Edit by Mặc Hàm
Sau khi trở về Bắc Kinh, tôi giả vờ thoải mái nói chuyện với hắn một vài câu.
Trước khi chia tay đã đặt một cuộc hẹn, hắn không đến. Chỉ có Tịnh và Kỳ đến, tôi đưa hai người họ đi chơi một vòng ở Bắc Kinh.
Sau đó, cũng không dám nói thêm gì nữa, rõ ràng, tôi có thể thấy được niềm vui của hắn và người mới. Sau khi tất cả, tôi đã nhận được tình yêu của mình, tôi biết người yêu của hắn, vì vậy tôi biết bây giờ hắn không yêu tôi.
Vào cuối tháng 6, tôi đã xin nghỉ phép hàng năm và đi dạo một mình.
Đi đau đây? Tôi đã sắp xếp một số nơi, có nơi hắn đã đi qua mà tôi còn chưa đi qua “Tây An, chúng tôi đã đi cùng nhau” “Trùng Khánh, còn có nơi hắn từng nói qua “thành Lúa.”
Nói là một mình đi du lịch, kỳ thật lại càng giống như mang theo kỳ vọng cùng đau đớn của hai người đi ra ngoài. Trên đường đi, tôi giả vờ rất hạnh phúc, số lần gửi vòng tròn bạn bè gấp nhiều lần bình thường. Thẳng thắn mà nói, cũng là muốn gửi cho hắn xem, bất quá, có thể che đậy đi.
Ở Tây An, chụp chuông trống hồi lâu, đi dạo về phố dân tộc Hồi, ăn bánh bao, nếm bánh bao thịt và còn có hung hăng quăng ngã chén rượu.
Nhưng đằng sau những niềm vui này, cuối cùng tôi không thể thoát khỏi cái bóng của hắn. Ở tượng binh mã, tôi sẽ nhớ tới nơi này có phải là nơi hắn từng dừng chân hay không; khi thưởng thức đồ ăn vặt, sẽ nghĩ vị này khi hắn đến có vị đúng hay không.
Tôi tự nhủ, đây là một điểm khởi đầu mới, tôi bắt đầu nhận ra trái tim tôi một lần nữa. Mặt khác lại thành thật nhớ tới hắn, bộ dáng không thể xua đi được.
Nhưng tra tấn nhất vẫn là thành Lúa. Lúc đầu là mệt mỏi về thể chất, thức dậy lúc 3 giờ, máy bay đến nơi lúc hơn 6 giờ. Sau khi rơi xuống thành Lúa mới cảm thấy lạnh, mà mình căn bản không có chuẩn bị cho độ cao lạnh lẽo cùng đốc ngược này. Từ sân bay thành Lúa đến khách sạn trong danh lam thắng cảnh, đó là một chuyến đi khoảng 3 giờ. Lần trước ngồi xe buýt du lịch đường dài như vậy vẫn là lúc chúng tôi từ Trường Sa đến Phượng Hoàng Cổ Trấn, lúc đó bên cạnh còn có người dựa vào. Buổi trưa đến khách sạn, sau khi giải quyết xong chính mình cũng không có nghỉ ngơi, liền đi leo đường ngắn của thành Lúa, đi tới Trác Mã Lạp Thố.
Nhưng mà, thân mệt thì thôi. Trái tim tôi cũng rất mệt mỏi, rất lộn xộn.
Thành Lúa. Dường như là một thánh địa gắn bó chặt chẽ với chúng tôi, mà bây giờ chỉ có một mình tôi đến hành hương. Tôi muốn chôn cất hắn, liền táng ở thành lúa. Nhưng mà tôi vẫn hỗn loạn, mặc dù hắn lạnh lùng cùng phản bội như vậy, tôi cư nhiên còn có ảo tưởng chính là nếu có thể muốn làm thế nào để cho hắn chuộc tội. Bạn thấy đấy, đây là nơi tra tấn mọi người. Tôi kỳ thật còn chưa thoát khỏi, hắn đã đi rồi, mà tôi lại tâm tâm niệm niệm.
Ở thành Lúa, tôi sống một mình trong một căn phòng lớn. Đột nhiên rất buồn, trước đây ra ngoài chơi, phòng lớn như vậy đều ở cùng Tiểu D, mà bây giờ lại chỉ có một mình tôi, ngay cả □□ cũng có vẻ đáng thương và cô đơn, tôi đều có thể khóc.
Sau khi đến đây cảm giác như vậy, nhớ tới bộ phim trước đó “Xuân Quang XạTiết”, mà bây giờ tôi, vừa vặn thích hợp.
“Cuối cùng tôi cũng đến thác nước, tôi đột nhiên nhớ tới Hà Bảo Vinh, tôi cảm thấy rất buồn, tôi thủy chung cho rằng người đứng ở đây hẳn là hai người.”
Đoạn này, kèm theo phong cảnh thành lúa, tôi phát ra. Không nói rõ, nhưng tôi nghĩ rằng những gì tôi có thể hiểu được nên được hiểu. Tôi quyết tâm chôn cất Tiểu D ở đây, đặt những cảm xúc trước đó vào mảnh đất thánh địa này.
Lúc rời khỏi thành Lúa, người hơi thoải mái một chút, có thể là tự ám chỉ có hiệu lực. Đến Trùng Khánh, đây không phải là lần đầu tiên. Ba năm trước, khi hắn đi du lịch với Phàm, chúng tôi đã có một mâu thuẫn lớn. Sau đó, tôi yêu cầu khởi hành một lần nữa, chúng tôi đến Trùng Khánh đầu tiên, nhưng ở lại một đêm. Nhưng đêm đó cũng rất trớ trêu, hắn chạy tới gặp bạn trai cũ của Trùng Khánh mà hắn yêu qua mạng trước đó, ở Phù Lăng.
Đêm đó tôi đi dạo một mình, nhưng đã làm cho tôi thực sự cảm thấy sự quyến rũ của thành phố này, bây giờ trở lại, một chút cảm giác quen thuộc. Bia Giải Phóng và đường 81 bên cạnh, từ động Hồng Nhai đến tuyến đường hướng cổng trời, lại một lần nữa đi qua. Sự khác biệt là những người xung quanh không phải là Tiểu D.
Đi Trùng Khánh theo đoàn du lịch thanh niên và gặp một cậu trai trong phòng. Cũng là một mình ra ngoài, vừa mới tốt nghiệp đại học. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời, vì vậy chúng tôi quyết định hành động cùng nhau vào ban đêm. Nếm thử đồ ăn nhẹ, đi dạo vòng tròn thương mại, chúng tôi đi bộ tất cả các nơi. Ăn lẩu, đi động Hồng Nhai, hai chúng tôi cũng ở bên nhau, bỗng nhiên cảm thấy trên đường không cô đơn. Đêm nay ở Trùng Khánh là thời gian đáng nhớ nhất trong suốt chuyến đi.
Trong thực tế, bạn thấy, cách tốt nhất để quên một người là cống hiến hết mình cho một mối quan hệ mới. Cho nên, từ Tiểu D bây giờ xem ra, tôi là người bị vứt bỏ, lại xuất hiện là quấy rầy bao nhiêu. Đối với cuộc sống của hắn và tiểu tam, tôi là một □□.
Trước kia cảm thấy, không còn yêu nữa cũng được. Mất đi thân phận người yêu, cũng có thể giả vờ làm bạn bình thường. Bây giờ nghĩ lại, không, đã không có cách nào ở chung tốt, bất kể là người yêu hay là bạn bè. Nhưng tôi, nội tâm rối rắm nhất chính là tôi cùng hắn sau này, rốt cuộc là phương thức triển khai như thế nào. Tôi vẫn không thể chấp nhận mất người đàn ông này hoàn toàn.
Vào ban đêm, tôi đã mất ngủ trong lữ đoàn xanh ở Trùng Khánh. Chiếc giường nhỏ hẹp này làm cho tôi nhớ lại thời gian học đại học, cũng là một chiếc giường nhỏ như vậy, và hai người nằm trong đó hạnh phúc như vậy, một chút không cảm thấy chật chội.
Sau khi rời Trùng Khánh, tôi đã đi đến thành phố của em gái tôi. Con bé vẫn còn học đại học, đưa tôi đến khuôn viên trường của con bé. Trong bữa trưa, trong căng tin tôi cố ý xin một ly sữa đậu nành, nhớ Tiểu D. Một ly sữa đậu nành là điều cần thiết cho bữa trưa ở trường đại học trước đây của chúng tôi.
Buổi chiều, đi dạo trong tòa nhà giảng dạy, nhìn những cảnh quen thuộc này trong phòng tự học, tôi chợt cảm thấy lui về vị trí bạn bè, cũng rất tốt, còn có thể nói cười cười, còn có thể đánh nhau ầm ĩ, không làm người yêu, không bị tổn thương. Sau đó có thể nhìn hắn trưởng thành, đây cũng là điều đáng quý.
Kết thúc chuyến đi trở lại, tôi nghĩ rằng tôi nên buông xuống. Trước mặt bạn bè, tôi giả vờ hạnh phúc và dành hai ngày như một thằng ngốc. Đến đêm thứ ba, tôi vẫn sụp đổ.
Một mớ hỗn độn.
Đạp xe về nhà, khóc một lần trên đường đi. Không giống như trước đây, trọng tâm khóc của tôi không phải là cảm xúc, mà là bản thân mình.
Tôi yêu bản thân mình như vậy. Bị lừa gạt, chịu đựng sự phản bội nhưng vẫn phải cố gắng tìm một cái cớ, thông cảm, để giải phóng họ. Còn người đã làm điều gì đó sai trái thì sao? Tôi yêu bản thân mình. Tôi không nghĩ đó là tôi. Với trái tim của tôi như vậy, làm việc chăm chỉ như vậy, tôi không thể bị bỏ rơi để từ bỏ bản thân mình.
Tôi khóc cho bản thân mình. Tôi chỉ đơn giản là yêu bản thân mình.
Sau khi khóc, tôi không thể giải thích được về lòng can đảm: nếu cuộc sống này không còn gặp nhau, tôi cũng có thể chấp nhận.
Này, tạm biệt.
Cảm ơn cậu, năm năm này, đã để tôi nếm thử tình yêu.