Cám Ơn Định Mệnh Đã Để Anh Gặp Được Em

Chương 10




Đến, Tuyết Nhi, ăn nhiều một chút. " bà Triệu vẻ mặt cười tươi như hoa, liên tục gắp thức ăn cho Tuyết Nhi. " Cám ơn bà. " Tuyết Nhi lễ phép gật đầu.

"Tuyết Dung, đây là con không đúng a~ Kết hôn cũng không cho bọn ta biết, thật là.... " Triệu Chính Nghĩa, ba của Triệu Hoằng vẻ mặt có chút 'bất mãn', nhìn Tuyết Dung ai thán.

" Dạ, là con không đúng. " Tuyết Dung ngay từ đầu vốn có ý định giải thích. Nhưng cứ nghĩ đến việc có Tuyết Nhi ở đây, mình làm vậy sẽ khiến cô bé buồn nên cũng ngoan ngoãn diễn cho xong vở kịch này.

" Chị Angela, em phải công nhận Tuyết Nhi rất đáng yêu. Chị có từng nghĩ để con bé nối nghiệp bà ngoại nó, gia nhập vào làng giải trí không??? " Triệu Ngọc vẻ mặt tò mò nhìn Tuyết Dung hỏi.

" Ách, cái này... " Tuyết Dung có chút khó xử nhìn An Tuấn Hạo.

" Con bé còn rất nhỏ, tôi chỉ muốn con bé cố gắng học, còn những chuyện khác, sau này tính sau đi. " An Tuấn Hạo tiếp nhận ánh mắt của Tuyết Dung, cười khẽ, sau đó lên tiếng giúp Tuyết Dung giải vây.

" Nga, thì ra là vậy. " Triệu Ngọc gật đầu tỏ vẻ hiểu.

" Angela, tôi đã xem qua hôn lễ cô tổ chức cho Triệu Hoằng, đến khi tôi cùng Jennifer kết hôn, làm phiền cô thay chúng tôi tổ chức được hay không??? " lúc này ngồi bên kia Marco đột nhiên lên tiếng nói.

" A, hai người đã tính đến chuyện kết hôn rồi hay sao??? " Triệu Hoằng ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc tò mò.

" Đương nhiên. Nếu không vì Marco bận việc thì tụi em đã định về nước sớm hơn, và tổ chức hôn lễ cùng ngày với anh luôn rồi. " Triệu Ngọc khinh thường nhìn Triệu Hoằng nói.

" Cái con bé này, động tác thật mau. " Triệu Chính Ngĩa nhìn con gái trêu chọc.

" Tất nhiên phải mau. Nếu không con bé sợ hãi Marco sẽ nhìn thấy bản chất thật của nó mà bỏ trốn. " Triệu Hoằng cũng không thua kém.

" Ba, anh hai. " Triệu Ngọc ngượng ngùng nhìn hai người. Làm gì có người nào như hai người, trước mặt người ngoài lại đi 'nói xấu' con gái của mình.

" Được rồi, hai người thôi đi. Bộ không thấy có Tuyết Dung ở đây sao??? " bà Triệu thấy vậy không khỏi lên tiếng 'khiển trách' chồng cùng con trai.

" Ngại gì a, Tuyết Dung cũng là người nhà mà. " Triệu Hoằng một vẻ không hề bận tâm cười trừ.

" Hôm nay nhà ta sao mà náo nhiệt thế này??? " lúc này bên ngoài, một nam tử trung niên mỉm cười bước vào.

" Anh hai. " Triệu Chính Nghĩa, cùng bà Triệu lúc lên tiếng gọi.

" Bác hai. " Triệu Hoằng cùng Triệu Ngọc thì đứng lên chào hỏi.

" Bác Triệu. " Tuyết Dung cũng theo sau đứng lên.

" Chủ tịch Triệu. " Marco cùng An Tuấn Hạo thì lễ phép gật đầu.

Chỉ duy nhất có một nhân vật là bất chấp, phi người chạy đến bên cạnh người vừa bước vào cửa, ôm chầm lấy người kia, làm cho nhà họ Triệu ai nấy đều ngỡ ngàng.

" Ông ơi...... " Tuyết Nhi vui cười hớn hở ôm lấy Triệu Chính Hào.

" Ai yo, đây chẳng phải là Tuyết Nhi sao??? Mới mấy ngày không gặp, đã lớn không ít a~ " Triệu Chính Hào tươi cười ôm Tuyết Nhi, tiến đến bàn ăn bên cạnh cô bé ngồi xuống.

" Anh hai, anh đã gặp Tuyết Nhi rồi sao??? " Triệu Chính Nghĩa nghi vấn hỏi.

" Ừm, mấy ngày trước có gặp rồi. " Triệu Chính Hào gật đầu.

" Cũng đúng a, Tuyết Nhi là con gái của Tuyết Dung. Bác hai làm sao mà không biết cho được chứ. " Triệu Hoằng cười lên tiếng.

Cả nhà họ Triệu gia ai mà không biết, sở dĩ Triệu Chính Hào đến giờ vẫn độc thân vì vẫn còn yêu mẹ của Tuyết Dung, Tưởng Hải Nguyệt. Vì thế cho dù Tưởng Hải Nguyệt đã lấy người khác, đến giờ đối với bà ấy, Triệu Chính Hào vẫn một lòng như cũ.

Yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bao nhiêu năm nay, Triệu Chính Hào đều xem Tuyết Dung như con gái ruột, yêu thương vô hạn, hoàn toàn không hề thua kém gì cha ruột của Tuyết Dung.

Hơn nữa bất luận chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến mẹ con hai người thì Triệu Chính Hào luôn quan tâm trước hết. Thử hỏi việc lớn như kết hôn sinh con này, ông làm sao mà không biết được cơ chứ???

" Con gái??? Tuyết Nhi là con gái của Tuyết Dung sao??? " Triệu Chính Hào nghi hoặc hỏi.

" Anh hai, anh cũng không biết sao??? " Triệu Chính Nghĩa ngạc nhiên nhìn anh trai. Đây không giống nha, chuyện này làm sao anh trai có thể không biết được cơ chứ.

" Cô Tuyết Dung không phải mẹ ruột của Tuyết Nhi, nhưng mà Tuyết Nhi muốn cô Tuyết Dung làm mẹ của con. Cô Tuyết Dung cũng đã nhận lời rồi. " lúc này Tuyết Nhi mới lên tiếng giải thích. Dù cô bé từ nãy giờ không hề có ý này, nhưng lừa gạt người khác là không hay nên cô bé quyết định nói ra sự thật.

" Cái gì, nói vậy có nghĩa là Tuyết nhi là con của vị An tiên sinh này. Và Tuyết Dung cùng vị An tiên sinh này hiện đang quen nhau, thậm chí hai người đã nghĩ đến chuyện kết hôn, cho nên Tuyết Nhi mới gọi Tuyết Dung là mẹ sao??? " Triệu Hoằng lúc này như hiểu ra gì đó, nhìn Tuyết Dung hỏi.

Mọi người cũng đang tò mò nhìn Tuyết Dung. 'Đừng đùa chứ, với thân phận của Tuyết Dung thì chuyện này hoàn toàn không thể nào xảy ra. Về phía mẹ của Tuyết Dung cho dù biết cũng không sao, vì chỉ cần Tuyết Dung thích, thì Tưởng Hải Nguyệt tuyệt sẽ không phản đối.'

'Nhưng còn về ba của Tuyết Dung thì e rằng rất khó. Ai mà không biết ba ruột của Tuyết Dung chỉ có mình cô ấy là con, cho nên xem như bảo bối. Làm sao chịu để cho con gái của mình qua lại với người đã từng kết hôn, thậm chí có con, chuyện này thật không thể nào a.'

'Huống hồ nếu lão quái vật kia mà biết thì càng khó hơn nữa a, với cái tính cưng chiều, độc sủng Tuyết Dung của ông ta. Ông ta tuyệt không để Tuyết Dung chịu ủy khuất đi làm mẹ kế của người ta như thế này, cho nên xem ra chuyện của hai người này là không có kết quả rồi.'

Đây chính là suy nghĩ của cả nhà họ Triệu giờ phút này. Họ không khỏi vì An Tuấn Hạo lo lắng. Thật ra cậu ta cũng xem như là người đàn ông tốt, có tướng mạo, có nghề nghiệp ổn định, nhưng chỉ có một đáng tiếc là anh ta đã làm ba người ta mà thôi.

" Bộ có vấn đề gì ạ??? Cô Tuyết Dung không thể làm mẹ của Tuyết Nhi hay sao ạ??? " Tuyết Nhi nhìn thấy vẻ mặt của người nhà họ Triệu, không khỏi nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thật không biết trả lời cô bé thế nà. Một cô bé đáng yêu như thế thì thử hỏi làm sao họ nỡ tổn thương a. An Tuấn Hạo thì cúi đầu, tầm mắt che khuất, nhưng mà nếu nhìn kĩ sẽ thấy đáy mắt anh toát lên một vẻ đau lòng cùng ảm đạm. Tuyết Dung thì chỉ im lặng không nói gì, không ai biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì, nhất thời cả phòng ăn đều im lặng không ai nói tiếng nào.