Anh Lãng được đề cử giải Oscar
Tiêu đề: thời tiết như này ăn lẩu đã nhất
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Động vật ăn cỏ thỉnh thoảng cũng phải cạp thịt mới phát triển khỏe mạnh được ~(≧▽≦)~
——————————————————————————-
Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ được xem phim bom tấn miễn phí), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: Re: thời tiết như này ăn lẩu đã nhất
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Chỉ e nồi lẩu của cậu sẽ được đun bằng thuốc nổ.
——————————————————————————-
Người kia nhìn Lăng Dương qua một con đường mãi hồi lâu mới lấy di động từ trong túi ra, cúi đầu ấn vài cái.
Di động của Lăng Dương vang lên, cậu nhìn dãy số trong chốc lát, tiếp máy.
Bên kia đường người nọ cũng đưa di động lên tai, “Cậu đừng trách Tiểu Bạch, là tớ ép nó đưa số của cậu cho tớ.”
“Ừ.” Lăng Dương trả lời, không rõ cảm xúc.
“Cậu đừng cúp, tớ chỉ muốn nói với cậu vài câu.”
Lăng Dương im lặng nghe.
“Tớ biết cậu còn vì chuyện ấy mà trách tớ, nhưng chỉ duy ngày hôm nay, chúng ta có thể không nhắc tới chuyện xảy ra hôm ấy, giống như ngày xưa, làm anh em một ngày, chỉ một ngày thôi được không?”
Đợi thật lâu, bên kia điện thoại mới truyền tới một chữ khẽ khàng, “Được.”
Mạnh Hổ cúp điện thoại, đi qua bên này đường, hắn và Bạch Lung giống nhau, cùng là sinh viên trường quân đội, cho dù tùy ý bước đi cũng hiện ra dáng người rắn rỏi, bản năng giống đực của Diệp Lãng nhận ra nguy hiểm, vô thức ưỡn thẳng thân mình, tựa hồ đang tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Mạnh Hổ đi tới, nhìn Bạch Lung một cái coi như chào hỏi, sau đó nói với Lăng Dương, “Dương Dương.”
Lăng Dương cười với hắn, “Cậu về rồi.”
Mạnh Hổ gật đầu, “Học kỳ này thực tập xong rồi.”
“Căn cứ bay có vui không?”
“Rất hẻo lánh, rất hoang vu,” Hắn dừng lại, “Rất nhớ cậu.”
Lăng Dương bình tĩnh đánh trống lảng, “Tất nhiên rồi, tớ với Tiểu Bạch cũng rất nhớ cậu.”
“Hiếm khi được trở về, không đi gặp bạn gái?” Lăng Dương lại hỏi.
Vẻ mặt Mạnh Hổ có chút phức tạp, “Bọn tớ chia tay lâu rồi.”
“A, đáng tiếc nhỉ,” Lăng Dương nói, “Mấy bữa nay cậu vẫn trọ ở trường?”
“Ừ.”
“Vậy, buổi tối cùng ăn cơm không?”
“Ăn.”
Thời tiết rất lạnh, Lăng Dương la hét đòi ăn lẩu, Từ Hiền tán thành, ba người còn lại dĩ nhiên không có dị nghị. Đoàn người đi vào siêu thị, Bạch Lung và Từ Hiền đẩy xe thẳng đến khu tươi sống mua thịt, bọn Lăng Dương phụ trách xử lý những đồ còn lại.
Diệp Lãng đẩy xe, Lăng Dương lấy mấy món đồ trên kệ hàng ném vào xe, còn thỉnh thoảng thảo luận cùng Diệp Lãng.
Mạnh Hổ đi đằng sau nhìn không khí hài hòa giữa hai người, cảm thấy hơi chướng mắt.
Mạnh Hổ chăm chú quan sát Lăng Dương, suốt nửa năm không gặp, cậu ấy gần như không biến hóa gì, vẫn là dáng vẻ thần thái phi dương như ngày xưa.
Từ nhỏ Mạnh Hổ đã cảm thấy Lăng Dương là một người không bao giờ có phiền não, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười không sảm tạp chất, làm cho bản thân mỗi lần nhìn thấy cũng tự dưng vui hẳn lên.
Mạnh Hổ từng thề phải giúp đối phương giữ nét cười vô tư lự ấy cả đời, nhưng kết quả lời thề này lại chôn vùi trong tay hắn.
Lăng Dương mặc một chiếc áo khoác có mũ, vừa nãy ở bên ngoài cậu luôn đội mũ, giờ vào siêu thị mới bỏ xuống. Nhìn mái tóc nửa ướt nửa khô của Lăng Dương, Mạnh Hổ mới đột nhiên nhận ra chỗ lạ.
“Dương Dương, cậu đi bơi?”
“Ừa, vừa nãy không phải cậu chờ ngoài cửa hồ bơi sao?”
“Tớ tưởng rằng cậu chỉ đi xem, sao cậu… cậu hết sợ nước rồi?”
“Hết rồi.”
“Sao hay vậy?” Mạnh Hổ nửa kinh nửa hỉ.
Lăng Dương đắc ý nhìn Diệp Lãng, “Tớ có một huấn luyện viên bơi lội riêng rất tuyệt vời!”
Diệp Lãng xoay đầu nhìn cậu, mỉm cười, không nói gì.
Chọn đồ xong, Lăng Dương chờ ở quầy tính tiền, Từ Hiền phân chia đồ thành bốn túi to, bản thân ôm một túi đi ra ngoài.
Bạch Lung tay phải xách một túi nhanh chân đuổi theo, tay trái đưa qua lấy luôn túi trong tay Từ Hiền để mình xách, hai người sóng vai rời đi.
Nhân viên thu ngân của siêu thị thành thạo gõ máy vài cái, thông báo tổng thành tiền.
Mạnh Hổ lấy ví tiền ra đưa.
Lăng Dương duỗi tay, nhận lấy ví tiền Diệp Lãng đưa tới từ sau Mạnh Hổ.
“Dương Dương?” Mạnh Hổ không hiểu.
“Hiếm khi cậu về được một lần, sao có thể để khách trả tiền chứ?” Lăng Dương cười nói, theo thói quen rút ra vài tờ tiền từ ví Diệp Lãng, xong trả ví lại.
Mạnh Hổ nghe thấy chữ ‘khách’, nhíu mày, không khỏi quay đầu nhìn Diệp Lãng một cái, trên mặt đối phương không có bất kỳ biến hóa gì.
Lăng Dương thanh toán xong, thuận tay xách luôn hai túi to còn lại đi ra.
Mạnh Hổ chờ bên ngoài quầy thu ngân, thấy cậu đi ra bèn chìa tay muốn đỡ.
Lăng Dương nhấc tay, quăng hết hai gói to cho Diệp Lãng, Diệp Lãng mỗi tay xách một túi rất tự nhiên, xoay người đi về phía lối ra siêu thị, Lăng Dương đi theo sau cầm hóa đơn vừa đi vừa xem.
Mạnh Hổ rất khó chịu nhưng lại chẳng thể làm gì được, chỉ đành đuổi theo sau.
Nhà Lăng Dương và Từ Hiền thứ gì cũng chỉ có bốn phần, cũng may Từ Hiền chu đáo vừa nãy mua thêm một đôi dép ở siêu thị, nhưng ghế thì chịu, không có cách nào. Qua một cuộc thảo luận, bọn họ quyết định chuyển chiến trường sang bàn trà phòng khách, như vậy có thể tận dụng cả sô pha.
Mạnh Hổ lần đầu tiên đến nhà trọ của Lăng Dương, đi vào phòng ngủ của cậu, vừa nhìn đã để ý tới con chuột trên bàn.
“Chuột dùng tốt không?” Hắn buột miệng hỏi.
Lăng Dương làm bộ muốn rút ra, Mạnh Hổ vội ngăn lại, “Cậu làm gì thế?”
“Trả lại cho cậu?” Lăng Dương trả lời rất đương nhiên.
Mạnh Hổ trầm mặc một chút, “Cậu trả tớ tớ cũng không dùng, cứ tiếp tục gửi ở chỗ cậu đi.”
Gần đây Lăng Dương cùng Diệp Lãng luyện Vua Quyền Thuật, tự thấy bản thân đã có chút thành tựu, giờ nhất quyết phải cho Mạnh Hổ chứng kiến sự tiến bộ của mình.
Hai người đối chiến vài ván, Lăng Dương thua sạch, Mạnh Hổ dù có tâm nhường nhịn cũng không thể làm quá trắng trợn.
Diệp Lãng vào kêu hai người ra ăn cơm, Lăng Dương thấy hắn đến vội vàng gọi, “Sư phụ mau tới giúp con.”
Diệp Lãng đi qua, đứng đằng sau Lăng Dương, vòng hai tay ra trước, tùy tiện đánh ngã ba người Mạnh Hổ chỉ bằng một người (mỗi người chọn 3 nhân vật đánh 3 ván, thường thì 1 nhân vật đánh sang ván thứ 2 đã hết máu rồi), lần trước đánh với Bạch Lung, Diệp Lãng còn giữ lại ba phần thực lực, lần này thì tung hết trình độ không thèm nể nang.
Lăng Dương mang vẻ thiệt là sùng bái, “Sư phụ lợi hại ghê!”
Diệp Lãng mặt không đổi sắc, đứng dậy, vỗ đối phương, “Đi ăn cơm.”
Lăng Dương có chút thất vọng nho nhỏ, “A, con còn chưa chơi đủ.”
Mạnh Hổ thuận miệng tiếp lời, “Đừng chơi nhiều quá, coi chừng con mắt.”
Lăng Dương phì cười, “Giờ tớ còn coi chừng mắt mũi làm gì,” Cậu đứng dậy, “Nhưng trái lại cậu phải giữ mắt đấy, đừng đánh nữa, đi ăn thịt nào!”
Thành phố Hồ Sóc nằm ở phương bắc, mùa đông có hệ thống sưởi hơi, trong nhà ngoài phố là hai mức nhiệt độ hoàn toàn khác biệt, giờ có thêm một nồi lẩu, mọi người trước tiên cởi hết áo khoác dư thừa, chỉ mặc một chiếc áo đơn.
Lăng Dương là một người dù có nhai cơm thì miệng cũng không yên, một chốc thì đấu võ mồm với Bạch Lung, một chốc thì ba hoa với Từ Hiền, Diệp Lãng vốn không phải người nói nhiều, chỉ ngẫu nhiên xen vào hai câu, thời gian còn lại đều yên lặng xỉa thịt, sau đó gắp vào bát Lăng Dương, Lăng Dương trừ bỏ đũa đầu tiên là tự mình xỉa thì luôn ngồi ăn thịt có sẵn.
Lăng Dương tuy tán gẫu vui vẻ ăn uống khỏe re nhưng cũng không quên đạo đãi khách, ra sức bắt chuyện với Mạnh Hổ, sợ tiếp đón hắn không chu đáo.
Mạnh Hổ thấy Lăng Dương ở chung với ai cũng rất tự nhiên, duy chỉ có với mình là như người ngoài, cảm giác nghẹn uất trong lòng càng nghiêm trọng hơn.
Hắn giơ ly bia với Diệp Lãng, “Mạnh Hổ.”
Hai người sau khi gặp mặt vẫn chưa tự giới thiệu, xác thực mà nói, ngay cả màn đối thoại này cũng là lần đầu tiên giữa hai người.
Diệp Lãng cũng cầm ly bia lên, “Diệp Lãng.”
“Nghe Tiểu Bạch nói, trong khoảng thời gian này vẫn là cậu chăm sóc Dương Dương, vất vả rồi.”
Diệp Lãng lắc đầu, “Việc thuộc bổn phận.”
Mạnh Hổ nghe vậy tay run lên, nửa ly bia đổ ra ngoài, hắn không hề cố ý nên cũng giật cả mình.
“Xin lỗi.”
“Không sao,” Diệp Lãng bị đổ ướt quần áo không để ý chút nào, bỏ ly xuống, đứng lên, “Tôi đi thay đồ.”
Nói xong đi vào phòng ngủ của Lăng Dương đóng cửa lại.
Một lát sau Mạnh Hổ nhìn thấy Diệp Lãng, đi ra từ phòng ngủ Lăng Dương, trợn tròn hai mắt.
Vai Diệp Lãng rộng hơn Lăng Dương, số đo quần áo của hai người dĩ nhiên không giống nhau.
Giờ phút này người có mắt đều thấy được quần áo Diệp Lãng vừa thay là của chính hắn.
Hơn nữa chiếc áo trên người Diệp Lãng, Mạnh Hổ sao có thể không biết.
Đấy là áo sơ mi kỷ niệm phi công số lượng có hạn trên khắp toàn cầu, cả thành phố Hồ Sóc chỉ có một chiếc duy nhất.
Hồi xưa mỗi ngày tan học Lăng Dương đều phải chạy đến ngoài tủ kính của cửa tiệm độc quyền nhãn hiệu này chảy nước miếng, nhưng với khả năng kinh tế của cậu thì không bao giờ mua nổi.
Gia cảnh Mạnh Hổ tốt hơn Lăng Dương rất nhiều, nhưng gia đình quân nhân trước giờ gia giáo rất nghiêm, tiền tiêu vặt cho trẻ con rất hạn chế, Mạnh Hổ nhịn ăn nhịn uống dành tiền cơm trưa mỗi ngày dành suốt một tháng, lại bỏ thêm tiền mừng tuổi của mình mới gom đủ.
Nhưng đợi Mạnh Hổ vất vả gom đủ số tiền thì không hiểu sao kế hoạch của hắn lại bị Lăng Dương biết, sống chết không cho hắn mua.
Ngay vào lúc Mạnh Hổ gạt được đối phương chạy đến cửa tiệm độc quyền thì ông chủ nói cái áo ấy đã bị người ta mua hôm qua rồi, chẳng lẽ người kia chính là Diệp Lãng?
Cái áo này Lăng Dương mượn mặc sau khi rơi xuống nước, không bao lâu đã trả lại Diệp Lãng.
Sau Diệp Lãng thấy cậu thích nó quá bèn vào một lần tìm cớ để nó ở nhà Lăng Dương luôn.
Lúc Diệp Lãng để áo ở lại vốn chẳng có suy nghĩ đặc biệt gì, nào ngờ giờ lại có chỗ dùng.
Bây giờ thấy vẻ giật mình của đối phương, Diệp Lãng biết mình đã đạt được mục đích.
Mạnh Hổ quay đầu nhìn ba người kia, không ai tỏ vẻ bất ngờ gì, cứ như trong phòng ngủ Lăng Dương có quần áo của Diệp Lãng là một chuyện không thể bình thường hơn.
Lăng Dương không có cảm tình với bia, uống được vài ly liền ồn ào đòi đổi thứ khác, Diệp Lãng đứng dậy đi lấy, Lăng Dương ở phía sau hô, “Lấy luôn một chai cho cậu Hổ đi, cậu ta không thể uống quá nhiều rượu.”
Diệp Lãng lấy ra hai chai trà xanh, một bình trà sữa, Lăng Dương và Từ Hiền đều thích trà xanh, Từ Hiền lấy chai trà xanh xong, Lăng Dương thuận tay cầm bình trà sữa.
“Không phải em thích trà xanh sao?” Diệp Lãng thấy vậy hỏi.
Mạnh Hổ đã mở trà xanh rồi, nghe vậy bèn đưa chai trà xanh trong tay cho Lăng Dương, “Này cho cậu.”
“Tớ uống trà sữa được rồi, không phải cậu dị ứng đường sữa ư?”
Mạnh Hổ tựa hồ bị câu hỏi này chẹn họng, nửa ngày mới mở miệng, “Giờ có uống một chút cũng không vấn đề.”
“Không sao, tớ uống cái này được rồi, tớ cũng thích trà sữa mà.” Lăng Dương quơ quơ bình trà sữa trong tay.
Đoàn người ăn no uống đủ, Bạch Lung ngứa mắt ba cái bóng đèn còn lại, dắt Từ Hiền ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Mạnh Hổ ngồi ở nhà Lăng Dương một hồi, ba người tán gẫu lung tung beng, toàn là chút đề tài không to không nhỏ.
Sắc trời dần trễ, Mạnh Hổ thấy Diệp Lãng cứ ngồi mãi không có ý định rời đi, trong lòng sinh nghi.
Lăng Dương giơ đồng hồng với Mạnh Hổ, “Sắp hết xe bus rồi.”
Tiền Đường ở vị trí hẻo lánh nhất làng đại học, chỉ đi bằng hai cẳng thì khá vất vả, thường mọi người sẽ ngồi xe bus.
Mạnh Hổ lại ngó Diệp Lãng một cái, thấy đối phương đứng lên rồi mới đứng lên theo, “Ừ, về đây.”
Lăng Dương đi cùng Mạnh Hổ ra cửa đổi giày, “Tớ đưa cậu ra trạm xe.”
Chỉ số tâm trạng của Mạnh Hổ bấy giờ mới tăng lên được một chút.
Diệp Lãng vốn có ý định theo bọn họ cùng xuống lầu thuận tiện giám sát luôn, nhưng nghe thấy câu này lại lâm thời sửa ý định, không đổi giày mà cắm hai tay vào túi đứng một bên cứ như chủ nhân đang tiễn khách.
Mạnh Hổ đổi giày xong đứng lên thấy Diệp Lãng vẫn không động đậy, nhịn không được hỏi ra tiếng, “Cậu không đi?”
Diệp Lãng lắc đầu, “Tôi thấy mấy cậu có lẽ còn chuyện muốn nói, tôi không tiễn.”
Ngụ ý rành rành như vậy, giống như đang nói tôi vốn sống ở đây, tại sao phải đi?
Mạnh Hổ sao có thể không hiểu, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn tấn tốc quay đầu nhìn về phía Lăng Dương, muốn nghe xem cậu nói thế nào.
Vẻ mặt Lăng Dương cực kỳ tự nhiên, “Vậy em không mang chìa khóa nha.”
Diệp Lãng gật đầu.
Sắc mặt Mạnh Hổ nháy mắt thay đổi.
Nhà Lăng Dương cách trạm xe gần nhất chỉ có năm phút đi bộ, dọc đường hai người đều không nói chuyện thẳng đến trạm xe.
“Dương Dương,” Mạnh Hổ rốt cục vẫn không nhịn được phải mở miệng, hỏi ra nghi vấn giấu dưới đáy lòng suốt chặng đường, “Cậu và người kia, là quan hệ thế nào?”
Lăng Dương thản nhiên, “Giống cậu nghĩ vậy đó.”
Ánh mắt của Mạnh Hổ ảm đạm hẳn, “Sáng hôm đó…”
Lăng Dương cắt ngang, “Những lời cậu nói sáng hôm ấy tớ quên hết rồi.”
“Tối hôm đó…”
“Những lời tớ nói tối hôm đó cậu cũng quên hết rồi nhỉ.”
“Nhưng tớ…”
“Cậu đã nói hôm nay không nhắc tới,” Lăng Dương cắt ngang lần thứ ba, chỉ đằng trước, “Xe đến kìa.”
Sau khi Lăng Dương và Mạnh Hổ rời đi, Diệp Lãng an vị trên sô pha vừa xem TV vừa chờ, thường xuyên đưa mắt nhìn đồng hồ ở góc trên TV.
Hai chục phút sau, Lăng Dương về, Diệp Lãng mở cửa cho cậu.
“Em trễ mười phút.”
Lăng Dương cảm thấy buồn cười, “Phải chờ xe nữa chứ, anh cho là gọi taxi hả?”
Diệp Lãng không nói gì chỉ đứng đấy nhìn cậu chăm chú.
Lăng Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi, “Anh còn không đi?”
Hai người tuy đã là loại quan hệ này, nhưng Diệp Lãng trước giờ chưa từng ngủ lại, luôn trở về ký túc xá trước giờ tắt đèn.
“Tại sao phải đi?”
Lăng Dương bật cười, “Ảnh đế, ngài còn chưa diễn đã sao?”
Diệp Lãng gật đầu, “Em nói đúng, anh không diễn nữa.”
Hắn đi thẳng tới, ấn cổ Lăng Dương, hôn xuống.