Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 34




Hệ chỉ huy trường quân đội Tiền Đường

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? Mỗi nam nhi đều có một giấc mộng quân lữ), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: anh hai Tiền Đường hôm qua xin mời vào

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Em trai em năm nay cấp ba, muốn ghi danh Tiền Đường, không biết tuyển chọn có nghiêm không? Thân thể có yêu cầu gì? 3333Q (sankyu = thank you)

——————————————————————————-

Người gởi tin: Haku (phong lưu phóng khoáng Tiểu Bạch Long), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: anh hai Tiền Đường hôm qua xin mời vào

Trạm gởi tin: IP này đã được che chắn dựa theo Hiệp định bảo mật Internet

Chỉ cần đừng quá cao, quá lùn, quá béo, quá gầy, quá mù, dáng vẻ quá ảnh hưởng tác phong quân đội thì đa số ngành sẽ không có vấn đề, chuyên ngành riêng sẽ có yêu cầu thêm, trước khi ghi danh phải hỏi rõ ràng, đương nhiên viêm gan B và hôi nách tuyệt đối không được.

Kỳ thật thi không khó, phần lớn đều qua cửa kiểm tra thân thể, đương nhiên sẽ có cá biệt, ví dụ như giống Tiểu Linh Dương thì sẽ không qua ╮(╯▽╰)╭

——————————————————————————-

Hôm nay trên box HOMO có người mở đề tài về trường quân đội, tuy trường quân đội Tiền Đường cũng thuộc làng đại học nhưng vị trí hẻo lánh nhất lại còn không mở cửa cho người ngoài, trong suy nghĩ của mọi người, vị trí của nó luôn rất thần bí. Bình thường rất ít khi nhìn thấy dân Tiền Đường trong box, hiếm hoi gặp được một vị, tất cả đều rất ngạc nhiên, mồm năm miệng bảy hỏi không ngừng.

Từ Hiền cũng ngồi trước vi tính spam giúp vui, Lăng Dương nghênh ngang đẩy cửa đi vào.

“Hoa Hoa tớ đói bụng, cậu có gì ăn không?” Lăng Dương quen thói mò mẫm ngăn kéo chứa quà vặt của Từ Hiền.

“A, tớ thích nhất bánh quy vị này,” Lăng Dương vui vẻ lôi ra một bịch bánh quy, nhảy cái phịch lên giường Từ Hiền.

“Lăn xuống dưới ăn, đừng làm bẩn giường.”

Lăng Dương còn lâu mới để ý, thuận tay rút một quyển tiểu thuyết trên đầu giường, chuẩn bị đồng thời bổ sung lương thực tinh thần và lương thực vật chất.

Từ Hiền thấy ván đã đóng thuyền đành mặc kệ Lăng Dương, quay đầu lướt BBS.

“Dương Dương.” Từ Hiền đột nhiên nói.

“Ừm?”

“Cậu bị viêm gan B?”

“Thứ nhất không được kỳ thị người bệnh viêm gan B, thứ hai xin lỗi tớ không có, thứ ba cho dù có cậu cũng không cần lo bị lây bệnh, bởi vì hai ta không có sinh ~ hoạt ~ tình ~ dục ~” Lăng Dương vươn ngón trỏ lắc qua lắc lại theo tiết tấu.

“Vậy cậu bị hôi nách?”

“… Cậu bị viêm mũi?”

“Không có.”

“Không có cậu không biết ngửi à?”

“Tớ không ngửi được.”

“Làm ơn, đây không phải cậu không ngửi được mà là tớ không có, biết chưa! Đầu óc cậu đột nhiên bị nước vào à?”

“Vậy sao cậu kiểm tra sức khoẻ không qua?”

Bàn tay đang lật sách của Lăng Dương giựt một cái.

“Kiểm tra sức khoẻ gì không qua?”

“Bạch Lung nói trên box.”

“Đậu má, cho tớ xem cái.”

Lăng Dương đi đến trước máy tính của Từ Hiền xem xét, “Thằng oắt này, còn có mặt mũi sỉ nhục tớ?”

Cậu cướp lấy bàn phím bắt đầu gõ lọc cọc.

“Chủ thớt hỏi thằng đó cũng vô ích, người ta là con ông cháu cha, chú bảo một sản phẩm miễn kiểm quốc gia đi đâu để biết tiêu chuẩn kiểm tra và kiểm dịch đây.”

CTRL+ENTER

“Này cậu đang dùng tài khoản của tớ.” Từ Hiền chỉ vào màn hình.

“À ờ,” Lăng Dương nhìn, đã gửi đi rồi, “Cứ để vậy đi, dù gì cái này nhìn là biết ai gửi rồi.”

“Nhưng tớ vẫn còn tò mò.”

“Tò mò cái lông à, tớ ghi danh phi công, chỉ sơ kiểm thôi đã hơn một trăm hạng mục, trong một vạn người có năm người qua cửa đã cao rồi.” Lăng Dương lại bò lên trên giường, tiếp tục vừa đọc sách vừa ăn bánh bích quy, vắt hai chân phải gọi là rất cao.

Mắt Từ Hiền lại sáng, “Tớ biết! Nghe nói kiểm tra siêu nghiêm khắc, ngay cả chỗ đó cũng phải kiểm tra.”

“Đúng vậy, có trĩ sang cũng không được.”

“Thì ra cậu bị đào thải vì trĩ sang!”

Lăng Dương bị sặc vụn bánh quy, hung hăng ho vài tiếng, “Cậu mới mọc trĩ sang, toàn thân cậu đều mọc trĩ sang!”

“Vậy cậu bị đánh rớt vì cái gì? Cậu thoạt nhìn cũng tứ chi vẹn toàn lắm mà.”

Lăng Dương liếc Từ Hiền một cái, không lên tiếng.

“Nói tớ biết đi.”

“Không nói.”

“Vậy tớ gọi điện thoại hỏi Bạch Lung.”

“Mụ nó chiêu này cậu thử trăm lần chưa đã phải không?”

“Vậy cậu nói.”

Lăng Dương im lặng một chốc.

“Tớ say máy bay.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~”

Lăng Dương vươn chân dài đạp Từ Hiền một cú, “Cười cái mông à!”

“Say máy bay còn ghi danh phi công, cậu ngốc chưa đủ à?”

Lăng Dương bĩu môi, “Không thích học cái khác, binh chủng kỹ thuật không quan tâm, văn chức càng khỏi phải nói, mỗi ngày đánh báo cáo tư tưởng, hơn nữa, chuyên ngành ngon dễ vào vậy hả, cậu cho rằng ai cũng là Tiểu Bạch Long nhà cậu, học hệ chỉ huy, tốt nghiệp đã là cấp phó đại đội trưởng.” (nguyên văn là phó liên)

“Tớ đâu có biết hắn học chuyên ngành gì, hồi trước nhìn cái vẻ cà lơ phất phơ của hắn, còn tưởng hắn là du côn các đảng.” Từ Hiền khẽ nói.

“Bây giờ thì biết chưa, hệ chỉ huy trường quân đội Tiền Đường, biển chữ vàng chói lọi, còn không chói mù mắt cậu.”

Từ Hiền gãi đầu, “Nhưng tớ nghe nói quản lý hệ chỉ huy cũng nghiêm như bộ đội, thế sao hắn cả ngày còn chạy rông bên ngoài?”

“Không phải nói rồi à, con ông cháu cha, bối cảnh hùng hậu. Cậu có biết muốn yên ổn ở trường quân đội cần hai điểm gì không?” Lăng Dương giơ hai ngón tay, “Một là có bối cảnh, hai là biết đánh nhau, hồi Tiểu Bạch Long mới vào trường, trong trường có học trưởng thấy hắn kiêu ngạo không vừa mắt, vài người chặn một mình hắn, cuối cùng tuy Tiểu Bạch Long vào bệnh viện, nhưng đối với phương cũng bị quật ngã vài cú. Kết quả trừng phạt đưa xuống, Tiểu Bạch Long phòng vệ chính đáng, mấy gã kia mỗi người bị phạt nặng, đầu xỏ bị trực tiếp khai trừ, từ đó về sau không ai dám chọc hắn nữa.”

Từ Hiền nghĩ, hèn chi hồi trước thấy cậu ta ở trường quân đội mà cứ như ở nhà mình.

“Đánh giỏi vậy á? Thật nhìn không ra, nhưng sức lực hắn lớn thì đúng thật,” Từ Hiền vô thức nhìn xuống cổ tay, giống như nơi đó còn tồn lưu ấn ký của ai kia, “Cậu nói nhà hắn bối cảnh hùng hậu, bối cảnh gì?”

Lăng Dương bắt chéo chân vẫn tiếp tục lắc qua lắc lại, hiện tại cả người cũng bắt đầu lắc theo, bàn tay lơ đãng lật sách, vụn bánh quy rơi rụng đây giường, “Quân nhân đời hai thôi, người ta là trẻ con lớn lên trong khu sếp lớn.”

“Woa, ngầu vậy á?”

“Mà nói đến cũng vui, chỗ bọn tớ mọi người gặp mặt toàn xưng hô bằng chức vụ, bộ trưởng này tham mưu trưởng kia, chỉ có ra vào trong quân đội mới dùng quân hàm tương xứng. Nhưng hồi cha của Tiểu Bạch Long được trao thưởng, ổng trẻ tuổi nhất, mọi người đều gọi đùa ổng là Bạch tướng quân, cứ vậy gọi suốt mười mấy năm, muốn sửa cũng không sửa được, bây giờ ai nấy đều gọi ổng là Bạch lão tướng quân, cậu hỏi cha hắn là quân chức gì, tớ cũng không nhớ ra ngay.”

“Cậu nói nhà cậu cũng là bộ đội, vậy cậu cũng có bối cảnh à?”

Lăng Dương trợn trắng mắt, “Gia đình bách tính tầm thường như bọn tớ, nhích lên bằng tuổi tác thì cùng lắm chỉ cấp thượng tá, rửng mỡ đi làm xử trưởng, bộ trưởng đã nghịch thiên rồi, chưa từng nghe câu này à, tổ tiên không tướng quân, nhọc công cũng vô ích!”

“Theo lời cậu, như cậu đi lính chẳng phải không có ngày nổi danh sao?”

“Ai nói không có? Tớ có thể cưa cẩm con gái nhà tư lệnh, gián tiếp cứu quốc cũng được chứ bộ, thiếu niên tài tuấn như tớ, không dùng mỹ nam kế đúng là phí của giời…”

“Cậu “cứng” được hả?”

Lăng Dương nói được một nửa thì bị nghẹn ngay đó, nửa ngày không nói tiếp được, cậu vứt sách và bánh quy, lăn một cái bật dậy, hai tay đặt lên vai Từ Hiền kéo lại gần, “Hoa Hoa, con người cậu nói chuyện lúc nào cũng một câu ngay chóc, như vậy là không tốt.”



Môn thể dục của đại học Yên Sơn được phân chia theo học kỳ, mỗi học kỳ học các môn bất đồng.

Năm nhất học kỳ đầu là môn cơ sở điền kinh, học kỳ sau là bóng, nam sinh bóng rổ nữ sinh bóng chuyền.

Năm hai học kỳ đầu là bơi lội, học kỳ sau học trượt băng, trượt băng là hạng mục mới được đưa vào, vì cái này mà trường đã xây dựng một nhà thể dục rất lớn, lầu một là sân băng, lầu hai là sân bóng rổ trong nhà, tầng hầm có cả phòng tập thể thao, xem như là một trong các kiến trúc trẻ tuổi nhất Yên Đại.

Năm ba có điều tự do hơn, có thể tuyển giữa cầu lông, bóng bàn, bóng đá, Judo, Taekwondo, cộng thêm vài hạng mục ở trên, cờ vây cũng coi như một môn thể thao, nhưng như cũ quy định mỗi người học kỳ đầu và sau phải học hai môn thể thao, hoặc cả năm học một môn, đại học Yên Sơn luôn rất coi trọng việc rèn luyện tố chất thân thể.

Năm tư không ai quản nữa.

Nhưng nếu học ngành năm năm như kiến trúc hay y khoa thì năm tư còn phải học thêm ít nhất một môn, làm cho rất nhiều sinh viên tự giễu, nói ngành kiến trúc Yên Đại đi ra ngoài xắn tay áo có thể làm công nhân, sinh viên y khoa cầm dao giải phẫu có thể kiêm nghề sát thủ.

Năm nay là học kỳ đầu tiên năm hai của Lăng Dương và Từ Hiền ở đại học Yên Sơn, dựa theo lẽ thường, môn thể dục học bơi lội. Bơi lội học chung, vài lớp học cùng một chỗ, nói đến cũng trùng hợp, thời khóa biểu môn bơi lội của hai người vừa vặn trùng nhau.

Từ Hiền gói ghém quần bơi khăn tắm thẻ bơi lội và vân vân, chạy sang gõ cửa phòng Lăng Dương, đi vào thì thấy tên này chẳng chuẩn bị gì cả, còn đang bò ra trước máy tính post nhảm.

“Xỉu, cậu không sợ muộn à?”

Lăng Dương đến đầu cũng làm biếng xoay lại, “Tớ không cần đi.”

“Tại sao?”

“Tớ có giấy xin phép.”

“Cái gì?”

“Giấy xin phép không cần học môn bơi lội.”

“… Cậu tới tháng?”

“Cút.”

“Không cần đi hôm nay hay không cần đi mãi mãi?”

“Mãi mãi.”

Từ Hiền chớp mắt vài cái, không hiểu, “Tại sao?”

“Tớ sợ nước.”

“Cậu vừa say máy bay, vừa sợ nước, cậu còn có thể sợ thêm gì nữa không?”

“Có, tớ còn sợ máu.” Lăng Dương lại bắt đầu phịa chuyện.

“Xỉu, còn á! Cậu xác định mình không phải mắc bệnh chóng mặt?”

“Í? Sao đột nhiên nhìn cậu tớ lại thấy hơi choáng đầu…”

“Tớ thật sự là tiếc thay cho cậu, trong bể bơi một rừng một rừng trai đẹp gợi cảm mặc quần bơi.”

Lăng Dương cũng mang vẻ mặt không cam tâm, “Đúng vậy, ô ô ô, Hoa Hoa tớ đáng thương quá đi ~~”

Từ Hiền đột nhiên thấy là lạ ở đâu, “Không đúng, Bạch Lung nói cậu…”

“Lời hắn nói cậu cũng tin?” Lăng Dương xua tay, “Còn không đi, cậu không sợ muộn?”

“A ~~~~ tạm biệt!!”

Từ Hiền đi rồi, Lăng Dương lại spam thêm một chốc, lên website “Hồn Đạm OL” xem một vòng, mọi người hơn nửa đều đang ở đây than phiền thời gian bảo trì lâu quá, topic chiêu binh mãi mã đặc biệt nhiều.

Trong diễn đàn topic xây lầu xin Lưu Ly Khấu trở về đã xây hơn sáu trăm trang, nghe nói đồ phu của cậu người đi Tây bộ nhưng sự nghiệp câu cá vẫn tiếp tục không ngừng, mỗi buổi tối đều online câu cá ở Thệ Vấn hồ, Lăng Dương quả thực phục tính nhẫn nại của tên kia sát đất.

Còn có người bới ra ID Không quân hai ○ một tiểu tổ chung sở thích ngoại khóa, nhưng vẫn như mọi khi không có chuyện gì mới.

Lăng Dương dạo một vòng, chẳng phát hiện tin gì thú vị, lại theo thói quen đăng nhập vào cộng đồng bí mật của mình, có không ít chủ giày bốt thích ở box yêu giày gửi hình chụp giày bốt của mình để câu tiểu nô, hơn nữa bài nào cũng vô cùng nóng bỏng, hồi đáp phía dưới loại nào cũng có, ở trên mạng trùm mền rồi, liêm sỉ gì đấy đều có thể vứt cho chó gặm.

Tuy trong sinh hoạt thường ngày không thấy được, nhưng những người mắc bệnh yêu giày bốt là một cộng đồng tương đối lớn, đây cũng là Lăng Dương sau khi vô tình vào giới mới phát hiện, bọn họ còn có rất nhiều anh em, thí dụ như yêu chân yêu vớ yêu chính trang giày da yêu đồng phục quân cảnh, mỗi quần thể đều chiếm cứ một box.

Bởi vì mang tính chất đặc thù, xác suất phát sinh tình một đêm trong giới còn lớn hơn hẹn ra ngoài ăn cơm hộp, song phương một lần hợp nhau, chơi đùa xong tan, có thể thực sự thành bạn cố định đã thiếu lại càng thiếu, đương nhiên đa phần vẫn giống như Lăng Dương chỉ ngồi xem mà thôi.

Lăng Dương ngoại trừ vào cộng đồng này thì còn có một weibo trong giới, theo làn sóng của weibo, ngày càng có nhiều người chung sở thích nổi lên mặt nước, weibo của Lăng Dương chỉ toàn follow các nội dung về phương diện này, đây cũng là nguyên nhân tới giờ cậu chưa từng trao đổi weibo với người quen biết.

Có người thích ở trên mạng tìm seed tải phim, có người thích ngắm hình G xem phim G, so ra, người chỉ cần nhìn hình giày bốt đã đủ thỏa mãn như Lăng Dương thật sự vô cùng thanh thuần, nhưng lại có người phê bình họ khẩu vị nặng.

Ở cộng động spam một hơi, lại lướt weibo một chốc, ước chừng Từ Hiền sắp trở về, Lăng Dương tắt hết tất cả trang, còn không quên thuận tay thanh lý ghi chép lịch sử.

Một lát sau, Từ Hiền quả nhiên đã về, nhưng không phải về một mình, đằng sau cậu ta rõ ràng còn theo một vị khách không mời mà đến.