Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Quyển 1 - Chương 38




Biên tập: Bún Chả

Chỉnh sửa: Lychee

Được Thẩm Khâm Nhạc giải thích, Tạ Tử Thanh mới hiểu được, hóa ra trong thời đại này, một cặp bạn lữ đồng tính chỉ cần dùng máu của hai người là có thể tạo nên con của riêng họ. Chỉ có điều, phương pháp này so với thụ thai tự nhiên thì tỉ lệ tạo ra em bé thành công thấp hơn rất nhiều.

Tạ Tử Thanh: … làm sợ muốn chết

Bên trong khu vui chơi giải trí đông người, sau khi ba người đến nơi liền đi thẳng tới chỗ tàu không gian giả lập luôn.

Nhân viên công tác dẫn họ đến một gian phòng nhỏ, bên trong có ba khoang trò chơi.

Tạ Tử Thanh dực theo lời của nhân viên công tác nói, nằm vào rồi nhắm mắt lại. Sau đó mở mắt ra, anh phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi hoàn toàn, trông giống như đang thực sự ở trong một con tàu vũ trụ vậy.

Mà chính anh đang cầm theo một cây súng khá nát, trên người là đồng phục chiến đấu màu xanh lục, trên đầu đội cái nón xanh, trên lưng là balo đỏ thẫm.

Tạ Tử Thanh: … Tạo hình này rốt cuộc là đứa nào chế ra thế!

Anh nhìn xung quanh một chút, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc là ba người họ bị đưa đến ba cảnh khác nhau, hay cùng nơi mà khác vị trí vậy.

Lúc này bên cạnh đầu anh đột nhiên xuất hiện một cái khung trong suốt, bên trong chậm rãi hiện ra một hàng chữ:

[Trò chơi đang bắt đầu…]

Sau đó hàng chữ biến mất, trở thành một nội dung khác.

[Nhân vật: Người cứu hộ

Nickname:_________

Cấp: 1

Trang bị: Sơ cấp

Tinh tệ: 50

Nhiệm vụ “Giết một cướp vũ trụ”]

Ngoài ra, còn mấy biểu tượng khác trên khung trong suốt, theo thứ tự là: Nạp tiền, cửa hàng, tìm đường, ba lô.

Tạ Tử Thanh chọn ba lô, phát hiện bên trong không có thứ gì, cửa hàng tạm thời chưa có quyền hạn để mở ra.

Cuối cùng anh chọn tìm đường, sau đó thấy một loạt mũi tên từ dưới chân anh kéo dài ra. Tuy rằng chưa từng chơi trò chơi nào trước đây nhưng anh cũng đoán được đây đại khái là giúp anh tìm kiếm mục tiêu của nhiệm vụ.

Tạ Tử Thanh đi theo mũi tên không quá hai bước liền đụng phải một tên cướp vũ trụ ở đoạn ngã rẽ, anh giơ súng lên lại bắn một phát. Nhưng tên cướp vũ trụ kia chỉ lảo đảo một chút, tiếp tục cười gằn đi về phía anh.

[Nhìn xem này, xem tao phát hiện được thứ gì? Một chú tôm con. Ha ha]

Một khung chat xuất hiện trên đỉnh đầu tên cướp, đồng thời tên này cũng bắt đầu nói chuyện, âm thanh hung ác từ miệng hắn truyền tới.

Tạ Tử Thanh bắn thêm một phát nữa, tên cướp vũ trụ rốt cục cũng ngã xuống, biến mất tăm.

Lúc này, nội dung trên khung tròn bắt đầu thay đổi.

[Nhân vật: Người cứu hộ

Nick name: Mời điền vào

Cấp: 2

Trang bị: Sơ cấp

Tinh tệ: 60

Nhiệm vụ: Giết chết một cướp vũ trụ (hoàn thành)

Lên tầng hai của tàu cướp vũ trụ.]

Một tên cướp vũ trụ được 10 tinh tệ, thế tinh tệ này để làm cái gì? Tạ Tử Thanh nhìn về phía biểu tượng cửa hàng, chẳng lẽ dùng mua đồ ở cửa hàng?

Tạ Tử Thanh tiện tay điền một cái nickname, tiếp đó đi làm nhiệm vụ.

Nick name: Lười nghĩ nickname

Anh đi lên phía trước vài bước, lần thứ hai gặp cướp vũ trụ, lần này chỉ một phát súng là gục.

Tạ Tử Thanh trầm ngâm. Giết cướp vũ trụ sẽ được thăng cấp, sau khi thăng cấp thì càng dễ giết cướp vũ trụ hơn.

Hơn 10 phút sau, lúc Tạ Tử Thanh leo lên tầng hai, khung trong suốt bỗng nhiên tung pháo hoa.

[Chúc mừng bạn thành công thăng cấp, thưởng 10 hộp quà lớn, trang bị trung cấp, 100 tinh tệ]

[Nhân vật: Người cứu hộ

Nickname: Lười nghĩ nickname

Cấp: 10

Trang bị: Trung cấp

Tinh tệ: 470

Nhiệm vụ: Giết 1 cướp vũ trụ (hoàn thành).

Lên tầng hai tàu cướp vũ trụ (hoàn thành).

Cứu công chúa bị nhốt.]

Lúc này, Tạ Tử Thanh phát hiện màu sắc trên y phục mình thay đổi, biến thành đồng phục chiến đấu màu lam nhạt, ba lô sau lưng cũng đổi màu.

Tạ Tử Thanh đến bên ngoài một căn phòng chỗ mũi tên chỉ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó ngây ngẩn cả người.

Trên giường trong phòng, một “thiếu nữ” mặc váy công chúa màu hồng nhạt đang nằm, mái tóc màu vàng nhạt óng ả, ngũ quan gương mặt trắng nõn mịn màng, đoi mắt nhắm nghiền, lông mi dài buông xuống.

Này, đây không phải Angus à??!

Tạ Tử Thanh đi tới, cảm giác vẻ mặt mình chắc vặn vẹo lắm rồi, cố tình lúc này khung trong suốt lại xuất hiện thông báo.

[Nhiệm vụ: Cứu công chúa bị nhốt (hoàn thành ½).

Hôn tỉnh công chúa.]

Tạ Tử Thanh cảm thấy rằng, giờ mà là hiện thực chắc mặt mình đã đỏ bừng lên rồi. Đây là thể chất dễ đỏ mặt mà.

Anh hôn lên trán “công chúa” một cái, sau đó ngồi dậy, chờ đợi thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Đợi hơn 10 giây, trên khung trong suốt vẫn là nội dung vừa nãy.

Tạ Tử Thanh mím mím môi, ánh mắt rơi lên môi Angus. Chẳng lẽ, phải hôn ở đấy à?

Lo lắng ghê.

Tạ Tử Thanh hít một hơi, chậm rãi cúi xuống…

Angusgail mở mắt ra, ngây ngốc nhìn anh.

“Cậu… tỉnh rồi?” Tạ Tử Thanh cảm giác hơi lúng túng.

Lúc này, nhiệm vụ thông báo hoàn thành.

“Em hôn anh.”

Tạ Tử Thanh cố gắng cho mình trông nghiêm túc một chút: “Đây là nhiệm vụ.”

“Em hôn anh.”

Tạ Tử Thanh ho khan một tiếng: “Chúng ta mau đi thôi, không là cướp vũ trụ sẽ tới đấy.”

Angusgail sững sờ: “Cướp vũ trụ?”

Tạ Tử Thanh nói nhiệm vụ của mình ra: “… Chính là thế đấy.”

Angusgail cúi đầu nhìn bộ váy trên mình, chẳng có tí vui vẻ gì cho cam.

Tạ Tử Thanh an ủi y: “Không quan trọng, cậu mặc vậy dễ nhìn mà, với cả chỉ là giả thôi.”

Thấy y vẫn chưa vui lên, Tạ Tử Thanh tính mở miệng lần nữa an ủi: “Cậu…”

Đột nhiên, tàu không gian lung lay một chút, mắt Tạ Tử Thanh tối sầm lại, bị người lôi ra từ trong khoang trò chơi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Tử Thanh hoang mang một lúc, mới hỏi.

Động tác Thẩm Khâm Nhạc cực nhanh, tháo mở nắp khoang trò chơi của Angusgail, vừa trả lời: “Có trùng tộc trà trộn vào trong nhân loại, mấy đứa mau rời Branco ngay lập tức, trở về sao thủ đô ngay.”

Angusgail cũng bị cưỡng chế tỉnh lại.

“Vậy còn thầy?” Tạ Tử Thanh hỏi.

Thẩm Khâm Nhạc lắc đầu: “Thầy nhất định phải ở lại nơi này. Hiện tại chúng nó còn chưa xác định được, nếu như thầy rời đi, vậy thì…” Hắn cười cười, không nói tiếp: “Sau này em sẽ biết.”

Không cho Tạ Tử Thanh cơ hội hỏi, Thẩm Khâm Nhạc đưa bọn họ rời đi từ cửa sau, nhét bọn họ vào trong một tàu không gian loại nhỏ. Trước khi đóng cửa khoang, Thẩm Khâm Nhạc nhìn thật sâu vào Tạ Tử Thanh, hắn nói: “Trước khi em trở thành kĩ sư chế tạo cơ giáp cấp 7, đừng rời khỏi sao thủ đô.”

Tạ Tử Thanh siết chặt lấy đồ Thẩm Khâm Nhạc đưa cho anh, rầu rĩ nói: “Mấy con quái trùng đó hình như nhắm vào tớ mà đến. Lần trước trên tàu của bọn cướp vũ trụ tớ đã phát hiện ra rồi.”

“Chúng nó rốt cục là muốn cái gì chứ?”

Angusgail nắm chặt tay anh, giọng điệu nghiêm túc: “Anh sẽ không để chúng tổn thương đến em đâu.”

Tạ Tử Thanh mím môi nở nụ cười: “Ừm.”

“Cậu nói thử mấy người đại sư sẽ gặp chuyện gì hay không?”

“Sẽ không đâu, có thượng tướng Abshire ở đó, anh nghe nói…. Ông ấy rất lợi hại.”

“Ồ? Angus, lần đâu tiên tớ nghe cậu khen ai đó lợi hại đấy.”

“Anh chỉ nói thật thôi.”

Tạ Tử Thanh ôm đầu gối núp trên ghế, yên lặng nhìn một khoảng không vũ trụ tối đen, anh nói: “Ban nãy chơi trò chơi, còn một nhiệm vụ phía sau nữa. Tớ còn chưa thấy rõ.”

Angusgail ôm anh từ phía sau lưng, cố gắng dùng lồng ngực còn chưa tính là kiên cố của mình cho anh cảm giác an toàn: “Sau này lại cùng em chơi.”

Khoé miệng nhếch lên: “Em phải đóng vai công chúa đấy.”

“Ừm!”
Tác giả có lời muốn nói: Cho tới đây, quyển thượng của bộ truyện đã xong.

Chương sau là quyển hạ.

Quyển thứ hai: Lễ trưởng thành của Angus

Vốn là quyển đầu vẫn còn nội dung, tui còn tính cho thêm tình tiết đổ thạch, nhưng mà bạn gay nói tui: Bây mù cái này thì tính viết cái gì? _(:з」∠)_

………..

Về vị giác của vai chính:

Không phải báo trước hay gì, chỉ là tui quên nói, chỉ là đồ ăn càng tự nhiên thì trong mắt thằng bé mùi vị càng ngon, mấy ông bà không thấy mấy thứ Tiểu Thanh thấy khó ăn đều có chất phụ gia à 

………

Cấp bậc quân đội: Nguyên soái, đại tướng, thượng tướng, trung tướng, thiếu tướng, chuẩn tướng, thượng uý, chuẩn uý, sĩ quan, binh nhất, binh nhì.

Tui hỗn hợp mấy nước lại đấy ha ha.

Không nhớ cũng chẳng sao, tui cũng hem nhớ.

Lúc viết vừa lật vở vừa viết.

….

Hết lời của tui rồi, giờ mời các độc giả phát biểu nào (?,,???,,`).

….

A, đột nhiên nhớ ra một chuyện vui vui, lúc trước đi lớp mầm non, thầy có hỏi thế này: Nếu có bạn học giơ tay xin phát biểu chúng ta phải làm gì?

Một bạn học nam: “Đưa nó đi bệnh viện!!”

Hết chương 38
Bún: Hôm qua đi ăn cỗ ngồi rửa bát dưới nắng, đi về thì không mũ nón, cũng không áo dài, đúng kiểu đầu trần phơi gió phơi sương. Về nhà ăn đủ đau đầu. Mấy ngày nay Bún lười chả thêm được chương nào cho Lychee, kế hoạch thì để đấy. Biết gấp lắm rồi, mà vẫn lướt truyện chơi game như cơm bữa, word thì chả thèm sờ. Tội lỗi tội lỗi quá.

Quyển hai là Angus bái bai mọi người rồi, còn Tiểu Thanh cô đơn chờ chồng thôi.