Cấm Nói

Chương 17: Chương 17





Lâm Tranh nghỉ học suốt hai tháng, dù đã có bạn cùng phòng giảng lại nhưng chắc chắn không thể hiệu quả bằng đi học cùng giáo viên.

Sau khi quay về trường, để nhanh chóng bắt kịp bài, con người từ trước đến nay không hề đến phòng tự học lại vùi mình trong thư viện ngày đêm.

Thỉnh thoảng Lâm Tranh lại vô tình gặp được An Tĩnh Gia.

Trong ấn tượng của Lâm Tranh, cô ấy còn thảnh thơi hơn cả cậu, trông thấy cô ấy trong buổi tự học tối còn khó hơn lên trời.
An Tĩnh Gia bèn ngồi kể khổ, trường muốn tổ chức tiệc chia tay nên từ hồi tháng năm cô nàng đã bị lôi đi luyện tiết mục, một người kiêm nhiều việc nên bận đến nói suýt quên mất mình chỉ là một sinh viên.

Chỉ biết tranh thủ lúc rảnh rỗi đi ôn tập để cuối kỳ không bị rớt môn.
Lâm Tranh có nghe nói chuyện tổ chức tiệc tốt nghiệp, câu lạc bộ kịch nói bên cậu cũng được mời tham gia biểu diễn nhưng vì Lâm Tranh bị thương phải nằm viện, tiết mục của bọn họ không thể xoay sở được nên chủ tịch đành phải từ chối.
Mười giờ tối, thư viện đóng cửa, hai người quay về ký túc xá.

Lúc đi qua tòa nhà hành chính thì trông thấy có người đang treo băng rôn.

Lâm Tranh ngẩng đầu lên nhìn dòng chữ: Buổi lễ ký hợp động cho sân vận động khu Nam đại học Công.
An Tĩnh Gia: “Ồ tớ nhớ ra rồi, hai ngày trước tớ có nghe cha nói ông ấy và Lâm thị định hợp tác tài trợ cho đại học chúng ta xây dựng sân vận động bên khu Nam đó.”
Lâm Tranh: “Lâm thị hả?”
An Tĩnh Gia: “Đúng rồi, chú nhỏ nhà cậu không nói hả?”
Lâm Tranh nghĩ thầm, bình thường Phong Duật Minh có nói nhiều lắm đâu, chuyện công việc anh lại càng không nhắc tới.
Khu Nam của đại học Công là một mảnh rừng bỏ không, vì không đủ nguồn tài chính nên bị bỏ hoang khá nhiều năm.
An Tĩnh Gia: “Nghe cha tớ nói rằng diện tích khu Nam đó lớn nên định xây một sân vận động hiện đại gồm có sân bóng rổ, tennis, hồ bơi, và sân cỏ.

Chờ đến khi xây xong chúng ta sẽ không phải chạy sang khu Bắc để chạy bộ, vào khu trung tâm để bơi và chạy qua mấy tòa nhà để đi xem trận bóng rổ nữa.”
Lâm Tranh nghe An Tĩnh Gia hớn hở kể về kế hoạch sân vận động trong tương lai, thậm chí cô còn biết cả số tiền đầu tư và hình thức ký hợp đồng khiến Lâm Tranh hơi buồn bực.

Tại sao từ trước tới nay cậu không bao giờ biết Phong Duật Minh đang làm gì thế nhỉ? Đổi cách nói khác thì tốt xấu gì cậu cũng là sinh viên đại học Công, vậy mà chuyện Lâm thị tài trợ trường đại học mà anh cũng không nhắc với cậu câu nào là sao?
Buổi lễ ký hợp đồng được sắp xếp vào mười giờ sáng thứ bảy, Phong Duật Minh và An Kính đến trường rất sớm nên ngồi trong phòng nghỉ trò chuyện với vài lãnh đạo vào giáo viên.


Hiệu trưởng nhắc tới khách sạn một lát nữa ăn trưa, An Kính bèn lấy điện thoại di động ra cười nói: “Nếu địa điểm ăn cơm gần trường thì tôi sẽ gọi luôn Gia Gia đến, ngày nào con bé đó cũng đòi giảm cân nên không chịu ăn cơm.”
Tất cả mọi người nở nụ cười.
“Gia Gia, trưa nay ba ăn cơm gần trường học, con có đến không?”
An Tĩnh Gia nói nhỏ: “Ba à, ba đến khi nào vậy?”
An Kính: “Con đang học hả? Sao nói chuyện nhỏ xíu thế?”
An Tĩnh Gia liếc sang Lâm Tranh bên cạnh: “Con đang ở trong thư viện đọc sách.

Đúng rồi, con đang ngồi với Lâm Tranh, có cần gọi cậu ấy luôn không?”
An Kính quay sang hỏi Phong Duật Minh: “Lâm Tranh nhà cậu và con gái tôi đang học bài, trưa nay có muốn gọi cậu ấy đến luôn không?”
Vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc của Phong Duật Minh hiện lên vẻ khó chịu nhưng biến mất đi rất nhanh, An Kính cứ tưởng rằng mình hoa mắt.
Phong Duật Minh: “Lâm Tranh còn nhỏ, đừng gọi cậu ấy đến tham gia những sự kiện này.”
An Tĩnh Gia nghe thấy tiếng Phong Duật Minh ở đầu dây bên kia, sau khi tắt điện thoại, cô ghé tai Lâm Tranh nói nhỏ: “Chú cậu nghiêm khắc quá à.”
Lâm Tranh khó hiểu nhìn cô nàng.
An Tĩnh Gia cười: “Trưa nay bọn họ ăn cơm ở gần trường học, cha tớ muốn gọi chúng ta đi qua nhưng chú cậu lại bảo cậu còn nhỏ, không nên tham gia vào mấy chuyện ấy.”
Lâm Tranh suýt bật thốt ra: Ai nhỏ?
An Tĩnh Gia dọn sách vở, nhẹ nhàng đứng dậy: “Tớ đi trước đây, về nhà thay quần áo rồi còn phải đi gặp khách.”
Lâm Tranh buồn bực đẩy sách.
Nghi thức ký hợp đồng sắp bắt đầu, Phong Duật Minh ngoắc tay bảo Lý Dược đi đến: “Cậu tranh thủ chút thời gian đi ký hợp đồng tài trợ cho câu lạc bộ kịch nói của Lâm Tranh đi, bằng không lát nữa sẽ không trích được thời gian rảnh.”
Lý Dược gật đầu cầm túi tài liệu lên, vừa gọi điện thoại cho câu lạc bộ kịch nói vừa bước ra ngoài.
Việc ký hợp đồng xây sân vận động diễn ra rất thuận lợi, kế hoạch ban đầu kéo dài một tiếng đồng hồ nhưng chỉ mới nửa tiếng đã hoàn thành xong, hiệu trưởng Vương trực tiếp dẫn mọi người sang khách sạn.
Phong Duật Minh: “Đừng lo, chúng ta đến sớm mà, vẫn còn vài người chưa tới đâu.”
An Kính: “Tính ra thì mấy năm nay tôi tập trung làm ăn ngoài tỉnh lẻ nhưng vài năm trước vẫn hay gặp được ông cụ Lâm, khi đó ông cụ giống cậu, chưa bao giờ dẫn Lâm Tranh ra ngoài ăn cơm.”
Phong Duật Minh: “Bây giờ Lâm Tranh vẫn còn là sinh viên, việc học mới và chuyện quan trọng.”
“Hầy.” An Kính không nghĩ vậy: “Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình thế này thì từ nhỏ đã phải quen với những trường hợp ấy, thế thì lớn lên mới không bó tay bó chân.”
Phong Duật Minh thầm nghĩ đến tính cách Lâm Tranh, dù cậu có đi đến đâu cũng không để lộ ra vẻ sợ hãi.
“Với tính của Lâm Tranh, bảo cậu ấy ăn cơm cùng mấy ông lão thì khó cho cậu ấy quá.

Đợi đến khi đủ tuổi thì cái gì nên học tôi sẽ dạy cậu ấy, cũng vậy thôi.”
An Kính vẫn luôn yêu thương con gái và ông rất thích để con bé làm bạn bên cạnh mình.


An Tĩnh Gia thường hay tìm ông nói chuyện, mấy tháng gần đây rất hay nhắc đến Lâm Tranh.

Không ai hiểu con gái bằng cha, An Kính có thể cảm nhận được niềm vui mối tình đầu trong những lời An Tĩnh Gia nói.

Ánh mắt của An Tĩnh Gia rất cao, cô gái mười tám, mười chín tuổi nhưng chưa từng thích một cậu con trai nào.

Lần đầu tiên xúc động đã chọn trúng cậu ấm nhỏ nhà họ Lâm, trong mắt An Kính, hai người là đôi trai tài gái sắc thích hợp với nhau trên mọi phương diện.

Bản thân ông cũng không muốn con gái quá lận đận trên đường tình duyên nên tốt nhất là viên mãn từ ngay mối tình đầu.
An Kính thử dò hỏi: “Phong tổng, tôi đánh bạo hỏi một câu nhé.

Ông cụ có yêu cầu gì với hôn nhân của Lâm Tranh không?”
Phong Duật Minh: “Không có.”
An Kính cười nói: “Cũng phải thôi, bây giờ suy nghĩ của lớp thanh thiếu niên quá rộng lớn, người lớn không thể can thiệp vào đâu.

Tuổi của Lâm Tranh và Gia Gia cũng xấp xỉ, xem ra hai đứa nó mới hợp với nhau.”
Tay Phong Duật Minh gác lên cạnh bàn cầm ly rượu, ngón cái vuốt ve thành ly, thái độ rất khó nắm bắt: “Lâm Tranh vẫn chưa trưởng thành, e là cậu ấy vẫn chưa hiểu chuyện đâu.”
“Cậu nhóc đó sắp hai mươi rồi, làm gì có chuyện không hiểu ở đây.” An Kính nghiêng người về phía Phong Duật Minh: “Tôi chỉ có mình Gia Gia là con gái, từ nhỏ con bé thích gì tôi cũng cho nhưng riêng con rể thì tôi không cho nổi.

Cũng may ánh mắt con bé ấy tốt.”
Phong Duật Minh đặt ly rượu xuống, nghiêng người đi vạch rõ giới hạn: “Tuy ông cụ không có yêu cầu gì với hôn nhân của Lâm Tranh nhưng lúc này đây tôi mới là người giám hộ của cậu ấy.

Chút quyền quyết định ấy vẫn nằm trong tay tôi.
An Kính nhướng mày, chờ Phong Duật Minh tiếp tục nói rõ.
Khóe miệng anh cong lên, trông rất giống kiểu cười lịch sự: “Lâm Tranh là người thừa kế duy nhất của Lâm thị, tuổi nào nên học thì tôi mong cậu ấy có thể tập trung vào mỗi việc đó thôi.

Còn những chuyện khác thì thời gian vẫn còn dài lắm, chú nghĩ xem có đúng không?”
An Kính nhận ra Phong Duật Minh không muốn bàn bạc chuyện hôn nhân của sấp nhỏ nhưng lại không gạt bỏ hết mọi đường lui.


Nói đi nói lại thì trách nhiệm trên lưng Lâm Tranh nặng hơn An Tĩnh Gia nhiều lắm.

Phong Duật Minh nói ra điều đó cũng không sai, đó cũng là một loại phụ trách.

An Kính sảng khoái nói: “Phong tổng nói rất đúng, sấp nhỏ vẫn chưa lớn nên giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau thì tốt hơn.”
Lâm Tranh ngồi trong thư viện đến hơn mười một giờ, bạn học xung quanh đã dọn hết sách đi căn tin nên cậu cũng gom đồ rời khỏi đó.

Lúc đi ngang qua tòa nhà hành chính, cậu trông thấy một dáng người rất quen từ đó bước ra.
Lâm Tranh bước vội đuổi theo, cậu chụp vai chủ tịch câu lạc bộ rồi nhảy ra trước mặt hai người, cười nói: “Sao hai người lại đi cùng với nhau vậy?”
Lý Dược quay đầu nhìn chủ tịch câu lạc bộ: “Cậu không nói với Lâm Tranh hả?”
Chủ tịch vỗ đầu: “Ấy da, tháng này tôi bận tới nỗi chân không chạm đất nên quên nói với Lâm Tranh.”
Lâm Tranh buồn bực nhìn hai người họ.
Chủ tịch: “Lúc cậu nằm viện bọn anh có đến thăm.

Lúc đó tìm được cơ hội tán gẫu vài câu với Phong tổng, mong anh ấy có thể tài trợ cho câu lạc bộ kịch nói của chúng ta.

Lúc đó Phong tổng nói phải xem lại tình trạng của câu lạc bộ nên anh đã viết một bản báo cáo gửi đi.

Hôm nay thư ký Lý gọi anh đến đây ký hợp đồng.

Nhưng chuyện này không thể trách anh được, anh tưởng ngày nào Phong tổng cũng ở bệnh viện nên đã nói với cậu.

Anh vội vàng trở về viết báo cáo, dạo gần đây lại bận tới bận lui nên không có thời gian đi tìm cậu.”
“Ồ…” Lâm Tranh nhếch miệng: “Em biết rồi.”
Lý Dược giơ đồng hồ lên nhìn, nói vội: “Sắp đến giờ cơm rồi, tôi phải đến khách sạn.

Lâm Tranh, cậu đi học chăm chỉ nhé, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
Lâm Tranh nhìn Lý Dược đi mất, tâm trạng chợt có cảm giác đè nén không nói nên lời.
Ánh mặt trời chói chang, Lâm Tranh ăn xong cơm trưa thì về ký túc xá.

Sau khi ném túi xách lên bàn lập tức đứng dưới điều hòa hóng gió.

Trương Xuân Dương đang ở ngoài ban công phơi quần áo, nghe thấy tiếng điện thoại Lâm Tranh reo nên la lớn nhắc cậu đi nghe.

Phong Duật Minh: “Lâm Tranh, tôi ở dưới lầu ký túc xá, cậu xuống đây một chuyến đi.”
Lâm Tranh đứng từ ban công ngó xuống xem, xe Phong Duật Minh đang đậu dưới tàng cây khá gần ký túc xá.
Lâm Tranh đi đến cửa xe, Phong Duật Minh ngồi trên ghế sau kéo kính xe xuống: “Vào trong ngồi.”
Lâm Tranh vòng sang bên kia, mở cửa xe ngồi vào.
Phong Duật Minh: “Cốp sau có hai hộp sô đa, lát nữa Lý Dược sẽ chuyển lên cho cậu.
Cơn tức Lâm Tranh nhịn cả ngày nay, cuối cùng cũng phải bộc phát với cái giọng điệu đứng từ trên cao nhìn xuống của Phong Duật Minh.
“Tại sao chú tài trợ cho cậu lạc bộ kịch nói mà không nói với cháu một tiếng?”
Phong Duật Minh sửng sốt nhìn sang Lý Dược, sau đó đáp: “Chủ tịch của cậu không nói cho cậu biết à?”
Lâm Tranh: “Lúc cháu nằm viện ngày nào chú cũng ở đó, tại sao không nói với cháu một câu?”
Trong mắt Phong Duật Minh, đó chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Hằng năm Lâm thị luôn có những dự án đầu tư vào trường đại học.

Nếu sinh viên đã đến trước mặt anh, chỉ cần việc hoạt động của câu lạc bộ không có vấn đề gì thì tài trợ là chuyện hiển nhiên.

Tuy chủ tịch câu lạc bộ nhờ vào quan hệ với Lâm Tranh nên mới có thể đối mặt nói chuyện với anh nhưng xét cho cùng vẫn là công của nhóm sinh viên.
Anh nhìn đồng hồ, bảo Lý Dược: “Cậu xuống xe đưa nước lên đi.”
Bên trong xe chỉ còn hai người bốn mắt nhìn nhau.
Phong Duật Minh: “Theo tôi, đó là chuyện mà chủ tịch câu lạc bộ mới là người nên nói với cậu.”
Nếu anh nói với Lâm Tranh trước thì lại giống như anh vì cậu nên mới tài trợ cho câu lạc bộ kịch nói, làm vậy sẽ đánh vào lý tưởng của nhóm thanh niên.
Lâm Tranh tức giận nói: “Phong Duật Minh, chú vẫn xem cháu là đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi có phải không?”
Phong Duật Minh nghe vậy, mặt anh lạnh đi: “Nói đến chuyện này, đúng là tôi muốn nhắc nhở cậu.

Nhiệm vụ của cậu bây giờ là đi học, chuyện yêu đương nam nữ thì nên chờ đến khi cậu lên năm ba năm bốn hẵng yêu cũng không muộn đâu.”
Lâm Tranh: “Cái gì mà yêu đương nam nữ?”
Tất nhiên Phong Duật Minh không thể nói trắng ra được, tác động phản đối từ bên ngoài không có tác dụng gì với đám thanh niên trẻ tuổi, ngược lại còn gây ra phản ứng ngược.
Phong Duật Minh đảo mắt đi: “Tôi mong cậu nhớ rõ lời ông cụ dạy, chăm chỉ học hành.”
Từ đầu Lâm Tranh đã không thích anh dùng danh nghĩa của ông nội để dạy bảo mình nên giờ phút này cậu lại càng thêm ghét cay ghét đắng.

Cứ như trong mắt anh cậu chỉ là một nhiệm vụ cần phải theo dõi, và là một đứa trẻ chưa lớn chỉ biết nghe lời người lớn thôi.
Lâm Tranh cũng xoay người đi, nổi giận nói: “Không cần chú phải nhắc việc cháu cần phải làm.”
Nói xong lập tức mở cửa xe leo xuống.
— Hết chương 17 —.