coi như tìm được đường sống trong chỗ chết.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: chỗ bị sứa đốt đau vô cùng, cái đau này thực rất khó miêu tả bằng từ ngữ, tôi đau đến mức trợn tròn mắt suốt ba ngày ba đêm.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: nhưng tôi biết dù mình có đau đến đâu thì cũng không đau bằng Dương Dương.
【 loa 】 Mạnh Gia Hổ: chỉ vì cứu tôi mà sau lưng Dương Dương may mười sáu mũi, về sau không bao giờ có thể làm phi công.