Sáng hôm sau, Hạ Vy cựa mình tỉnh lại.
Đầu cô đau như búa bổ, đây là hậu quả của việc đêm qua uống rượu quá nhiều.
Mà khoan đã! Tại sao hạ thân của cô cũng đau buốt thế này.
Nhận ra có gì không đúng, cô vội vàng ngồi dậy.
Nhưng vì động tác quá mạnh mà cả người cô đau đớn.
Lục Tử Minh nằm cạnh nghe thấy bất thường liền tỉnh dậy, cẩn thận xem xét.
Hạ Vy thấy trên giường mình xuất hiện một người đàn ông thì giật mình.
“Lục Tử Minh, tại sao anh lại ở trên giường của tôi? Đêm qua anh làm gì tôi rồi..”
Cô vội vàng kéo chăn che thân thể mình lại, nhìn anh với đôi mắt cảnh giác.
Lục Tử Minh ngớ người trong giây lát, từng hình ảnh đêm qua chạy loạn trong đầu anh.
Phút chốc, mặt anh liền đỏ bừng.
“Đêm qua...!đêm qua là em quyến rũ tôi...”
Hạ Vy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh thì buồn cười.
Tại sao cô lại có cảm giác mình dụ dỗ trẻ vị thành niên thế này.
Cô lấy gối đập vào người anh.
“Này, Lục Tử Minh.
Anh uỷ khuất cái gì.
Tôi còn chưa tính sổ với anh đâu..”
Lục Tử Minh lắp bắp..
“Em...!em cướp mất trong trắng tôi giữ gìn gần 30 năm.
Em phải bồi thường cho tôi.”
Hạ Vy phì cười, cô chưa nói đến trong trắng thì thôi.
Một người đàn ông như anh thì trong trắng cái gì chứ.
Cô giơ tay véo má anh..
“Lục Tử Minh, anh đáng yêu chết đi được..”
Quả thật đêm qua cô cố tình chuốc say anh.
Chỉ là không nghĩ mọi chuyện lại đi quá giới hạn như vậy..
Thấy anh vẫn ngồi bất động trên giường, Hạ Vy đẩy đẩy người anh.
“Này...!đỡ em vào nhà vệ sinh..”
Lục Tử Minh làm theo như cái máy.
Sau khi đỡ cô vào nhà vệ sinh, anh nhanh chóng tìm quần áo mặc vào.
Trong lúc luống cuống, anh không may đụng trúng cái tủ.
Một tấm ảnh lạch cạch rơi xuống.
Lục Tử Minh định nhặt lên thì chết sững.
Trên bức ảnh là một cô gái trẻ trung nở nụ cười tươi rói.
Anh nhận ra đây là Tina, nhưng cô trẻ hơn bây giờ thì phải.
Bảo sao anh nhìn cô rất quen thuộc..
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Hạ Vy thấy anh nhìn chằm chằm bức ảnh thì chột dạ, cô vội giật lấy bức ảnh, giấu ra đằng sau.
“Em là Hạ Vy?”
“...”
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng nhìn thái độ của cô bây giờ anh lại càng chắc chắn.
“Anh nói gì thế?”
“Tôi biết em là Hạ Vy.
Hơn nữa, tôi còn biết chắc chắn em biết chuyện xem mắt.”
Hạ Vy thấy mọi chuyện bại lộ, cô cũng không giấu nữa.
“Đúng vậy, em là Hạ Vy.”
“Tại sao lại giấu tôi.”
“Em có giấu gì anh đâu.”
Lục Tử Minh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy..
“Em tiếp cận tôi với mục đích gì?”
Hạ Vy có chút sợ hãi, cô nuốt nước bọt..
“Anh nói gì nghiêm trọng vậy.
Tina là tên tiếng Anh của em.
Em có lừa dối gì anh đâu.”
“Tại sao em lại tiếp cận tôi?”
Giọng nói của Lục Tử Minh tràn đầy sự thất vọng.
Hoá ra bấy lâu nay anh chỉ là con rối trong mắt cô.
Hạ Vy thấy anh hiểu lầm, cô vội vàng giải thích..
“Ban đầu đúng là em muốn hỏi anh tại sao không đi xem mắt.
Nhưng bây giờ em không muốn hỏi nữa.
Chúng ta hoàn toàn có thể yêu nhau mà không cần thông qua việc xem mắt.”
Lục Tử Minh lắc đầu.
“Tất cả là do em sắp đặt.
Mọi chuyện đều nằm trong dự tính của em.
Với lại em nghĩ nhiều quá rồi.
Tôi hoàn toàn không muốn yêu đương với em.”
Nói xong Lục Tử Minh quay đầu bỏ đi, để lại Hạ Vy đang ngơ ngác.
Đến khi cô tỉnh táo lại thì Lục Tử Minh đã không thấy bóng dáng.
Cô tức giận đá vào cái ghế gần đó.
“Lục Tử Minh, anh định ăn sạch sẽ bà đây rồi không chịu trách nhiệm hả.
Không có chuyện đó đâu.”.