Hai tiểu thụ học thổi tiêu
Tiêu đề: sau màn cầu hôn của liên minh chiến hôm qua, em lại tin vào tình yêu!
Người gửi: Cảm Động Vì Anh
Nội dung: một lần nữa xây nhà vì Đế Thích đại thâm tình, hi vọng Lưu Ly Khấu có thể chấp nhận Đế Thích đại, hãy theo ảnh đi!
1L: hãy theo ảnh đi!
2L: hãy theo ảnh đi!
…
NL: can thiệp vào chuyện riêng của người khác như này có phải kì lắm hông, nhỡ đương sự không muốn thì sao… Cơ mà màn cầu hôn của Đế Thích đại hôm qua quả thật rất cảm động, hãy theo ảnh đi!
——————————————————————————-
Tiết thanh minh sắp tới, hôm nay bốn người đều ở nhà Lăng Dương, Bạch Lung tiếp một cú điện thoại xong liền ra hiệu cho Lăng Dương xuống lầu.
“Làm gì?”
“Có bạn từ phương xa.”
Lăng Dương vừa xuống lầu đã thấy có một chiếc xe Jeep việt dã của quân đội dừng ngay cửa nhà, biển số xe bắt đầu bằng một chữ “không” (‘không’ trong ‘không quân’) đỏ tươi. Cậu đang tò mò thì thấy cửa ghế lái mở ra, một anh chàng đẹp trai mặc quân phục xanh da trời nhảy từ trong ra.
“Tiểu Dương Tử!” Đối phương vừa xuống xe đã nhiệt tình gọi Lăng Dương.
“Anh Tu Võ?” Lăng Dương vọt tới, “Sao anh lại tới đây?”
“Đi trường học điểm danh, thuận tiện mang đồ cho chú Bạch.”
“Điểm danh? Anh được cử đi trường quân đội? Chúc mừng nha!” Lăng Dương nghe xong vạn phần vui sướng.
“Ha ha,” Đường Tu Võ vỗ một cú vào lưng Lăng Dương, “Về sau anh mày cũng là dân làng đại học, có chuyện gì anh bảo kê cho.”
Lăng Dương vừa nói chuyện vừa không ngừng quan sát Đường Tu Võ từ trên xuống dưới, từ thời trung học cậu đã nhận ra đối phương là người mặc quân phục đẹp nhất trong những người mình quen biết, lần trước về nhà gặp Đường Tu Võ là mùa đông, anh còn mặc áo khoác quân đội, bộ dạng mặc quân phục như giờ đã có gần năm rưỡi không thấy, trông vẫn anh tuấn rắn rỏi như trong trí nhớ.
Diệp Lãng xuống lầu, trùng hợp nhìn thấy hết cảnh này, hiện giờ Lăng Dương đang nghĩ gì trong bụng, hắn chỉ cần nhìn cái là biết ngay.
Bạch Lung và Từ Hiền cũng đã tới, Đường Tu Võ chào Bạch Lung, “Thứ chú cần ở tất trong cốp xe, chú xem thử đi, đây là chìa khóa.” Anh ném chìa khóa xe cho Bạch Lung.
Lăng Dương ngạc nhiên quay đầu hỏi Bạch Lung, “Cậu lại đang lên kế hoạch bí mật gì thế?”
“Kế hoạch du lịch tiết thanh minh.”
Con mắt Lăng Dương phát sáng, “Có tớ không?”
“Không có.”
Lăng Dương trưng ra trạng thái chó con, “Đại ca, Bạch thiếu gia, Long ca ~~~~”
Bạch Lung mặc kệ Lăng Dương đang xun xoe, mở cốp xe kiểm tra trang bị, Đường Tu Võ lúc này mới nhớ ra trong cốp còn có đồ của mình, vội chạy tới lấy từ bên trong ra một cặp ***g cơm ba tầng hình tròn.
Lăng Dương cũng chạy theo xem, thấy cặp ***g trong tay Đường Tu Võ vô cùng tinh xảo, không nén được tò mò, “Đây là gì?”
“Chút món ăn vặt.”
“Cho em xem với,” Lăng Dương vươn tay muốn mở nắp cặp ***g, Bạch Lung nhanh tay hơn cậu, dùng một tay chụp lấy cổ tay Lăng Dương.
Lăng Dương khó hiểu mà nhìn Bạch Lung, bỗng giật mình ngộ ra, vội rụt tay về, chắp hai tay thành chữ thập mà tế bái, “Mạo phạm mạo phạm.”
Đường Tu Võ ngược lại không thấy có gì to tát, “Ha ha không sao, nghỉ lễ nên cùng anh trai đi gặp cha mẹ, lần sau sẽ mời em ăn.”
Bạch Lung nghe thấy lời của Đường Tu Võ, do dự trong chốc lát, rồi vỗ cánh tay đối phương, hất cằm ý bảo đối phương ra kia nói chuyện.
Lăng Dương còn đang bận sục sạo tứ phía trong cốp xe, thấy cái gì cũng muốn mở ra xem, không để ý hai người kia đã đi xa.
“Có việc?” Đường Tu Võ thấy xung quanh không ai bèn mở miệng hỏi.
Bạch Lung dường như rất bối rối, không biết phải mở miệng nói những lời kế tiếp như nào, Đường Tu Võ thấy vậy trong lòng cũng sinh nghi.
“Chú Bạch, có chuyện gì chú cứ nói thẳng.”
“Là… anh của anh gần đây khỏe không?”
Đường Tu Võ sửng sốt, “Lúc anh gọi điện cho anh ấy, không thấy ảnh nói gì hết,” Anh bỗng nhiên sốt ruột, “Lẽ nào anh ấy gặp chuyện gì?”
“Anh đừng gấp,” Bạch Lung thấy thế vội trấn an, “Kỳ thật em cũng chỉ nghe nói thôi, chưa chắc là thật.”
“Anh ấy rốt cuộc làm sao?”
Bạch Lung tổ chức ngôn ngữ mất vài lần, từ nhỏ đến lớn, cậu nói đen là đen, nói trắng là trắng, cho tới giờ chưa từng nói láo, nói đến xạo sự thì cậu thật sự không thể đạt tới cảnh giới há mồm thành văn không cần bản thảo như Lăng Dương, “Em nghe bảo gần đây có một kẻ lạ thường quấy rối anh ấy…”
Vẻ mặt Đường Tu Võ tức thì nghiêm túc, “Anh biết rồi, cám ơn chú nói cho anh biết.”
Bạch Lung thấy anh dễ dàng tin lời mình như vậy, trong lòng có chút áy náy, nhưng nói xạo thì cũng đã xạo rồi, không thể thu hồi lại.
Đường Tu Võ trở về đánh tiếng với Lăng Dương, “Anh có việc, đi trước một bước, lần sau rảnh thì tụ tập một bữa.”
Lăng Dương cho rằng đối phương bận chuyện trường học nên cũng không giữ lại, còn vui vẻ chào tạm biệt.
Thấy Đường Tu Võ đi rất xa, Bạch Lung mới lấy di động ra, gọi một cú điện toại, “Alô, Vệ Thi, là tôi…”
※
Đường Tu Văn mới đi vào khu túc xá giáo sư, đã thấy Vệ Thi đứng dưới lầu.
Sắc mặt anh có một thoáng mất tự nhiên, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại, thoải mái đi về phía ký túc xá của mình.
Khi đi ngang qua Vệ Thi, anh cứ nhìn thẳng phía trước, đối phương cũng thật không nói gì, cái này ngược lại khiến cho Đường Tu Văn rất khó hiểu, anh đi được vài bước rồi dừng lại, xoay người, “Cậu có chuyện gì?”
Vệ Thi chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm đối phương không nói một câu, Đường Tu Văn nhướng mày, thằng nhóc này muốn gì đây?
Đúng lúc này, Vệ Thi đưa tay lên, kéo tay anh lại, trong giọng nói mang theo sự cấp thiết, “Tôi biết tôi gạt anh là tôi sai, nhưng anh phải nghe tôi giải thích…”
Đường Tu Văn bị hành động khác thường của Vệ Thi làm cho bối rối, hoàn toàn đoán không ra như này là như nào.
Chỉ nghe cách đó không xa vang lên một tiếng bang, một cặp ***g rớt xuống, các món ăn văng đầy đất, nắp hộp hình tròn lăn một vòng trên mặt đất. Ngay sau đó có một thanh niên mặc quân phục xông tới, cho một quyền ngay cằm dưới của Vệ Thi, điểm thiên phú của Vệ Thi đã cộng hết vào trí thông minh, sức chiến đấu gần như bằng 0, một quyền này đã đánh cậu lùi mấy bước, tiếp theo đó thêm một cước rắn chắc vào ngực, Vệ Thi chỉ cảm thấy không khí trong phổi nháy mặt bị dùng sức rút ra, đến hô hấp cũng không thể tiến hành, lập tức ôm ngực quỳ xuống đất, Đường Tu Võ vẫn không chịu dừng tay mà muốn ra tay tiếp. Đường Tu Văn thấy tình hình không ổn, đứa em trai của anh trời sinh thần lực, một quyền một cước tung ra, cây máu của Vệ Thi e là đã thấy đáy, nếu còn trúng thêm một quyền nữa thì có khi phải chết người.
Đường Tu Văn không hề nghĩ ngợi, vọt tới ngăn trước mặt Vệ Thi, Đường Tu Võ thấy anh trai nhảy ra cản, tức thì thu tay trong hoảng sợ, nhưng lực độ quá mạnh không thể khống chế, một quyền này vẫn có năm phần rơi vào người Đường Tu Văn, cũng may Đường Tu Văn lập tức dùng hai tay cản lại, không tạo thành thương tổn quá lớn.
“Anh!” Đường Tu Võ khẩn trương gọi.
Đường Tu Văn chỉ cảm thấy hai tay mình run lên, nửa ngày mới có thể động đậy, “Xuống tay thiệt ác độc…”
“Anh xông lên làm gì!”
“Anh mới phải hỏi em xông lên làm gì?”
“Không phải nó quấy rối anh sao?”
“Nó là học trò anh.”
“Hả??”
Đường Tu Văn quay đầu nhìn Vệ Thi đã té trên mặt đất mặt trắng như tờ giấy, “Chậc, em đánh người ta sắp chết rồi.”
“… Vậy làm sao giờ?”
“Em nói làm sao giờ? Đưa đi bệnh viện chứ làm sao.”
“À!” Đường Tu Võ làm động tác muốn cúi xuống cõng.
“Không thể cõng, em không thấy xương sườn của nó phỏng chừng bị em đánh gãy rồi sao? Có khi còn thương tới phổi.”
“Vậy, quanh đây có cáng không?”
Đường Tu Văn chậc một tiếng, lấy ra di động, “Gọi 120 đi, hết đứa này tới đứa khác, chỉ biết kiếm chuyện cho tôi.”
※
Kỳ nghỉ thanh minh tới rồi, mới sáng sớm Lăng Dương đã khẩn cấp kéo Từ Hiền dậy, vác hành lý tới điểm xuất phát đã hẹn trước, khi hai người đến, Diệp Lãng và Bạch Lung đều chưa tới.
Đợi một hồi, Diệp Lãng mới đến, hắn mặc áo khoác da bóng màu cà phê, khóa kéo chỉ kéo lên phân nửa, lộ ra áo ba lỗ thun màu đen bên trong, đường nét thớ ngực nhìn thấy không xót gì, thân dưới mặc quần dài màu kem, toàn bộ phần dưới đầu gối được nhét vào trong bốt cảnh sát ống cao. Bốt cảnh sát này theo phong cách Mỹ, phần dưới có dây giày, ống giày vừa vặn cứ như được làm riêng cho Diệp Lãng, dán sát vào bắp chân không khe hở, tôn lên phần chân vừa thẳng vừa dài.
Diệp Lãng tay phải xách một túi thể thao màu nâu, trên mặt mang cặp kính râm Ray-Ban siêu bự, che hơn nửa khuôn mặt, nhìn không rõ biểu tình.
Lăng Dương thầm hú một tiếng trong bụng, đưa tay bưng kín mũi miệng.
Diệp Lãng bước nhanh ngang qua cậu, khi sát vai thì bỏ lại một câu, “Có chảy máu mũi đừng quên ngẩng đầu.”
Lăng Dương lập tức ngẩng đầu lên.
Lại đợi thêm mười mấy phút, Bạch Lung mới khoan thai tới trễ, Lăng Dương suýt nữa thì chết vì mất quá nhiều máu.
Bạch Lung nhìn dáng vẻ thảm hại của Lăng Dương rất chi là sung sướng, “Xin lỗi, kẹt xe.”
Lăng Dương ngắm chiếc xe Jeep mang biển quân đội mà Bạch Lung lái đến, giơ một ngón giữa với cậu ta. (biển số quân đội là biển ưu tiên)
Trong bốn người chỉ có Bạch Lung có bằng lái, nhưng cũng may đặc điểm lớn nhất của vùng Hồ Sóc là núi nhiều, ra khỏi nội thành tìm bất cứ chỗ nào cũng có thể làm thắng địa cắm trại, nơi Bạch Lung chọn cách làng đại học không xa lắm, có non có nước phong cảnh rất được, phụ cận còn có trường bắn và căn cứ dã ngoại chân nhân CS (counter strike: game bắn súng) để giải trí, tiếp tế cũng rất phương tiện.
Tiền Đường mặc dù là trường không quân, nhưng kỹ năng sinh tồn dã ngoại trên mặt đất là thường thức phải có, Bạch Lung tìm nguồn nước nhóm lửa không gì không biết, Từ Hiền nhìn mà khâm phục không thôi.
Lều trại Đường Tu Võ mang đến là lều quân dụng nhiều người, năm sáu người ngủ trong một lều cũng không thành vấn đề, loại lều này không dễ thao tác như lều dân dụng, khi bung ra khá là tốn sức, cũng may Diệp Lãng luôn kiên trì rèn luyện sức lực, hai người phối hợp chỉ chốc lát sau đã căng xong hai lều.
Lăng Dương vừa đến đích đã ầm ĩ la đói bụng, bận rộn tìm đồ ăn, lúc này đang bò vào cốp xe mò loạn cả lên, bánh quy nén quân dụng? Từ nhỏ đã ăn, ăn đến muốn ói luôn; chocolate quân dụng? Thuần túy để bổ sung năng lượng, quá ngọt; thịt bò khô quân dụng? Quá cứng, nhai không được; thịt hộp quân dụng? Này thì còn được…
Lăng Dương mò hết một lượt từ trong ra ngoài, xong nhô đầu ra từ cốp xe, “Sao toàn là cống phẩm quân đội thế này? Không có món gì bình thường sao?”
Lời này đã nhắc nhở Từ Hiền, “A, tớ có chuẩn bị, ở trong này,” Từ Hiền lấy từ trong túi của mình ra vài hộp đóng kín đưa cho Lăng Dương.
“Vẫn là Hoa Hoa nhà tớ hiền huệ.” Lăng Dương rất tự nhiên nhận lấy mở ra ăn, vừa ăn vừa tiếp tục mày mò trong cốp xe.
“Hơ, này mà cũng có?” Lăng Dương lấy ra hai chai được gói rất chắc chắn, bóc ra một chai, là một bình Mao Đài (1 loại rượu) quân dụng, “Bình kia cũng vậy hả?”
Cậu cẩn thận mở bình đóng gói thứ hai, thân bình không có nhãn, nhưng Lăng Dương vừa nhìn đã biết là gì.
Bạch Lung cũng nhìn thấy, “Có lẽ là Mạnh gia đưa, nhà họ mỗi năm đều ủ rất nhiều.”
Lăng Dương yên lặng ngắm bình rượu nho trong tay, không biết lại nhớ tới chuyện xưa nào.
Một chiếc khăn lông vứt trúng ngay mặt cậu, đánh thức Lăng Dương khỏi sự trầm tư.
Lăng Dương ngẩng đầu, Diệp Lãng đang đứng ở đuôi xe, tay phải bắc lên trần xe, như đã nhìn thấu tâm tư của cậu.
“Mọi người đều bận việc, có mình em ở đây nhàn hạ, xuống làm việc nhanh.”
Lăng Dương cười khan một tiếng để che giấu, hai tay nắm hai bình rượu, miệng ngậm sandwich, cong thắt lưng chui ra ngoài, ôm lấy cổ Diệp Lãng từ sau, cả người vắt vẻo trên người hắn, tùy ý đối phương kéo đi.
Diệp Lãng tuy nói là bảo Lăng Dương xuống làm việc nhưng kỳ thật bọn Từ Hiền đã thu dọn xong đâu vào đấy, Lăng Dương ăn no uống đủ rồi cũng thấy áy náy, bèn tự đề cử biểu diễn tiết mục trợ hứng cho mọi người.
Chỉ thấy cậu hắng giọng, tay trái đặt ở má trái, tay phải giơ lên ngang tai, nhón thành một đôi lan hoa chỉ (ngón giữa với ngón cái chụm lại như bồ tát hoặc như mấy người hát tuồng), cất cao giọng, ý ý á á bắt đầu hát.
“Ngạo khí ngạo tiếu vạn thông lãng,” Lan hoa chỉ đẩy sang phải.
“Nhiệt huyết nhiệt tăng hồng nhật quang,” Ngón tay trượt sang trái một chút.
Cậu hát bằng giọng uốn lưỡi của Vương Phỉ, “Đảm tự thiết đả ớ ơ, cốt như tinh cương ớ ơ, hung khâm bách thiên táng,” ôm ngực, “Nhãn quang vạn lý tàng,” vịn trán, “Ngộ phấn phát tự cường, tố hảo hán~”
Từ Hiền cười đến không thẳng được lưng, Bạch Lung nhìn mọi nơi tìm vũ khí muốn đập xỉu Lăng Dương, Lăng Dương thì bận rộn vừa trốn vừa chạy ra sau lưng Diệp Lãng, còn không quên huênh hoang với hắn, “Sao hả thiếu gia, trình độ như em có vào giới showbiz cũng là chuyện nhỏ đúng hông.”
Diệp Lãng cười nhạo, “Dựa vào em? Ca hát lạc tông, múa may lạc điệu, diễn kịch hở,” Hắn nghiêng đầu đánh giá một chút, “Ngược lại diễn giỏi thật.”
Lăng Dương nghẹn lời nửa ngày không thể phản bác, càng sát lại gần uốn éo trên người đối phương, “Em còn biết chơi nhạc nữa.”
Diệp Lãng cũng dán sát bên tai cậu, “Thổi tiêu không tính là chơi nhạc.”
Lăng Dương: 凸皿凸
Không biết có phải thần giao cách cảm không mà Bạch Lung bỗng nói chuyện, “Nào Tiểu Dương Tử, thổi tiêu cho bổn thiếu gia coi.”
Từ Hiền đang cầm bình nước uống, nghe xong câu này thì phun hết ra, bị sặc ho gần chết, Diệp Lãng cũng hoài nghi nhìn đối phương.
Lăng Dương trái lại không có chút lúng túng nào, “Thổi hay thì thiếu gia có thưởng không?”
“Thổi xong rồi hẵng nói.”
Lăng Dương cười hì hì, lấy di động từ trong túi ra, nhấn vài cái, hai tay cầm di động như đang cầm sáo đưa tới bên miệng, thật sự bắt đầu thổi có bài bản hẳn hoi, làn điệu du dương, tiếng ngân lượn lờ, quả thật có vài phần như tiêu.
Diệp Lãng không hề biết Lăng Dương còn có trò này, cảm thấy rất mới mẻ, điệu nhạc cậu thổi cũng thực quen tai, cẩn thận nghe, hóa ra là nhạc đăng nhập của “Hồn Đạm OL”.
Lăng Dương kết thúc một bài, Từ Hiền còn chưa nghe đủ, la hét đòi cậu thổi thêm bài nữa, Lăng Dương thấy Từ Hiền có hứng thú, đơn giản đưa di động cho Từ Hiền rồi hướng dẫn một chút, ứng dụng này không khó xài, không bao lâu Từ Hiền cũng đã có thể thổi ra ngô ra khoai. (ứng dụng thổi sáo này Iphone có khá nhiều)
Sau khi ăn xong Bạch Lung và Từ Hiền đi vào núi, Diệp Lãng đi tới đi lui sắp xếp đồ đạc, Lăng Dương ngồi trên đất, cầm cuốn tạp chí làm bộ như đang xem, nhưng tầm mắt thì vẫn trộm dừng trên giày cảnh sát của Diệp Lãng.
Nói thế nào nhỉ, ra ngoài chơi đúng là chuyện tốt, bình thường ở trong trường học không thể mang bốt ống cao nổi bật như vầy, loại bốt cao tới đầu gối như này là tình yêu to lớn của Lăng Dương, tưởng tượng phối hợp nó với đồng phục cảnh sát, tràn đầy hơi thở chinh phục và xâm lược, khiến người không kìm được muốn thần phục.
Đang nghĩ bậy nghĩ bạ, Lăng Dương bỗng phát hiện đôi giày mình chú ý nãy giờ đang dừng lại trước mặt, cậu thắc mắc ngẩng đầu xem.
“Tạp chí cầm ngược.” Diệp Lãng lạnh lùng nói.
Lăng Dương vội vàng điều chỉnh tờ báo, xong cúi đầu xem thử, ý, không đúng, giờ mới ngược.
“Gạt em thôi.” Diệp Lãng nói.
Lăng Dương: “…”
Anh Lãng, anh học xấu! Anh đã biết gạt người! Hu hu hu…
___________________
Lời tác giả:
Nhà sư tử HE xong sẽ bắt đầu đưa trọng tâm trở lại nhà Sói Dê, tôi biết mọi người rất sốt ruột, nhưng đã nghiêm túc viết lâu như vậy cũng đâu thể kết bậy đúng không, nhịn thêm chút xíu đi, khui bí mật cũng chỉ mất hai ba ngày thôi.
___________________
bốt cảnh sát (hình của tác giả)