Cao thủ khai sơn Tiểu Linh Dương
Tiêu đề: hợp server rồi, bàn một tí về các đại thần nổi tiếng ngày xưa của Đại Sơn phần hai —— Mạnh Gia Hổ & Tiểu Linh Dương
Người gửi: Bách Hiểu Sinh
Nội dung: hôm nay bàn tới tốp thứ hai trong hàng danh nhân của Đại Sơn, hai vị phó bang chủ của Viện Tâm Thần.
Mạnh Gia Hổ, chiến sĩ, song tu, PVE hệ phòng ngự, PVP hệ ma kiếm, phó bang chủ Viện Tâm Thần Hai ○ Một, MT đoàn một của Viện Tâm Thần.
Một trong ba đại danh T của Đại Sơn, thao tác số một, bắt đầu từ lúc Open Beta, dẫn dắt đoàn người Viện Tâm Thần FD gần hai phần ba BOSS phó bản, cho ra không ít hướng dẫn công BOSS từ góc nhìn của MT, nói không ngoa thì có rất nhiều MT thế hệ sau này là xem hướng dẫn của hắn mà trưởng thành. Mặt khác nghe đồn bản thân hắn là phi công, nhưng độ tin cậy còn chờ điều tra.
Tiểu Linh Dương, tế ti hệ tự nhiên, giai đoạn trước chủ PVE, giai đoạn sau chủ PVP, phó bang chủ Viện Tâm Thần Hai ○ Một, MH (main healer) đoàn một của Viện Tâm Thần.
Người này ban đầu nổi tiếng ở server nhờ gây thị phi, về sau dần cho ra khá nhiều đoạn clip PK của tế ti tự nhiên, nhất thời kéo theo hệ tự nhiên trong toàn server tăng vọt, cải biến cục diện hai hệ thánh quang hủy diệt chia đều thiên hạ, dẫn dắt nghề tế ti phát triển theo hướng đa dạng hóa, được phong là ông tổ khai sơn của tế ti tự nhiên còn là vì cách PK của hắn có đủ mười phần thẩm mỹ, có vô số fan hâm mộ.
Câu nói nổi tiếng nhất của Tiểu Linh Dương: tế ti tự nhiên là một nghề mà trong lúc hô hấp cũng có thể hấp thu linh khí của thiên địa vạn vật.
Bạch Thiếu Đường, Mạnh Gia Hổ, Tiểu Linh Dương, ba người ngoại trừ thành lập bang hội Viện Tâm Thần, còn thành lập “Không quân hai ○ một tiểu tổ chung sở thích ngoại khóa”, thu hút rất nhiều cao thủ của Đại Sơn gia nhập, sản xuất ra đủ loại hướng dẫn trò chơi mang tính thực dụng, mang tính giải trí, mang tính kiếm chuyện làm, được đăng dài kỳ trên tạp chí “Tình game” với hình thức tuyển tập quà tặng, tục xưng sách nhỏ, rất nhiều người chơi “Hồn Đạm OL” cũng vì cuốn sách nhỏ này mà đặt mua tạp chí.
Đồng thời, ba người cũng là á quân 3V3 cuộc thi PK khu vực Hồ Sóc lần thứ nhất, trong trận bán kết đánh bại đội của Lạc Minh Phong, Lạc Minh Tiểu Ca và Lạc Minh Thích Nhị Thiếu, đi vào vòng chung kết, nhưng ở trận chung kết lại bỏ quyền thi đấu, nguyên nhân không rõ.
Sau cuộc thi PK, tập thể ba người biến mất khỏi tầm mắt công chúng, tung tích không rõ.
…
——————————————————————————-
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: bảo thạch của hắn là tôi đưa, ai có ý kiến?
Toàn trường im lặng hồi lâu, rốt cục có người nói chuyện.
“… Tiểu Linh Dương?”
“Là Tiểu Linh Dương…”
“Đậu má, thật là Tiểu Linh Dương!”
“Cho nên, đây là Tiểu Linh Dương tươi sống?”
Rất nhanh làn sóng âm thanh này truyền đến kênh thế giới.
“Tui không mù chứ, không ngờ được nhìn thấy Tiểu Linh Dương còn sống sờ sờ.”
“Bên trên xác định mình không có xuyên không? Tên kia đã hơn nửa năm không xuất hiện rồi.”
“Hồi bẩm bên trên, bên trên của bên trên nói là sự thật, bởi vì tui cũng nhìn thấy Tiểu Linh Dương, ngay tại cửa thành chính, một đám đang ở đây này.”
Một truyền mười, mười truyền trăm, cửa thành chính nhanh chóng tụ tập một đám người.
“Xỉu, thật là Tiểu Linh Dương, là người thật sao?”
“Em thiệt kích động! Em không ngờ lại được gặp Tiểu Linh Dương! Xin chụp ảnh chung xin ký tên xin kết giao!!!”
“Tiểu Linh Dương là thần tượng của em, vì anh ấy em mới tẩy thành hệ tự nhiên, hồi xưa luôn là thánh quang.”
“Tui cũng vì ổng mới chuyển sang Đại Sơn đó, kết quả tui vừa tới ổng đã mất tăm, không ngờ sau khi hợp server lại được gặp, cái này đại biểu Tiểu Linh Dương sẽ trở về Hồn Đạm sao?”
Giữa chừng cũng có người mới rụt rè hỏi Tiểu Linh Dương là ai, nhưng đã nhanh chóng chìm nghỉm giữa dòng nước spam.
Rất nhanh, lại có một đám người ngay ngắn giáng từ trên trời xuống, trên đầu mỗi người đều trưng kí hiệu bang hội “Viện Tâm Thần Hai ○ Một” chói lọi, bọn họ nói cũng y chang lời những người trước đó:
“Tiểu Linh Dương?”
“Là Tiểu Linh Dương.”
“Xác nhận là Tiểu Linh Dương không sai.”
“Đúng vậy, chính là nó.”
Sau đó một người trong bọn nói: “Vậy mọi người còn chờ gì nữa?”
Một người khác nói tiếp: “Các anh em, lên!”
Đây là lần thứ hai trong đêm có người mở đỏ tập thể, trên màn hình điên cuồng nhảy ra một loạt tin tức hệ thống màu đỏ tươi, chỉ thấy bang chúng Viện Tâm Thần đồng thời phát động công kích với Tiểu Linh Dương.
Lăng Dương đã sớm phát giác tình huống không ổn, bọn họ vừa mở đỏ, cậu đã dùng khinh công nhảy ra ngoài, tại không trung thả một cái Che Chở Của Gió bắt đầu bỏ chạy, chư vị Viện Tâm Thần sao có thể cho cậu đào tẩu, tức thì đuổi theo không tha.
Thế là các fan chạy đến cúng bái Tiểu Linh Dương đã được nhìn thấy thần tượng đại thần trong suy nghĩ của mình bị một đám người đuổi theo lên trời xuống đất, chạy trốn tán loạn, hoàn toàn mất hết hình tượng.
Lăng Dương vừa chạy vừa gọi tiếp viện, “Ông xã, mau tới cứu em ~~”
Diệp Lãng ở đằng sau khoanh tay đứng xem, “Ra sân khấu như võ lâm cao thủ, xuống sân khấu như chuột chạy qua đường, đúng là rất phù hợp phong cách của em.”
“Hu hu hu, ông xã đừng nói móc em mà ~~”
Bốn chân của Tiểu Linh Dương rốt cuộc chạy không lại mấy chục cái chân của quần chúng, nhanh chóng bị đuổi kịp hội đồng hết đợt này đến đợt khác, Lăng Dương là một người khí khái vô cùng có hạn, sau khi chết hai lần bèn ngay tại trên màn hình spam làm nũng lăn lộn cầu xin tha thứ, những người chơi từ server khác nghe tiếng mà đến nhưng chưa từng gặp bản thân Tiểu Linh Dương đều nghe thấy âm thanh thần tượng tan vỡ.
Quần chúng Viện Tâm Thần giết tới giết lui Tiểu Linh Dương hơn mười lần mới hả giận.
“Cậu còn dám chạy không?” Một người trong đó hỏi.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: không chạy không chạy.
“Không nói một tiếng vứt bỏ mọi người chơi mất tích, hay lắm sao?”
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: không hay không hay.
“Các anh em lên trời xuống đất tìm cậu, cậu thì ngược lại, suốt nửa năm bặt vô âm tín, chẳng lẽ cậu không áy náy?”
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: không áy náy không áy náy.
“Cái gì?”
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: ấy nhầm, là rất áy náy rất áy náy.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: em rất áy náy rất tự trách rất hổ thẹn, nửa năm qua em cũng cô đơn lắm hiu quạnh lắm băn khoăn lắm, thiệt tư niệm thiệt tưởng niệm thiệt hoài niệm mọi người, các vị huynh trưởng người lớn rộng lượng, đừng so đo với tiểu đệ mà ~~~
“Sau khi cậu giở trò mất tích, bang chủ và Mạnh phó chỉ login vài lần, đều là tìm cậu, sau phát hiện tìm không thấy thì không lên thêm lần nào, bọn họ cũng vì cậu mà AFK, cậu quả thực là tội nhân của bang hội!”
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: 555 người ta biết sai rồi ~~ nhưng Tiểu Bạch không phải buổi chiều còn lên mạng sao?
“Đó là vì hợp server xong bọn tui ép hắn phải lên nhìn một cái hắn mới lên, hi vọng có thể mượn cái này kích thích hắn để hắn về chơi tiếp… Khoan đã, sao cậu biết buổi chiều hắn online, có lẽ nào cái đứa tung tin giật gân hồi chiều là cậu?”
Lăng Dương nghĩ xong rồi, lại bị rớt mền!
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: vừa nãy đám kia nói bảo thạch bị trộm là chuyện gì vậy?
“À, cái ấy hả, hồi xửa xừa xưa bang chủ đã đem viên đá cấp bảy cho bang chủ bọn nó, nói là trả ân cái gì gì ấy, gần đây người kia bị hack, sau khi cậu và Mạnh phó đi rồi, cả server cũng chỉ còn một viên đá kia, khó trách người ta sẽ hoài nghi.”
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: thì ra là vậy…
Lại một người nói, “Thành thật khai báo, cậu và chiến sĩ kia là quan hệ thế nào?”
Mền của Lăng Dương dù sao cũng đã rớt, cậu lại là chủng người không khoe khoang sẽ khó chịu, dĩ nhiên là phải giới thiệu Diệp Lãng cho bà con bên nhà mẹ đẻ rồi.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: hì hì, giới thiệu với mọi người, đây là chồng em.
Vừa lúc này Diệp Lãng điều khiển Dạ Lang dùng khinh công nhảy lại đây, mọi người tại hiện trường im lặng giây lát, sau đó nói với Dạ Lang:
“Người anh em, đừng nói gì nữa, bọn tôi hiểu.”
“Tất cả đều nằm tại không nói lời nào.”
“Những ngày này cậu nhất định sống rất vất vả.”
“Thật sự là khó cho cậu rồi.”
“Tôi cảm nhận được đau khổ của cậu mà, phải nhẫn nhịn, cố lên!”
“Có khó khăn ngài cứ nói, có thể giúp được bọn em nhất định giúp!”
【 trước mặt 】 Dạ Lang: không dám.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: ê!!!
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: cái bọn ăn cây táo, rào cây sung kia! Đừng tưởng rằng tui không ở Đại Sơn thì không biết gì hết!
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: A Tam, cậu vẫn còn ở Cốc Dây Leo cắm chốt giết acc cấp 30 hả? Chừng nào cậu mới tiến hóa đi giết cấp 40 đây?
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: Tiểu Liễu, hễ tớ không vui là phải đến Địa Tử Phong giết cái con BOSS thiểu năng dùng tên của cậu, giết vài lần xong là chuyện phiền não gì cũng mất hết.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: anh Tường nghe nói anh đi thi vào trường kỹ thuật Lam Tường? Chừng nào được phát giấy chứng nhận máy xúc thì nhớ cho em xem thử nha?
Chúng nhân đối diện đã yên lặng thêm BUFF, sắp sửa ra tay, Lăng Dương thì vẫn hồn nhiên nói dài nói dai nói dở không hay biết chi.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: em gái Tô à, em vẫn bị phu quản nghiêm như vậy sao? Thuật ngự phu em phải học anh đây này, chồng anh rất là nghe lời anh, ở nhà anh nói một không dám nói hai!
【 trước mặt 】 Dạ Lang: câm miệng.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: (⊙ x ⊙)
Bang chúng Viện Tâm Thần đồng loạt quỳ một gối trước mặt Dạ Lang, “Chúng con hành tẩu giang hồ nhiều năm, rốt cục đã đợi được một cao tăng đắc đạo thu phục tên yêu đạo Tiểu Linh Dương, cuộc đời này không còn hối tiếc, anh Lang uy vũ chấm hết!”
“Anh Lang uy vũ!”
“Anh Lang uy vũ +1″
“Anh Lang uy vũ +2″
“Anh Lang uy vũ +N”
“Anh Lang uy vũ +10086″
Tiểu Linh Dương nhảy dựng lên.
【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: đờ mờ cả nhà tụi bây!
※
Lăng Dương biết ngay Đường Tu Văn gọi cậu đến ký túc xá chắc chắn không có gì tốt, quả nhiên, câu nói kế tiếp của đối phương đã dọa Lăng Dương phải hét lên.
“Thầy muốn ly hôn với lớp trưởng? Cái acc Lưu Ly Khấu thầy đã dìm xuống đáy hồ rồi, ngay cả mạng cũng không lên, ly hay không ly còn có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên là có, chỉ cần vừa nghĩ tới acc của mình bị người khác tự điều khiển đi kết hôn là đã thấy khó chịu cả người.”
Đường Tu Văn nhàn nhã uống trà, “Đại Sơn có cây kéo duy nhất của hai server Hồ Sóc có thể cắt đứt Tình Chắc Hơn Vàng, cậu và tôi đều rõ ràng nó ở trong tay ai.”
“Em biết… Nhưng cũng vì biết nên mới lấy không được đó thôi!”
Người có được cây kéo trong truyền thuyết không phải ai khác, chính là lớp trưởng kiêm cựu đồ phu của Lăng Dương, Vệ Thi. Sự kiên trì của Vệ Thi với Lưu Ly Khấu đã tới trình độ cố chấp, hắn làm sao có thể ngoan ngoãn giao kéo ra đây vì hai người cắt đứt tình duyên!
“Những lúc khác dĩ nhiên lấy không được, nhưng giờ vừa hợp server xong, cậu không thấy bây giờ là thời cơ tốt nhất sao?” Đường Tu Văn nhắc nhở Lăng Dương, “Thì ra thế giới này nhỏ như vậy, Hoa Mãn Lâu lại là một đôi với bang chủ chúng ta, cậu cho rằng một đứa tự kỷ cuồng như Bạch Thiếu Đường có thể khoan nhượng cho vợ mình treo tên thằng khác trên đầu sao? Nó nhất định sẽ đi hỏi mượn kéo tên kia.”
Lăng Dương không ngờ đối phương vừa biết quan hệ của Bạch Lung và Từ Hiền đã tính được tới bước này, “Hóa ra thầy đã để ý đến Hoa Hoa rồi.”
“Đừng quên, Linh Đang Nhi còn buộc chung một chỗ với Lạc Minh Ảnh đấy, chẳng lẽ cậu không muốn ly hôn gả cho sư công lần nữa?”
“Ờ,” Lăng Dương bị nói cũng có vài phần động tâm.
Đường Tu Văn uống ngụm trà, “Nếu muốn cướp kéo, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
Lăng Dương và Đường Tu Văn cùng ra cửa, trùng hợp sao lại đụng trúng Từ Hiền.
“Hoa Hoa!”
“Dương Dương?” Từ Hiền ngắm nghía Đường Tu Văn, “Vị này là…?”
“À, giới thiệu cái, chủ nhiệm lớp của tớ, thầy Đường, đây là bạn cùng phòng của em, Hoa Hoa.”
“Chào bạn Hoa Hoa.”
“Chào thầy Đường, em tên là Từ Hiền,” Nói xong còn trừng Lăng Dương một cái, làm gì có ai đi giới thiệu tên mạng của bạn học với thầy chứ.
Đường Tu Văn như cười như không mà nhìn chằm chằm Từ Hiền, Từ Hiền bị đối phương nghía đến rợn cả tóc gáy, hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.
“Đúng rồi Hoa Hoa đi đâu vậy?” Lăng Dương hỏi.
“Đi hiến máu.”
“Hả?”
Lăng Dương quay đầu nhìn Đường Tu Văn, người sau cho cậu một ánh mắt.
Lăng Dương hiểu ý kéo lấy bả vai Từ Hiền, “Tớ quan tâm công ích nhất đấy, nào tớ cũng đi hiến máu với cậu.”
Hai người chào tạm biệt Đường Tu Văn, đi đến trạm hiến máu di động cách trường học gần nhất, giữa trời đông giá rét này vậy mà còn tới mấy người đứng xếp hàng.
Bọn họ điền vào tờ tự nguyện, chờ đợi ở một bên, Lăng Dương sợ Từ Hiền căng thẳng, bèn đề nghị, “Hoa Hoa tớ kể chuyện cười cho cậu ha.”
“Ừ,” Tuy Từ Hiền không căng thẳng, nhưng cậu thích nhất nghe Lăng Dương kể chuyện cười.
“Còn nhớ thầy Đường mới gặp hồi nãy không?”
“Đương nhiên nhớ.”
“Ổng là Tiểu Khấu Nhi.”
Thân mình Từ Hiền lung lay, ọc, phun ra một búng máu tươi.
Y tá của trạm hiến máu ngẩng đầu nhìn thấy, “Cậu bạn bên kia, máu ói ra chúng tôi không thu đâu.”
Từ Hiền ôm ngực đau đớn nhìn Lăng Dương, Lăng Dương cũng trưng vẻ thành thật nhìn lại cậu.
“Hoa Hoa, bọn tớ có một kế hoạch lớn.”