Lâm Tranh tựa người vào cạnh bàn, mi mắt chớp thật chậm nhìn Bạch Hi dốc một hơi hết nửa chai bia, cậu bật người dậy ngửa đầu uống ừng ực từng hớp khiến tóc trên đỉnh đầu run rẩy.
Ba người ăn liền bốn tô tôm hùm đất cay, Lâm Tranh say khướt lấy thẻ ngân hàng ra nhét vào tay ông chủ: “Ông chủ, thêm một phần nữa!”
Ông chủ: “…….”
Ban nãy vừa bị trộm mất máy tính nên bây giờ ba người ngồi thành vòng và đặt máy tính ở giữa, mấy chai bia xuống bụng khiến họ mất đi sự cảnh giác, vịn mép bàn nghiêng trái ngã phải.
Chiếc điện thoại trên bàn vẫn reo inh ỏi, Lâm Tranh mò mẫm, tầm mắt khá mông lung khiến cậu không cách nào nhìn rõ số hiển thị trên màn hình, cậu nhận cuộc gọi: “Alo?”
Phong Duật Minh: “Cậu đang ở đâu? Tôi bảo lão Tiền đến đón cậu.”
Đầu óc Lâm Tranh không mấy nhanh nhạy, cậu ngẩng đầu lên nhìn quanh rồi rồi than thở: “Cháu cũng không biết nữa…”
Phong Duật Minh: “Đưa cho người bên cạnh nghe đi.”
Lâm Tranh nhìn sang bên cạnh, Triệu Hàm đang chơi trò đoán số với Bạch Hi và hai người đang xàm xí điều gì đó, có thể thấy họ còn say hơn cả Lâm Tranh.
Cậu quay sang gọi người bán hàng, họ nhận điện thoại và đọc địa chỉ cho Phong Duật Minh.
Lâm Tranh say rồi, cậu ăn rất nhiều tôm hùm đất nên miệng vừa mặn vừa cay bèn với lấy chai bia lạnh tiếp tục uống.
Hai tay Lâm Tranh rủ xuống, gục hẳn đầu xuống bàn, trời đất xoay vòng khiến cậu chẳng thể nhìn rõ người bán hàng đang đi tới đi lui là nam hay nữ.
Cậu liếm môi, cảm thấy nó quá khô bèn bật dậy rót thêm một ngụm bia rồi lại nhoài người xuống.
Tầm mắt mơ màng xuất hiện bóng người đàn ông cao lớn với đôi chân thon dài và bước chân khá vội vã.
Lâm Tranh xoa mắt, dần cảm thấy người đó khá quen.
Phong Duật Minh bước đến chỗ họ, nói với lão Tiền: “Gọi cho người họ liên lạc gần đây nhất đến đón họ về, nếu không có ai thì đỡ họ lên xe nhà chúng ta.”
Phong Duật Minh cúi xuống ôm lấy Lâm Tranh, sải bước ra ngoài.
Lâm Tranh tựa đầu vào vai anh, hai mắt khép hờ nhìn chiếc cằm ấy cho đến khi nhận ra người đó chính là Phong Duật Minh thì cong môi lên, giọng nói trong trẻo vang lên khe khẽ: “Phong Duật Minh…”
Anh chẳng nói chẳng rằng ôm cậu ra thẳng ven đường, mở cửa sau và ngồi vào.
Cả người Lâm Tranh đầy mùi rượu, cổ áo dính rất nhiều nước chấm và trên mặt cũng có màu đỏ của tương ớt.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, nắm lấy cánh tay Phong Duật Minh lẩm bẩm gì đó mà không ai nghe rõ.
Phong Duật Minh rút khăn tay, một tay giữ lấy eo Lâm Tranh còn tay kia lau mặt cậu.
Lâm Tranh cứ né đi.
Phong Duật Minh không ép cậu, anh tiện tay lau đi vết bẩn trước ngực Lâm Tranh.
Cậu tựa vào lưng ghế, nhếch miệng nhìn Phong Duật Minh nói: “Hôm nay cháu tóm được một tên trộm.”
Phong Duật Minh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt cậu xếch lên tận trời, đong đầy ý cười.
Phong Duật Minh: “Bắt thế nào?”
Lâm Tranh đắc ý: “Gã trộm máy tính của Bạch Hi, cháu với Bạch Hi và lão đại tấn công từ hai phía chặn gã trong hẻm.
Chẳng những bọn cháu lấy lại được máy tính mà gã còn phải xin lỗi Bạch Hi.”
Phong Duật Minh dừng tay lại, nhíu mày hỏi: “Chặn trong hẻm?”
Lâm Tranh lục túi tìm điện thoại nhưng lọ mọ cả nửa ngày vẫn không thể kéo ra, Phong Duật Minh bèn vươn tay đẩy đáy túi lên và lấy được nó.
Lâm Tranh nhấn vào thư viện ảnh, cười nói: “Cháu chụp lại chứng minh thư và nhận dạng nên gã sẽ không dám trả thù cháu.”
Mặt Phong Duật Minh dịu đi.
Lâm Tranh khá hào hứng, cậu vung tay biểu diễn cho Phong Duật Minh xem mình đã bắt trộm thế nào nhưng lưng bàn tay lại vô tình va phải cằm anh.
Lâm Tranh nhăn nhó, mím môi rút tay về.
Cậu say váng hết cả đầu nên tưởng rằng Phong Duật Minh đánh mình.
Thấy chàng trai trẻ vẫn đang hào hứng chợt co rụt lại, uất ức nhích sang một bên, Phong Duật Minh mềm lòng muốn dỗ cậu nhưng anh lại không giỏi trong chuyện này, bàn tay vẫn giơ lên giữa không trung và do dự.
Điều hòa trong xe được chỉnh xuống quá thấp, vừa chạm lưng vào cửa xe Lâm Tranh đã hắt hơi.
Phong Duật Minh lập tức nhoài người lên phía trước chỉnh lại nhiệt độ và tiện tay lấy áo khoác ở ghế trước, đến gần Lâm Tranh: “Khoác thêm áo tôi vào.”
Lâm Tranh cuộn tròn không nhúc nhích.
Phong Duật Minh khẽ cúi xuống vòng qua người giúp cậu mặc áo khoác, Lâm Tranh ngước lên nhìn anh, gọi: “Phong Duật Minh.”
Giọng Lâm Tranh mang theo âm mũi: “Cháu lớn rồi, không còn là trẻ con nữa.
Chú đừng xem cháu như một đứa trẻ.”
Vẻ mặt anh rất đỗi dịu dàng: “Tôi không có.”
Nụ cười hiện lên trên mặt Lâm Tranh như thể vừa tìm được thứ bảo bối gì đó, mí mắt cậu nặng trĩu, đoạn ngã người lên cánh tay anh thiếp đi.
Phong Duật Minh định rút tay về nhưng Lâm Tranh đã giữ lấy nó theo bản năng, cậu cọ cọ trán và nhắm mắt ngủ.
Anh họ Triệu Hàm đến rất nhanh, sau khi cảm ơn lão Tiền thì lập tức cõng anh chàng về khách sạn.
Người Bạch Hi liên lạc gần đây nhất trong lịch sử trò chuyện đã tắt máy, không ngờ người thứ hai lại là Ngô Triết Thanh.
Nhìn tên cậu chủ họ, nghĩ hướng nào lão Tiền cũng thấy mối quan hệ giữa họ chỉ là quen biết thông thường nên quay sang hỏi Bạch Hi: “Bạn học này, cậu có người thân bạn bè gì ở gần đây không? Nếu không thì cậu về cùng chúng tôi nhé.”
Bạch Hi choáng váng lắc lư định lấy điện thoại, hai người đang lôi kéo thì tiếng chuông chợt vang lên.
Ngô Triết Thanh: “Hôm nay anh mới về tới, chuyện em đãi anh còn tính không?”
Bạch Hi không nghe rõ đầu dây bên kia đang nói gì, lão Tiền lấy điện thoại nói: “Cậu Ngô, tôi lão Tiền đây.
Cậu bạn học của Lâm Tranh say rượu, tôi đang tìm người nhà đến đón cậu ấy.”
Ngô Triết Thanh: “Mọi người đang ở đâu, tôi đến đón.”
Mất khoảng một tiếng để di chuyển từ trung tâm thành phố về Đông Giao, Lâm Tranh ngủ được hai mươi phút thì tỉnh giấc.
Cậu mở mắt, hai tay bủn rủn vịn vào lưng ghế trước, nói: “Cháu buồn nôn…”
Vừa dứt lời lập tức nhờn nhợn lên nôn.
Lão Tiền vội dừng ở ven đường, Phong Duật Minh mở cửa xe đỡ cậu xuống.
Bên kia đường có nhà vệ sinh công cộng, anh ôm cậu sang đường rồi đi thẳng vào trong, đỡ cậu cúi xuống bồn nôn thốc nôn tháo.
Phong Duật Minh nhíu mày.
Trước khi lên đại học, Lâm Tranh luôn về nhà mỗi ngày, thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè cậu cũng không bao giờ uống rượu.
Đến khi cậu bước vào cánh cửa trường đại học, dù Phong Duật Minh cố trông chừng thì anh cũng không thể kiểm soát được một người vượt ra khỏi tầm mắt mình trong thời gian dài.
Lâm Tranh nôn hết những thứ mình cho vào bụng tối nay, cậu súc miệng rồi chống tay lên bồn, cả người lảo đảo chực ngã.
Phong Duật Minh đỡ lấy lưng cậu: “Còn buồn nôn không?”
Lâm Tranh lắc đầu.
Hai người quay về xe, Phong Duật Minh bảo lão Tiền: “Tắt điều hòa đi.”
Lão Tiền do dự: “Ồ?”
Phong Duật Minh thể nhiệt*, mỗi khi đến hè thì những nơi có mặt anh đều phải chỉnh nhiệt độ thấp hơn người khác rất nhiều.
Nên lão Tiền mới giật mình khi nghe anh bảo tắt điều hòa.
(*) Thể nhiệt/hàn: Nói về thể chất hay một cách khác nữa là cơ địa của một con người, ở đây thể nhiệt dùng để chỉ một người thường thấy nóng, dễ khát nước và không chịu được nhiệt độ môi trường cao.
Nói tóm lại là không chịu nổi sự nóng bức.
Và thể hàn thì ngược lại.
Phong Duật Minh kéo kính xe xuống: “Nhiệt độ điều hòa quá thấp, Lâm Tranh bị lạnh bụng nên mới nôn dữ dằn thế.”
Lão Tiền tắt điều hòa rồi mở cửa sổ hai bên cho thoáng.
Lâm Tranh liên tục chỉnh cổ ở ghế sau, cậu buồn ngủ chết đi được nhưng mỗi lần thiếp đi đầu lại trượt sang một bên, cả người vặn vẹo.
Có lẽ vì sự khó chịu ấy, cậu cứ lẩm bẩm như đang cáu kỉnh gì đó trong giấc mơ.
Phong Duật Minh nghiêng người chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu và Lâm Tranh thuận thế trượt từ ngực anh xuống, kê đầu trên bắp đùi và gác tay mình lên đó như thể vừa tìm được một tư thế hết sức thoải mải ngủ thiếp đi.
Rất lâu sau đó, Phong Duật Minh mới đặt tay lên eo cậu, tay kia đặt bên đùi, thỉnh thoảng lại chạm vào mái tóc lạnh lẽo của Lâm Tranh.
Xe vào đến sân nhà họ Lâm, Phong Duật Minh cử động hông định ôm cậu xuống xe nhưng Lâm Tranh vừa cảm nhận được động tác lập tức giữ lấy đầu gối anh, miệng lầu bầu: “Đừng phá…”
Phong Duật Minh bất đắc dĩ bảo lão Tiền về trước.
Chu Như Phân nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn ra khỏi nhà bước đến chỗ đỗ xe, thấy Lâm Tranh nằm trên đùi Phong Duật Minh ngủ ngon lành, hỏi khẽ: “Hay để tôi đánh thức cậu ấy?”
Phong Duật Minh xua tay: “Chờ cậu ấy ngủ say tôi sẽ ôm vào nhà, dì cứ ngủ trước đi đừng để ý đến chúng tôi.”
Chu Như Phân: “Nhưng…”
Phong Duật Minh lắc đầu, dùng ánh mắt bảo bà trở vào.
Chu Như Phân đành phải về phòng ngủ.
Lâm Tranh trở người xoay mặt vào bụng Phong Duật Minh, tay nắm lấy thắt lưng anh, hơi thở đều đều xuyên qua lớp quần áo mỏng manh phả lên da thịt Phong Duật Minh nóng hổi.
Ánh đèn trong sân khá tối, Phong Duật Minh cúi xuống nhìn người đang ngủ say.
Mày đậm hẹp dài, đuôi mắt cong cong, sống mũi tuấn tú thẳng tắp, cánh môi đỏ hồng xinh đẹp và chỉ cần nhìn để biết cậu vừa ăn cay.
Nhiệt độ của ngày hè lúc rạng sáng không hề thấp, người ngủ chẳng hay biết gì nhưng lưng Phong Duật Minh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh vừa nhúc nhích Lâm Tranh đã nhíu mày làu nhàu, anh đành phải ngồi im cho cậu tiếp tục ngủ.
Điện thoại Lâm Tranh rơi vào khe ghế, Phong Duật Minh lấy ra, mở nó lên bằng vân tay của Lâm Tranh và gửi ảnh chứng minh thư của tên trộm sang điện thoại mình rồi lại chuyển nó cho Lý Dược để anh ta điều tra.
Màn hình hiển thị thời gian là rạng sáng, Phong Duật Minh tắt máy đặt nó sang một bên.
Anh cúi xuống chăm chú nhìn Lâm Tranh, giơ tay phải lên vuốt tóc cậu.
Ngón tay bất giác chạm vào sườn mặt cậu, lướt từ mi tâm xuống sóng mũi, dừng lại trên chóp mũi một lát mới tiếp tục đi xuống chạm vào cánh môi ấy.
Môi Lâm Tranh mấp máy, hơi thở ẩm ướt tràn ra từ khe hở.
Cánh môi khẽ mở ra tưởng chừng như đang ngậm lấy mảnh da nhỏ của ngón tay.
Hô hấp của Phong Duật Minh rối loạn vài giây, anh rụt tay về nhìn ra cửa sổ.
Tựa người người vào kính xe, trắng đêm không ngủ.
Ban đầu anh chỉ muốn đưa Lâm Tranh về phòng, nhưng đêm dần đen và anh không còn muốn thử xem Lâm Tranh ngủ say hay chưa nữa.
Từ khi gốc cây trong sân là một màu đen cho đến khi màu xanh dần xuất hiện, chân trời tờ mờ sáng, âm thanh tràn vào không gian yên tĩnh, Phong Duật Minh nhìn lướt qua đồng hồ, bốn giờ rưỡi sáng và chẳng mấy chốc trời sẽ sáng.
Anh cẩn thận bước xuống xe, ôm Lâm Tranh về phòng ngủ.
Anh cố gắng bước thật chậm lên lầu, vào đến phòng lập tức đặt cậu lên giường.
Quần áo Lâm Tranh có nhiều vết bẩn, anh lại gần có thể ngửi thoang thoảng mùi thịt nướng.
Tắm rửa và thay quần áo là chuyện Lâm Tranh sẽ tự làm sau khi tỉnh giấc nên Phong Duật Minh không cần phải bận tâm nhiều.
Anh đến bên cửa sổ kéo rèm lên và bước ra khỏi phòng khép cửa lại.
— Hết chương 24 —.