Cảm Ơn Em Đã Đến

Chương 10: 10: Sự Việc Năm Ấy






Năm đó, có một đoàn du lịch tới quán của Paul dùng bữa.

Paul rất tin tưởng và giao cho Hạ Vy đứng bếp.

Hạ Vy cũng tự tin mình sẽ không làm Paul thất vọng.

Cuối cùng, một bàn ăn đầy hấp dẫn cũng xuất hiện dưới bàn tay khéo léo của Hạ Vy.

Chuyện cũng không có gì để nói nếu trong đoàn không có người bị đau bụng.

Mọi người vốn dĩ dùng bữa rất ngon miệng, thế nhưng khi đang ăn giữa chừng, hơn nửa số người trong đoàn kêu đau bụng.

Họ ôm bụng không ngừng nôn khan, làm Hạ Vy và tất cả nhân viên hoảng sợ.

Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ chuẩn đoán họ bị ngộ độc thực phẩm.

Mọi sai lầm đổ lên đầu vị đầu bếp chính hôm đó, chính là Hạ Vy.

Một cô gái 18 tuổi chịu sự chỉ trích và chất vấn của mọi người, cô hoảng sợ nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm.

Cô không biết mình đã làm sai chỗ nào khiến mọi chuyện xảy ra như vậy.

Mọi người gọi điện cô không nghe, đến gõ cửa cô cũng không trả lời.


Cuối cùng khi Paul phá cửa thì phát hiện Hạ Vy đã ngất do mấy ngày liền không ăn uống.

Khi cô tỉnh lại ở bệnh viện thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.

Paul là người đứng ra chịu trách nhiệm, anh đã nói chính mình là người đứng bếp, không liên quan đến Hạ Vy.

Anh sẵn sàng gánh mọi hậu quả.

Chuyện này đã khiến anh bị loại khỏi top 10 đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới.

Hạ Vy sau khi biết chuyện đã không chấp nhận được sự thật.

Mọi chuyện do cô gây ra nhưng người gánh chịu lại là anh.

Vậy nên cô đã chạy trốn.

Cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa.

Khi Paul tới viện thăm cô thì chỉ nhận được tin cô đã xuất viện.

Anh tới nhà tìm cô thì phát hiện cô đã rời đi.

Anh điên cuồng điều tra tung tích về cô nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu.

Cô như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Hạ Đại Lâm khi thấy con gái suy sụp thì lo lắng.

Cả ngày cô chỉ giam mình trong phòng, không nói chuyện với ai.

Sợ con gái như vậy lâu ngày sinh ra trầm cảm, nên ông quyết định đưa con gái về nước, rời xa nước Pháp đau thương.

Hai năm nay Hạ Vy chưa từng bước chân vào bếp, cô sợ nhớ lại chuyện năm ấy, sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc.

Cô đã mất đi tư cách làm đầu bếp, cô thật sự cảm thấy có lỗi với Paul.

Lục Tử Minh bị cô đuổi khỏi nhà nhưng anh không hề rời đi.

Mặc cho mưa tuyết không ngừng rơi, anh vẫn đứng bên ngoài đợi cô.

Anh cảm thấy bản thân đã chạm vào vết thương lòng của cô, là anh có lỗi của cô.

Tuyết đã rơi hai tiếng đồng hồ, Lục Tử Minh cũng đứng đợi Hạ Vy từng đó thời gian.


Hạ Vy cứ ngỡ anh đã rời đi, nhưng khi cô mở cửa ra thì cảnh tượng trước mắt làm cô chết sững.

Một người đàn ông đứng trong mưa tuyết, mắt không rời khỏi cánh cửa.

Khi cửa mở ra, trong mắt anh hiện rõ sự vui mừng.

Hạ Vy lúc này chỉ muốn bổ não anh ra xem bên trong chứa gì.

Tại sao lại có người ngu ngốc như anh chứ? Anh không biết lạnh là gì sao?
Thật là hết nói nổi.

Cô kéo anh vào nhà, phủi đi đống tuyết còn dính trên áo anh, sau đó rót cho anh cốc nước nóng.

Lục Tử Minh áy náy xin lỗi.

“Tina, xin lỗi em.

Tôi không nên xen vào chuyện của em.”
“Tôi không trách anh.”
Hạ Vy thở dài, cô không muốn nhắc đến quá khứ nữa, bèn quay sang trách móc anh.

“Anh không biết lạnh là gì sao.

Mưa tuyết lớn như vậy mà còn đứng đó.

Anh tưởng người mình làm bằng sắt sao?”
“Tôi chỉ là...!muốn xin lỗi em..”
Giọng nói của anh càng ngày càng bé, anh thều thào nói hết câu, sau đó ngất lịm đi.


Hạ Vy hoảng sợ lay người anh.

“Lục Tử Minh, anh sao vậy..”
Cô chạm vào mặt anh liền rụt ngay tay lại.

Người anh nóng như lửa vậy.

Hạ Vy không đỡ được thân hình cao lớn của anh về giường, liền đỡ anh nằm trên sofa, sau đó lấy chăn đắp vào cho anh.

Lục cả nhà cuối cùng cũng tìm thấy thuốc, cô liền đưa vào miệng anh, nhưng khi đút cho anh uống nước thì lại không được.

Cô đút bao nhiêu thì tràn ra ngoài bấy nhiêu.

Hạ Vy bất đắc dĩ nhìn anh..

“Anh không được nói tôi lợi dụng anh đâu.

Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi..”
Nói rồi cô dùng miệng của mình chuyền nước sang miệng anh.

Sợ anh không chịu nuốt xuống, cô đành hôn chặt lấy môi anh.

Không ngờ rằng nụ hôn đầu của cô lại mất theo cách này....