Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết

Quyển 1 - Chương 1: Xuyên qua (bắt sâu)




Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả, Lychee.
Tác giả có lời muốn nói: Đào hố mới nha.

Một nhân vật trùng tên với Trì Nguyễn Phàm trong truyện theo đuổi tổng tài, thế mà lại là một kẻ mang cờ pháo hôi.

Pháo hôi: Hôm nay thật giống sắp mưa rồi, hi vọng ai ra đường cũng mang theo ô.

Sau một tiếng, mưa rào tầm tã, nam nữ chính đều ướt sũng nước, cùng trú mưa trong một cửa hàng.

Pháo hôi: Chờ tôi trở trở về, chúng ta kết hôn liền đi.

Sau một ngày, pháo hôi chết.

Trì Nguyễn Phàm lại xuyên thành con pháo thí này.

Hàn Tu Nhiên: “Cậu thích tôi sao?”

Trì Nguyễn Phàm: “Tôi tuyệt đối không thích đàn ông! Tuyệt đối không!!”

Cp: Xuyên sách pháo hôi bị hại chứng vọng tưởng thụ x minh tinh hơi có điểm nam nhị công

Khẩu hiệu của chúng ta là: 1×1 là vương đạo! HE bất hủ!! Ngọt ngọt ngào ngào mới là tuyệt sắc!!!

Không phát hiện mình xuyên vào sách Tạ Tử Thanh: Tôi xuyên rồi! Tôi là nhân vật chính!!!

Nhân vật chính: Hai tên này bị làm sao vậy? (1)
Trong vũ trụ mênh mông vô ngần, giữa vô số tinh cầu đang vận hành theo quỹ đạo cố định, một hành tinh màu xanh nước biển không đáng chú ý đang xoay chầm chậm.

Tiệm sửa chữa của bà Maria được đặt ngay trên đường Gloria.

Những bông hoa nhân tạo màu xanh nho nhỏ nở rộ hai bên phố, ánh mặt trời như rắc lên từng tia nắng nhỏ ấm áp.

Buổi sáng tầm gần trưa, một thanh niên tóc đỏ đi tới nơi này, phá vỡ cái yên tĩnh của đường phố. Cậu thoạt nhìn còn chưa thành niên, mái tóc đỏ dài rủ trên trán, trên gò má còn lấm tấm mấy đốm tàn nhang xám nhạt nghịch ngợm đầy nét trẻ con.

Cậu cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, thân thể cao to cường tráng bị quấn trong cái áo khoác rách nát dơ bẩn.

Bà Maria ngồi sau quầy xem báo như thường ngày. Chuông gió đột nhiên phát ra tiếng vang, điều này có nghĩa là tiệm có khách tới. Bà cười híp mắt ngẩng đầu nói: “Hoan nghênh ghé qua, hôm nay là lễ truyền thống của địa cầu cổ, Tết Trùng Dương (2), sửa chữa cơ giáp thứ hai tính nửa giá!”

Người ở cửa ngẩn người, ngây ngốc vò tóc: “A?”

Bà Maria đeo kính lão lên, mới thấy rõ người đang đứng ở cửa. “A” Maria hệt như một cô gái trẻ mà nháy mắt một cái, lấy từ trong ngăn kéo một nắm kẹo đưa cho thiếu niên tóc đỏ: “Andy bé nhỏ, sao trông cháu tệ thế! Chúc cho cháu một ngày tốt lành.”

Thiếu niên tóc đỏ Andy không từ chối ý tốt của bà Maria, nhận lấy nắm kẹo: “Cảm ơn bà Maria. Tử Thanh hôm nay có ở đây không ạ?”.

Bà Maria cười híp mắt nói: “Tiểu Tử Thanh đang luyện sửa chữa linh kiện trên tầng. Nhóc Andy, cháu có thể lên trên đó, nhưng đừng quấy nhiễu đến tiểu Tử Thanh nha.”

Andy đứng chùi chân vào thảm nhỏ ở cửa rồi mới bước vào trong tiệm.

Tiệm sửa chữa của bà Maria không lớn, ba, bốn cái cơ giáp là đã choán hết không gian. Andy cẩn thận từng li từng tí tránh mấy thứ to lớn này, lỡ không may làm rơi hỏng bất cứ một món linh kiện nào, cũng chẳng phải thứ cậu có khả năng đền nổi.

Andy an toàn đi tới trên tầng trên mới nhẹ nhõm thở phào một cái. Sau đó, cậu nhanh chóng liền thấy một thiếu niên mặc áo ghi lê xanh nhạt ngồi ngay ngắn ở sau bàn, nghiêm túc lắp ráp những linh kiện trên tay.

Da dẻ thiếu niên rất trắng, tóc một màu đen tuyền nhưng mắt lại là một màu xanh lam đẹp đẽ.

Thiếu niên nghiêm túc không phát hiện Andy đến. Trái lại một thợ máy sửa chữa trong tiệm, chú Râu Rậm, liếc mắt nhìn hắn.

Andy sợ đến cứng đờ người, tướng mạo Râu Rậm trông cực kì hung dữ. Chẳng có ai biết tên gọi hắn là cái gì cả. Hắn ta lúc nào cũng để râu mép che mất cả nửa mặt nên mọi người ai cũng gọi hắn là Râu Rậm.

Râu Rậm trên mặt còn có nhiều vết sẹo dữ tợn, nhìn đặc biệt giống mấy tên cướp vũ trụ thích ăn thịt người trong truyện.

Andy khi còn bé vô cùng nghịch ngợm, viện trưởng cô nhi viện còn thích doạ cậu, nói nếu như cậu còn nghịch nữa sẽ đem cậu cho Râu Rậm ăn.

Chuyện này quả thật là ác mộng thời ấu thơ mà.

Andy giờ đã biết Râu Rậm không phải cướp vũ trụ, cũng sẽ không ăn thịt người, nhưng nỗi ám ảnh từ thuở bé khiến cậu mỗi lần nhìn thấy Râu Rậm liền không nhịn được mà phát run lên, bị liếc mắt một cái thôi là cả người cứng ngắc lại.

Tạ Tử Thanh hoàn toàn không biết người anh em của anh đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, giờ khắc này toàn tâm trí của anh đều đặt lên linh kiện. Động tác tay của anh rất nhanh, dường như không cần suy nghĩ đã tiến hành liên tiếp các bước.

Đây là kết quả sau khi lắp ráp hàng chục ngàn linh kiện cơ giáp, thân thể đã hình thành thành bản năng.

Hơn mười giây sau, một món linh kiện đã được hoàn thành.

Tạ Tử Thanh cẩn thận buông tay ra, sau đó lập tức ngồi phịch trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nhìn Râu Rậm cầm linh kiện kia đi đo lường.

Lắp ráp linh kiện cơ giáp không chỉ tiêu hao thể lực mà còn tiêu hao cả tinh lực.

“Tử Thanh.” Andy nhỏ giọng gọi anh, sau đó chạy tới: “Mày vẫn ổn chứ?”

“Andy, sao mày lại tới đây?” Tạ Tử Thanh mở to hai mắt.

Andy gãi đầu một cái: “Tao đến kí túc xá tìm mày mà không thấy nên tới đây xem.”

“Chiều nay là kiểm tra, mày không quên đấy chứ?”.

“Tao quên mất!” Tạ Tử Thanh kinh hô: “Ngày hôm nay chú Râu Rậm dạy tao lắp linh kiện mới, tao chú tâm quá.” Anh nâng mặt Andy lên xoa xoa: “Cảm ơn mày nhiều nha Andy.”

Andy khó chịu né ra, lỗ tai lén lút đỏ lên: “Chúng ta là bạn bè mà.”

Râu Rậm nhìn trị số hiện ra trên màn ảnh, trên bộ mặt nghiêm túc hiện lên chút ý cười, tuy là bị đám râu mép ngăn trở không ai thấy được. Hắn gật gật đầu, tán thưởng nói: “Tỉ lệ sử dụng 79%, không tệ.”

Tỉ lệ sử dụng của linh kiện cơ giáp là khoảng 80%, tốt hơn thì đạt đến 90%. Hơn 98% là xuất chúng trong xuất chúng. Tỉ lệ 100%, lại là loại trước này chưa từng có bao giờ.

Bộ linh kiện cơ giáp Tử Thanh làm lần này tương đối phức tạp. Râu Rậm tự mình làm, tỉ lệ sử dụng cũng chỉ mới đến 80%. Đối với một người mới học mà nói, thành tích này là đã là rất tốt.

Được tán thưởng, Tạ Tử Thanh cười vui vẻ, anh nắm chặt nắm tay: “Cháu sẽ tiếp tục cố gắng!”

Râu Rậm quay trở về trạng thái lạnh lùng trước đây, hắn nói: “Chiều hôm nay là kiểm tra, cháu có thể xin bà Maria nghỉ nửa ngày, sáng sớm ngày mai hẵng trở lại tiệm.”

Tạ Tử Thanh nói: “Kiểm tra xong là cháu có thể trở lại rồi.”

Râu Rậm không để ý tới anh, cúi đầu sửa chữa một linh kiện cơ giáp bị rơi hỏng.

Tạ Tử Thanh cùng Andy liếc mắt nhìn nhau. Andy nhún nhún vai, trưng một vẻ kinh sợ không dám hé miệng.

Được rồi, Tạ Tử Thanh nói: “Chú Râu Rậm, ngày mai gặp lại ạ.”

Hai người một trước một sau xuống dưới, Tạ Tử Thanh nói với bà Maria: “Bà Maria, chiều nay bọn cháu có bài kiểm tra, cháu xin nghỉ nửa ngày được không ạ?”

Bà Maria cười híp mắt nói: ‘Có thể chứ Tiểu Tử Thanh, chúc hai đứa đạt thành tích cao.” Bà vừa tìm kiếm cái gì đó trong ngăn kéo vừa nói: “Tiểu Tử Thanh nhất định sẽ trở thành kĩ sư chế tạo cơ giáp hàng đầu đế quốc, bà lấy 328 năm sống này ra đảm bảo đấy. Ô? Giấy bút của bà đâu rồi nhỉ?”

Đối với ánh mắt hồn nhiên của Andy, Tạ Tử Thanh rất lúng túng. Bà Maria tất cả đều tốt, chỉ trừ có lúc nói chuyện quá khoa trương. Kĩ sư chế tạo cơ giáp hàng đầu đế quốc, anh làm sao có khả năng. Anh bây giờ còn đang phát sầu sau khi trưởng thành làm sao nuôi sống chính mình đây.

Trẻ mồ côi như đám bọn anh, trước khi thành niên được chia cho mỗi người một gian phòng kí túc xá, mỗi tháng còn được lĩnh năm trăm Kara tệ (tiền tệ thống nhất ở Đế quốc), như vậy cũng chỉ có thể đảm bảo nhu cầu sống cơ bản.

Muốn sinh hoạt dư dả hơn, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền. Giống như Tạ Tử Thanh làm giúp việc ở tiệm sửa chữa của bà Maria, mỗi tháng có thể kiếm khoảng hai đến năm ngàn Kara tệ.

Không tính là quá nhiều, cũng không quá nhiều.

Tạ Tử Thanh tính toán số tiền mình tích cóp mấy năm qua, tiền đi học trong tương lai vậy là đủ. Nhưng anh lại học chế tạo cơ giáp, tiền mua vật liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.

Còn phải nỗ lực hơn nữa nha!

Bà Maria rốt cuộc cũng tìm được giấy bút, cười híp mắt nói với Tạ Tử Thanh: “Tiểu Tử Thanh, ký cho bà cái tên đi. Sau này cháu thành kĩ sư chế tạo cơ giáp hàng đầu đế quốc rồi, bà còn lấy ra để khoe dần chứ.”

Thân hình cao lớn của Andy dễ như ăn cháo mà chặn anh lại “Chạy đi đâu?”

Nói chung là bị ánh mắt đó doạ sợ rồi.

Tạ Tử Thanh vốn không phải người của thế giới này. Anh cũng tên Tạ Tử Thanh, là một thanh niên bình thường trên trái đất. Ở thế giới bên kia, anh bị mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ tới lớn uống không biết bao nhiêu thuốc, nhưng cơ thể vẫn luôn yếu ớt, không chỉ không thể đi học mà ngay cả uống một hớp nước lạnh, hóng gió một chút cũng có thể cảm mạo nóng sốt.

Không thể rời khỏi nhà, không thể đi học, cũng không thể kết bạn. May mắn thay, anh có một gia đình rất tốt, họ luôn chăm sóc chu đáo tỉ mỉ cho anh, trước nay chưa từng làm cho anh có cảm giác quá cô đơn.

Tuổi thơ anh vẫn luôn rất vui vẻ, khi dần lớn lên, anh dần rõ ràng ra một chuyện —— anh là một gánh nặng trong nhà, là một thứ trói buộc họ.

Công việc của cha mẹ anh không tốt lắm, họ gần như phải đem hết sức lực mới nuôi nổi cái ấm sắc thuốc như anh.

Anh trai anh và bạn gái quen nhau sáu năm cũng vì anh mà chia tay.

Tuy rằng cha mẹ và anh trai anh đều không nói gì, vẫn đối với anh tốt như cũ, nhưng anh lại càng ngày càng cảm thấy buồn chán.

Nếu như không có anh, họ nhất định có thể sinh hoạt rất vui vẻ, ít nhất không phải như bây giờ.

Thời khắc biết bản thân mình không thể sống qua ba mươi tuổi, phản ứng đầu tiên của Tạ Tử Thanh không phải sợ hãi, mà là giải thoát.

Từ đó trở đi, anh bắt đầu lén lút ném thuốc uống đi, buổi tối lúc ngủ cố ý mở cửa sổ ra, không bao lâu bệnh tình quả nhiên bắt đầu chuyển biến xấu.

Mà anh không muốn phối hợp điều trị. Đối mặt với những ánh mắt hi vọng chờ đợi, Tạ Tử Thanh tàn nhẫn quyết tâm nhắm mắt lại không nhìn.

Tiếp tục điều trị thì thế nào, sau đó thì sao? Tiếp tục trở thành gánh nặng cho họ sao?

Tạ Tử Thanh triệt để từ bỏ điều trị. Năm ấy khi anh mười tám tuổi, chết trên giường bệnh. Nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, anh thấy xác người lớn la liệt đầy đất, còn chính anh dường như cũng bị thu nhỏ đi.

Sau đó, Tạ Tử Thanh được người khác phát hiện, đưa vào cô nhi viện.

Thiết bị điện tử ở cô nhi viện rất ít, mỗi đứa trẻ chỉ có một chiếc vòng tay ghi thông tin nhận dạng của mình. Mất mấy năm Tạ Tử Thanh mới nhận ra mình đã không còn ở trên trái đất nữa.

Nơi này là bốn nghìn năm sau, từ lúc trái đất bị huỷ diệt đến nay đã được một nghìn năm.

Khi đó, trái đất phải chịu đựng một thảm hoạ thiên nhiên thảm khốc. Sau thiên tai, vài tỷ người trái đất chỉ còn lại hơn mười triệu, môi trường trái đất cũng không còn phù hợp cho con người cư trú.

Sau đó, tất cả người trái đất đều di cư lên sao Thuỷ Lam này.

Trải qua hơn một nghìn năm tiến hoá, người trên sao Thuỷ Lam mới đạt đến khoảng một trăm triệu người.

Sau khi biết chuyện này, Tạ Tử Thanh thấy vô cùng bi thương, nghĩ Đại Thiên Triều (3) nước anh có đến hơn một tỷ người, đến cả kế hoạch hoá gia đình cũng không có cách làm giảm được, nào biết hiện giờ chỉ còn lại độc một tỉnh.

Hết chương 1
(1) Đoạn này Bún cũng không hiểu lắm, một hố nào đó của tác giả chăng?

(2)Tết Trùng Dương, hay còn gọi là tết Trùng Cửu theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.



(3)大·天·朝: Đại Thiên Triều, tên gọi của Trung Quốc. Cảm ơn bạn Bông Hoa Nhỏ đã giúp mình.