Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 16: 16: Sợ Hãi






Cả bữa ăn hôm nay Hạ Vy chỉ chú ý vào Lục Tuấn Phong, hoàn toàn bỏ Lục Tử Minh ra sau lưng.

Mà cô cũng quên luôn mục đích của cô là cưa đổ người ta.

Lục Tử Hân nhìn anh trai cau có trút giận lên đồ ăn thì phì cười.

Trốn người ta cho lắm vào, bây giờ ngồi đây mà ghen.

“Nghiệp quật..”
Trình Cảnh Dương ngồi bên gõ nhẹ vào đầu cô..

“Em lo ăn đi, quan tâm chuyện của cậu ta làm gì.”
Lục Tử Hân chu môi nhìn anh.

Trình Cảnh Dương thấy vậy cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.

Lục Tử Minh bên cạnh nhìn thấy cảnh này mặt lập tức đen xì.

Anh buông đũa kéo ghế đứng dậy.

“Mọi người ăn tiếp đi.

Con no rồi..”
Hạ Vy vẫn không thèm nhìn anh, cô chỉ xua tay..


“Anh ăn xong rồi thì đi ra ngoài đi.

Đứng đây làm gì..”
Lục Tử Minh hậm hực bỏ đi, ở trên phòng anh buồn bực đá vào cửa.

“Con nhóc đánh chết.

Chẳng phải chỉ là hát hay một chút, có gì phải chú ý như thế chứ..”
Đến khi Lục Tuấn Phong rời đi, Hạ Vy mới nhớ ra mình đã bỏ quên Lục Tử Minh.

Nhưng bơ thì cũng bơ rồi, cô cũng không làm gì được.

Ba người phụ nữ vừa xem tivi vừa nói chuyện với nhau.

Hạ Vy ôm lấy cánh tay Tô Phương Nghi.

“Dì à, sao gì có thể sinh được hai người con đẹp trai như vậy chứ.”
Lục Tử Hân đùa giỡn.

“Em muốn lấy giống nhà họ Lục thì đi tìm anh trai chị mà xin.”
Hạ Vy nghe xong mặt đỏ bừng.

Tô Phương Nghi giải vây cho cô, quay sang mắng Lục Tử Hân.

“Cái con bé này, nói năng linh tinh..”
Lục Tử Minh ngồi trong phòng đợi cả buổi cũng không thấy cô đâu, anh bực tức đi xuống nhà, mới biết ba người họ lại rủ nhau đi mua sắm mất rồi.

Anh ảo não cào tóc, như vậy cũng tốt, ít ra anh không bị cô làm phiền nữa.

Nhưng chỉ đến ngày hôm sau, đâu lại đóng đấy.

Hạ Vy lại tới ăn vạ ở nhà họ Lục, anh đi đâu cô lại bám đuôi tới đó.

Không chỉ vậy, cô còn kéo anh tới khu vui chơi.

Nhìn cảnh tượng cô hung hăng kéo anh lên tàu lượn siêu tốc, nhưng chỉ vài giây sau cô nắm chặt tay anh hét ầm lên làm anh không nhịn được cười.

Đã sợ lại còn cứ thích chơi trò cảm giác mạnh.

Giống như bây giờ, cô nằng nặc kéo anh lên chơi trò nhảy Bungee, nhưng khi chuẩn bị nhảy thì người cô run dữ dội, cô bám chặt lấy người anh.


Anh thấy cô sợ nên bảo cô đừng chơi nữa, nhưng cô không nghe, kiên quyết phải chơi cho bằng được.

Đến khi nhảy xuống, Hạ Vy oà lên khóc nức nở.

Cuối cùng, Lục Tử Minh phải ôm cô ngồi lên ghế, bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô.

Hạ Vy vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, cô như con gấu Koala bám chặt lấy anh.

Lục Tử Minh muốn đứng dậy đi mua nước cho cô, nhưng cô ôm quá chặt, anh làm cách nào cũng không thoát ra được.

“Hạ Vy, em ngồi xuống để tôi đi mua nước cho em.”
“Không muốn..”
“Ngoan nào.”
Hạ Vy nghe lời buông anh ra.

Nhưng anh vừa đi được hai bước, quay lại đã thấy cô như cái đuôi nhỏ bám theo anh.

Lục Tử Minh thở dài..

“Lần sau cấm em chơi những trò thế này nữa.”
Hai người đi chơi đến tối mịt, anh đưa cô về nhà, còn cẩn thận dặn dò.

“Em về nghỉ ngơi đi.

Mấy ngày này đừng tới tìm tôi nữa.

Tôi còn phải đi làm.”
Hạ Vy nghe vậy thì thất vọng, cô ảo não gật đầu.

Nhưng một suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu làm cô vui vẻ.


Cô quay sang nhìn anh cười cười.

Lục Tử Minh thấy cô không xuống xe thì thắc mắc.

“Em không xuống xe đi.

Tới nhà rồi.”
“Hôn em một cái rồi em xuống.”
Lục Tử Minh cảm thấy mặt mình nhất định lại đỏ lên rồi, anh ho nhẹ.

“Đừng vớ vẩn, xuống xe đi.”
Hạ Vy làm nũng nhất quyết không chịu xuống.

“Hôn một cái thôi mà..”
Lục Tử Minh mím môi, anh cúi xuống chạm nhẹ lên má cô một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hạ Vy cảm thấy không thoả mãn, cô nhào lên người anh, hôn chụt một cái vào môi anh, sau đó mở cửa xe đi xuống.

“Bảo bối của em về cẩn thận nhé..”
Lục Tử Minh bật cười vì hành động của cô.

Trong vô thức anh liếm môi mình, cảm nhận hương vị nhàn nhạt của cô..