Edit & Beta: SwaniSwania.
Bùi Hồi nhận kiện hàng dược liệu được giao tới, lấy miếng dược liệu Thái Tuế giả Linh Chi đưa cho lão quản gia xem: "Ngài xem thử có giống với 'Phong' mà ngài nói không?"
Lão quản gia cầm lên xem, giống như người, nhưng không có hai chân, có ngón tay cùng máu, đúng là dáng dấp của 'Phong' được miêu tả trong sách cổ. Ông đưa cho Tạ Tích xem: "Tiên sinh xem này."
Tạ Tích đi tới nhìn một chút, xác thực cái này giống với trong sách cổ miêu tả, cũng tương tự như Linh chi. Chẳng trách Bùi Hồi vẫn luôn nói đây là Thái Tuế giả. Ông lấy dược liệu bỏ lên trêи bàn, ngẩng đầu hỏi Bùi Hồi: "Cậu không biết dược liệu này, sư phụ của cậu cũng không biết à?"
Bùi Hồi cũng không phải ngốc, dựa vào thái độ của lão quản gia cùng Tạ Tích trong lòng từ sớm đã đoán được đây là loại dược liệu cao quý, có lẽ so với Linh Chi còn đắt giá hơn. Còn hỏi sư phụ có biết hay không... Cái này tất nhiên là biết rồi!
"Sư phụ cáo già, khẳng định là biết rồi." Mặt Bùi Hồi nhăn nhó lại, phút chốc trở lại bình thường, đối với chuyện biết được trong tay mình có các loại dược liệu thuốc Bắc đắt giá thì cũng không căng thẳng khϊế͙p͙ sợ lắm, mà thái độ thản nhiên. "Chỉ là ông ấy không chịu lấy mấy thứ này đi bán, còn nói với tôi, nếu có người hiểu về vật này, thì tôi cứ nói là Thái Tuế giả thôi. Mà nếu như có người nhận ra, thì tôi phải nhanh chạy đi."
Tạ Tích nở nụ cười: "Nghe những lời này cũng biết sư phụ cậu là người cẩn thận, cậu mang những dược liệu quý giá này chữa bệnh cho tôi, ông ấy không nói gì sao?"
Nghe vậy, Bùi Hồi còn chưa có phản ứng, lão quản gia đã trước tiên liếc mắt nhìn hắn: Chữ "Sư phụ" này gọi rồi, cũng nhanh thật đó...
Bùi Hồi không thấy có gì không đúng, nhìn nhìn dược liệu, cũng không quay đầu lại mà nói: "Trước đây sư phụ có nói với bọn tôi, làm người phẩm cách là điều quan trọng nhất, gặp được người có phẩm cách cao thượng coi như may mắn. Trái lại thì thật bất hạnh, bởi vậy điều thứ nhất phải học, không phải là võ công, mà là cách nhìn người như thế nào. Nếu là nhìn lầm người, bị phản bội, tổn thương cũng đã là trừng phạt to lớn nhất rồi. Cho nên, sư phụ sẽ không đối với bọn tôi nghiêm khắc, bởi vì không quản đúng sai, kết quả có ra làm sao, cũng là tự bọn tôi phải gánh chịu."
Tạ Tích trầm tư chốc lát, ngược lại là tôn sùng đối với sư phụ của Bùi Hồi không thôi. "Sư phụ có suy nghĩ sâu rộng."
Bùi Hồi nói thầm: "Thật ra là một lão đầu tham ăn thì có." Cậu trái ngược lương tâm tăng cao âm lượng nói rằng: "Kỳ thực trong núi có rất nhiều dược liệu, thời gian sống cũng lâu, Linh Chi, Nhân Sâm là đồ vật mọc dại phổ biến nhất. Sư phụ nói đó là đồ vật trong núi, hơn nữa cũng dùng mãi không hết, có thể lấy cho người khác dùng, mà không được đem đi bán."
Để lộ tiền tài ra không chỉ bị người đố kị, mà còn sẽ đưa tới mối họa. Cậu ở bên ngoài thì không có phương pháp giải quyết nhưng sư phụ thì có, nhưng có phương pháp không có nghĩa là không đưa tới mầm họa. Bất kể là Kỳ Nam cực phẩm hiếm thấy giá trị trăm vạn, dù có tiền cũng không thể mua dược liệu được ghi chép trong sách cổ, bộc lộ nhiều hơn sẽ đưa tới chú ý. Một khi biết đến mấy thứ đồ này mọc dại đầy trong núi rừng, thậm chí là vốn dĩ cũng không độc thuộc về ai, thì nhất định sẽ có rất nhiều người đến đào bới.
Đến lúc đó, không chỉ có biển rừng rậm rạp bị phá hoại, đến cả sư phụ cũng có thể gặp họa sát thân. Chuyện này, có thể không phải là mầm họa sao?
Đây là một đạo lý đơn giản, mà không phải bất luận người nào cũng có thể chống lại phần mê hoặc này. Vì vậy, Tạ Tích cùng lão quản gia đều là thật tâm kính nể sư phụ Bùi Hồi.
Lão quản gia cảm thán: "Đây mới là cao nhân ẩn thế chân chính." Chứ không phải mua danh chuộc tiếng.
Tạ Tích không nhịn được đùa Bùi Hồi: "Vậy cậu tin tưởng tôi không có ý xấu gì à?"
Bùi Hồi nói với vẻ đương nhiên: "Tạ tiên sinh là người cao thượng nha."
Lão quản gia hơi ngưng lại, không hề có một tiếng động thở dài, sư phụ có trí tuệ sâu rộng như vậy, sao lại không dạy dỗ đồ đệ có ánh mắt nhìn người chuẩn một chút? Tiên sinh giàu có nhất một vùng, cũng không cần phải tham lam những dược liệu kia, xác thực sẽ không mơ ước những dược liệu trong rừng này. Nhưng mà, tiên sinh cũng không phải người trong sạch cao thượng gì đâu!
Lão quản gia chỉ dám oán thầm vài câu ở trong lòng, không dám nói thẳng trước mặt Bùi Hồi. Kỳ thực cho dù có nói thẳng, Bùi Hồi cũng không tin. Cậu là người yêu ghét rõ ràng, làm người cũng rất cố chấp, đã nhận định là tốt, vậy thì nhất định là tốt.
Bùi Hồi đem dược liệu cắt gọn bỏ vào trong một thùng gỗ nhỏ, nhấc lên thùng gỗ rồi nói: "Ngày hôm nay trước tiên làm chút ít dược liệu để tắm, Tạ tiên sinh, tôi cùng chú Dũng đi phòng tắm chuẩn bị kỹ càng. Ngài thì cởi sạch quần áo —— à không, không cần cởi sạch toàn bộ, nếu như ngài ngại, cũng có thể mặc áo tắm."
Lão quản gia: Tiên sinh nhất định tình nguyện cởi sạch.
Nói xong, Bùi Hồi cùng lão quản gia đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng, sau đó bỏ dược liệu vào. Bùi Hồi dùng tay thử nhiệt độ nước ấm: "Hơi nóng một chút cũng tương đối tốt."
Lão quản gia liền nghe theo chỉ đạo của cậu, nước nóng một chút, nước rất nhanh đổ đầy bồn tắm. Trêи mặt nước nổi lơ lửng một lớp dược liệu mỏng, một luồng mùi thuốc nồng nặc hương vị tràn ngập khắp phòng tắm trong nháy mắt. Sau khi chuẩn bị xong, lão quản gia liền đi ra ngoài trước: "Tôi ở đây không giúp được gì, vừa vặn bà lão đầu bếp tỉnh rồi, tôi đi bệnh viện thăm bà ấy."
Người ông nói tới là bà lão đầu bếp bị ngã phải nhập viện mấy hôm trước, Bùi Hồi mấy ngày nay đều đến thăm, bởi vậy cũng biết bà đã tỉnh lại, trước mắt đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Vì thế cậu gật đầu: "Muộn chút tôi cũng sẽ qua thăm."
Lúc lão quản gia rời đi thì nhìn thấy tiên sinh còn mặc quần áo ở nhà, nháy mắt ngạc nhiên, nhìn hắn lộ ra biểu tình 'Lạc mềm buộc chặt'. Tạ Tích vốn là muốn vào phòng tắm thì dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía lão quản gia: "Chú Dũng, gần đây ông rất rảnh nhỉ?"
Nghe vậy, lão quản gia lập tức lắc đầu: "Không không không, tiên sinh, tôi mỗi ngày bận đến hai, ba giờ mới đi ngủ. Tôi còn có việc, đi trước một bước, tiên sinh ngài cũng từ từ tắm dược liệu——" lòng bàn chân chạy nhanh như bôi dầu, càng già càng dẻo dai.
Tạ Tích hừ cười một tiếng, mở cửa, nhìn thấy hơi nước tràn ngập, tiếng nước rơi cùng với bóng người trong hơi nước, bóng người kia đưa lưng về phía hắn lúc này đang khom người cởi quần dài —— một màn trước mắt, rõ ràng như cảnh kiều diễm trong mộng của hắn!
Ực —— là tiếng nuốt nước miếng, cũng là thanh âm tim đập nhanh, ở bên tai không ngừng khuếch đại rõ ràng hơn. ɖu͙ƈ vọng ngưng tụ thành màn đen từ trong con ngươi lan tràn ra, mà nam nhân còn cố gắng tự trấn định bình tĩnh dò hỏi: "Hồi Hồi... Cũng vào tắm dược sao?"
Thanh âm kia cùng hô hấp gần trong gang tấc, bên hông Bùi Hồi đột nhiên đau xót, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống bồn tắm. Cũng may Tạ Tích đúng lúc đỡ lấy cậu, cánh tay vững vàng siết lại eo cậu, cũng làm cho Bùi Hồi vào thời khắc này bỗng nhiên ý thức được người phía sau là một nam nhân trưởng thành, mặc dù thân thể ốm yếu dễ dàng sinh bệnh nhưng vẫn rất mạnh mẽ. Lực đạo kia, chân thực mà cảm nhận được, vô cùng nóng bỏng.
Bùi Hồi vừa đứng vững, lấy lại thăng bằng thì lặng yên rời đi, cậu chợt tự phát sinh thất vọng. Trừng mắt nhìn, đem rung động cùng thất vọng trong lòng đột nhiên xuất hiện tản ra, quay đầu lại, trước sau như một bình tĩnh như thường: "Tạ tiên sinh, tôi không phải muốn tắm dược, mà là muốn giúp ngài xoa bóp huyệt vị."
Sau đó hắn liền dẫn Tạ Tích đi vào bên trong bồn tắm, rơi vào trong mắt Tạ Tích chính là cậu yêu mỵ mời hắn. Cậu yêu mỵ đứng ở trong nước cầu xin, sương mù ướt át vờn ở xung quanh, cậu lại cười dịu dàng, ôm lấy cái đuôi của chính mình rồi dẫn dắt hắn nhảy vào trong nước. Cậu đưa tay ra, nắm chặt bờ vai của chính mình, sau đó nói: "Cởi quần áo đi."
Mí mắt Tạ Tích giật lên: "Cái gì?"
Bùi Hồi: "Tạ tiên sinh, lẽ nào ngài muốn tôi cách quần áo tìm kiếm huyệt vị sau đó xoa bóp sao? Cái này sẽ mang đến trở ngại cùng khó khăn rất lớn cho tôi." Rõ ràng trước đó đã nói Tạ tiên sinh phải thay đổi quần áo đơn giản mỏng manh, kết quả là vẫn còn mặc quần áo ở nhà.
Bùi Hồi xoay người lấy dầu thuốc thoa khắp hai tay rồi nói rằng: "Tạ tiên sinh, phiền ngài nhanh lên. Thời gian càng lâu, dược liệu sẽ mất đi hiệu lực." Chai dầu trong tay này là dùng dược liệu điều chế ra, bôi lên trêи tay rồi tiến hành xoa bóp huyệt vị, dầu thuốc thông qua da dẻ thấm vào, làm ít mà hiệu quả nhiều.
Bôi lên xong xuôi, quay người thì vừa vặn trực diện đối mặt Tạ Tích đang cởi quần áo —— da dẻ bóng loáng, tư thái đường nét hoàn mỹ, trêи bụng cư nhiên còn có vài miếng cơ. Rõ ràng là lúc mặc quần áo nhìn hơi cao hơi gầy, mà khi cởi ra thì tràn ngập sức mạnh.
Bùi Hồi lầm rầm một chút, nhịn không được bắt đầu sờ soạng mấy cái. Mới vừa đem quần áo Tạ Tích ném vào cái sọt mây, cúi đầu nhìn chăm chú như tìm đường chết, không tự biết rằng mình đang dùng loại ánh mắt khát khao nóng rực kia nhìn mà còn cảm thấy nhìn chưa đủ, cư nhiên trầm mê mà xoa bóp lâu. Nếu không phải tự chủ của cậu kinh người, đã sớm chảy máu mũi rồi.
"Sờ đủ rồi chứ?"
"A? Ừm..." Bùi Hồi ngẩng đầu, hai tay đang dừng lại trêи bụng Tạ Tích, một hồi lâu sau yên lặng rụt tay về. Mà trong chốc lát liền lén lút mò trở về, còn nói nói: "Cùng lắm tôi tự rèn luyện, tôi có cơ bụng rồi sẽ cho ngài sờ lại."
Đây là... lời mời? Quả thật là lời mời mà.
Chờ lúc Tạ Tích rục rà rục rịch đang muốn giơ tay thì Bùi Hồi đột nhiên lui lại, vỗ mạnh đầu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thiếu chút nữa đã quên chuyện chính rồi, nhanh chóng nằm xuống tắm, xoa bóp huyệt vị."
Tạ Tích: "..." Thở dài, vẫn chưa đến thời điểm.
Vì vậy ngồi xuống, tại bên trong bầu không khí cực kỳ ám muội, mơ hồ trong hoàn cảnh ám muội, phòng tắm tràn ngập hơi nước, thân thể cơ hồ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cậu đối với chuyện này trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà chỉ nghĩ đến chuyện tắm và xoa bóp huyệt vị.
"..." Không thể không nói, Tạ Tích có chút thất bại. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, chuyện nghĩ đến nhiều nhất chính là cưỡng ép ôm Bùi Hồi vào trong lòng hạ xuống những ấn ký của riêng hắn. Bắt đầu từng bước từng bước xâm chiếm, nước ấm nấu ếch, sẽ ở thời điểm trọng yếu xâm nhập tâm người kia, lúc cần phải chờ đợi không ngại sử dụng thủ đoạn, chỉ cần có thể triệt để nắm giữ Bùi Hồi, chỉ cần đem Tạ Kỳ Phong ở trong lòng cậu đuổi ra ngoài là được.
Chỉ có một chút không ngờ tới, Bùi Hồi không có ɖu͙ƈ vọng đối với hắn.
ɖu͙ƈ vọng là cơ sở để tình cảm nảy mầm, yêu hận vui ghét, tham lam không đáy, đều là sinh ra từ ɖu͙ƈ vọng. Không có được thì lại càng muốn có, tùy ý để hắn khẩn cầu đến chết, sợ rằng cũng không được người mình yêu thoáng nhìn một cái.
Tạ Tích nghiêng người dựa vào trêи thành bồn tắm, chăm chú nhìn Bùi Hồi, mà người sau trong lòng cũng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài chuyện giúp hắn xoa bóp huyệt vị, trêи trán dính đầy mồ hôi hột. Tóc đen đã bị hơi nước dính ẩm ướt, hai má vì hơi nước nóng mà đỏ bừng. Đôi môi hơi mở ra, thở hổn hển, hô hấp có chút không thoải mái.
Xoa bóp cần phải dùng lực đạo rất lớn, vì vậy mặc dù Bùi Hồi giờ khắc này mỏi eo đau lưng, mệt bở hơi tai. Tạ Tích đột nhiên giơ tay khẽ vuốt hai má Bùi Hồi, người sau kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy khó hiểu và nghi hoặc, chỉ là không có ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Sạch sành sanh, tinh khiết như trẻ con.
Tạ Tích ấn lại đầu Bùi Hồi, không cho cậu có cơ hội lùi về sau, sau đó chính mình cúi người trêи môi người kia mà hôn. Môi chạm môi, nhẹ nhàng dán vào thôi, không có thâm nhập sau.
Trong lúc này, hai mắt Tạ Tích mở to nhìn chằm chằm Bùi Hồi, muốn từ trong mắt người kia tìm ra tâm tình khác. Có thể là ngoại trừ thể hiện ra kinh ngạc cùng không dám tin tưởng, cũng không còn cái khác. Điều này làm trong lòng Tạ Tích hiện lên một tia bạo ngược cùng đen tối, nhưng hắn áp chế cỗ đen tối bạo phát này xuống, lúc đang muốn lui lại, cửa buồng tắm bị mở ra.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, cùng đối diện với Tạ Kỳ Phong đang khϊế͙p͙ sợ đến tắt tiếng —— "Hai người các ngươi... Đang làm cái gì thế?!"
Hai người nam nhân ướt nhẹp cùng ở trong phòng tấm, không chỉ có ôm ôm ấp ấp lại còn hôn môi —— có thể thuần khiết sao? Còn có thể tẩy trắng sao? Đáp án nhất định là không thể.
Hai giờ trước, Kiều Tuyên tới tìmTạ Kỳ Phong chất vấn cậu ta về tồn tại của Bùi Hồi. Tạ Kỳ Phong giải thích qua loa xong xuôi, lầm tưởng Bùi Hồi làm chuyện tâm cơ gì, vì vậy nổi giận đùng đùng chạy về tìm Bùi Hồi tính sổ.
Sau khi đi lên tầng gác thì phát hiện người không có ở đây, vừa hỏi mới biết Bùi Hồi đã chuyển tới ở tòa nhà chính. Tạ Kỳ Phong mặt đầy cổ quái, cậu kêu Bùi Hồi giả trang Kiều Tuyên lấy lòng Tạ Tích, thực tế thì không ôm hi vọng gì nhiều.
Tạ Kỳ Phong cho là, Bùi Hồi sẽ trụ ở đây nhiều nhất được một hai tháng, đến khả năng nhìn mặt Tạ Tích cũng không có. Tính cách Tạ Tích lạnh nhạt, thích thanh tĩnh, dù hắn nói cậu đem Kiều Tuyên về đây để hắn nhìn một chút, rất có thể là ở trong tối thầm quan sát, nếu có thể được hắn nhìn vào trong mắt, mới có thể quyết định bước tiếp theo.
Tạ Kỳ Phong cảm thấy rằng, Bùi Hồi khẳng định không vào được trong mắt Tạ Tích, vì vậy yên tâm để Bùi Hồi lại tầng gác ở tòa nhà phụ, mấy ngày đầu còn có thể giả vờ làm bộ dáng tình nhân. Sau đó bị Tạ Tích dùng danh nghĩa rèn luyện đuổi đi, Tạ Kỳ Phong còn rất tình nguyện đi.
Bận là thật, nhưng cũng không phải bận đến mức không có một chút thời gian rãnh nào. Chỉ là vẫn luôn không có tin gì từ bên nhà mình, Tạ Kỳ Phong an tâm thoải mái trầm mê với Kiều Tuyên ôn nhu.
Chờ tình cảm của cậu cùng Kiều Tuyên vững chắc rồi, lặng lẽ đem hai người thay đổi lại, so với Bùi Hồi, Kiều Tuyên rõ ràng càng ưu tú hơn. Ba nhất định sẽ càng yêu thích Kiều Tuyên.
Một đường suy nghĩ thông suốt đi đến phòng của Tạ Tích, không có nhìn thấy người lại nghe được tiếng nước truyền đến từ trong phòng tắm. Tạ Kỳ Phong đứng bên ngoài nghe nửa ngày, không có âm thanh, cũng chỉ có thể cách cửa nhìn thấy hình ảnh mơ hồ do hơi nước bao trùm. Vì thế cậu đánh bạo lặng lẽ mở cửa, vừa nhìn thấy thì cả thế giới quan thay đổi luôn, cậu hồn phi phách tán cả kinh một màn này —— ba trêи danh nghĩa của mình, cùng bạn trai trêи danh nghĩa dây dưa mờ ám ở trong phòng tắm.
Trong phút chốc, cho dù là Bùi Hồi không có ý gì với Tạ Kỳ Phong nhưng cậu (Tạ Kỳ Phong) vẫn hoảng hốt như nhìn thấy cảnh tượng có đàn dê bò chạy ầm ầm qua thảm cỏ xanh. Trời trêи đầu xanh biếc kín mây, Tạ Kỳ Phong vô cùng sợ hãi sau đó nhanh chóng hoàn hồn, đem loại cảm giác cổ quái kia xua tan.
Thật là đáng sợ.
Loại cảm giác sợ hãi kia phảng phất như bị một đại dương màu xanh lục vây quanh, cả đời này tuyệt đối không muốn trải nghiệm.
Tạ Kỳ Phong đột nhiên cảm thấy lạnh, lạnh từ trong xương bốc ra ngoài, cậu rùng mình một cái miễn cưỡng, sau khi lấy lại tinh thần thì đối diện với cặp mắt có con ngươi đen kịch kia của Tạ Tích.
Tạ Tích lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Tạ Kỳ Phong theo phản xạ đóng cửa, cùng tay cùng chân trở lại phòng khách, lúc này mới phản ứng được là không đúng lắm. Sau khi hết khϊế͙p͙ sợ chính là cảm giác khác thường, cũng tức giận Bùi Hồi dương thịnh âm suy, vậy mà có thể câu dẫn được người ba nuôi từ trước đến giờ thanh tâm quả ɖu͙ƈ thậm chí lãnh tình lãnh tâm, đúng là bội phục.
Tạ Kỳ Phong kêu Bùi Hồi làm ba mình vui vẻ, không ngờ là lấy lòng đến trêи giường luôn.
Tạ Kỳ Phong sờ sờ đầu, khó giải thích được cảm thấy tóc mình như dài ra rồi.
Một mặt khác, Bùi Hồi đang bị tóm trong chớp mắt ý thức được không đúng, lấy hết thảy lý trí về. Chuyện quan hệ gây dựng sự nghiệp, hết thảy đều bị đá bay, giờ khắc này cậu ở trong lòng bện ra hơn trăm cái lý do muốn giải thích với người kia.
Tạ Tích mặt không thay đổi nhìn Bùi Hồi nhíu chặt lông mày, hai mắt nhiễm phải ưu sầu, cùng với dáng dấp không thể chờ đợi được nữa muốn rời khỏi. Vừa nãy trong mắt tất cả đều là bóng hình của hắn, Tạ Kỳ Phong vừa đến, tâm hồn của cậu đều đi theo.
'Rầm', tiếng nước nhẹ vang lên. Tạ Tích đem Bùi Hồi ấn ở thành bồn tắm, một tay nắm chặt cằm Bùi Hồi, làm cho mặt cậu nhìn về hướng mặt mình, sau đó ôn nhu dò hỏi: "Hồi Hồi lo lắng Kỳ Phong sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta sao?"
Bùi Hồi ngơ ngác, cậu hiện tại có chút loạn. Vừa nãy Tạ Tích đột nhiên hôn cậu, làm cậu ý thức được giữa bọn họ thật quá mức thân cận, thân cận đến ám muội. Nếu như Tạ Kỳ Phong không có đột nhiên xuất hiện, cậu nhất định sẽ tỉnh táo lại suy nghĩ tại sao Tạ Tích đột nhiên muốn hôn mình, nhưng bây giờ không thể —— bởi vì đối phó với Tạ Kỳ Phong quan trọng hơn! Gây dựng sự nghiệp quan trọng hơn!
Vì vậy, Bùi Hồi nói: "Tạ tiên sinh, ngài trước tiên đứng lên đi. Tôi phải giải thích rõ ràng với Tạ Kỳ Phong, đây là một chuyện ngoài ý muốn."
Câu nói này chính là mồi nhen cháy cây đuốc, tia lửa văng khắp nơi, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng lý trí cùng ôn nhu vốn có, triệt để mở cửa lao tù, thả ra con ác quỷ trong lòng do tham ɖu͙ƈ mà thành. Tạ Tích bỗng nhiên cười khẽ, lui lại, nhìn Bùi Hồi, nụ cười tuy ôn nhu nhưng quái lạ, xen lẫn ác ý, Bùi Hồi nhìn không hiểu.
Tạ Tích nói: "Đi thôi, đi giải thích rõ ràng." Chỉ có một lần, cơ hội chỉ có một lần! Từ nay về sau, không thể vọng tưởng, cũng không có cơ hội chạy thoát khỏi hắn đâu!
Bùi Hồi do dự nửa ngày, vẫn là không rõ vì sao Tạ tiên sinh đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy. Nhưng hình tượng Tạ Tích ở trong lòng cậu quá mức cao lớn, luôn cho là hắn vĩnh viễn bao dung và ôn nhu mà đợi. Cậu chỉ là do dự nháy mắt, sau đó đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, thay đổi quần áo sạch thì đi ra, dự định đi đến phòng khách giải thích rõ với Tạ Kỳ Phong.
Tạ Tích bị bỏ lại một mình thì phát hiện nước đã lạnh, ngày đông lạnh, tuy rằng trong phòng có mở máy sưởi, nhưng với một thân thể gặp môi trường không tốt dễ phát sốt sinh bệnh. Mà Bùi Hồi cũng không có phát hiện, càng không có nhắc nhở hắn mau đi ra khỏi bồn.
Tạ Tích khẽ cười, tiếng cười băng lãnh, chậm rì rì đứng dậy mặc quần áo, cho dù là khổ sở tức giận đố kị, hắn cũng sẽ không ngu đến mức đi thương tổn thân thể của chính mình. Lấy từng món quần áo khoác lên người, ôn nhu nói nhỏ như tiếng xà tinh kêu vang: "Tôi đã cho em cơ hội, chính em muốn trêu chọc tôi."
—— không buông tay ra, không thể làm gì khác hơn là bắt về rồi khóa ở bên người.
Tạ Kỳ Phong trào phúng nhìn Bùi Hồi: "Không thấy được thủ đoạn của cậu cao cường như vậy, ngay cả ba tôi cũng có thể cám dỗ được. Lợi hại, đây là lần đầu tiên tôi nhìn nhầm người đấy." Cậu ta vỗ tay, lộ ra nụ cười trào phúng: "Còn nhớ lúc trước tôi nói gì sao? Không cần có tâm tư khác."
Bùi Hồi nghiêm mặt, "Cậu hiểu lầm rồi, tôi cùng Tạ tiên sinh không có quan hệ gì. Vừa nãy tôi chỉ đang giúp Tạ tiên sinh điều trị thân thể, còn ——" cái gọi là lấy lòng, Tạ tiên sinh tựa hồ như đã không cần thiết tiếp tục tiến hành.
Bởi vì Tạ Tích đã biết thân phận của Bùi Hồi, có lấy lòng cũng vô dụng. Không bằng thương lượng thay đổi nội dung khác, coi như không đồng ý, mà tiền đặt cọc đã đưa rồi, muốn cậu trả cũng chỉ có thể trả một nửa.
Tạ Kỳ Phong lạnh lùng nhìn cậu biểu diễn —— bây giờ Bùi Hồi làm bất kỳ phản ứng gì, ở trong mắt cậu đều là làm bộ làm tịch. "Cậu nói nhiều hơn nữa cũng đều vô dụng."
Bùi Hồi: "Cậu đối với tôi có bất kỳ hiểu lầm gì, tôi cũng không quan tâm, nhưng mà có một điều nhất định phải nói rõ ràng, tôi cùng Tạ tiên sinh thanh thuần khiết bạch, không phải là cái quan hệ mà cậu nghĩ kia."
Tạ Kỳ Phong lại ngắt lời cậu, từng chữ từng câu nói rằng: "Cút khỏi Tạ trạch, nếu không, tôi sẽ giết chết cậu."
Muốn nói cái gì, hiện tại đã không cần thiết nữa. Đối phương đã truyền đạt chiến thư, thân là võ giả, Bùi Hồi đến tiếp: "Vô cùng hoan nghênh, cực kì vinh hạnh."
Tạ Kỳ Phong: "Cậu!"
"Tạ Kỳ Phong."
Tạ Kỳ Phong quay đầu lại: "Ba."
Tạ Tích lướt qua Tạ Kỳ Phong, liếc nhìn Bùi Hồi, sau đó ngồi ở vị trí hắn vẫn thường ngồi, từ trong ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, sau khi nhen lửa hút một cái: "Không ai dạy cậu vào cửa thì phải gõ sao?"
Tạ Kỳ Phong trào phúng cười: "Tôi gõ cửa, là ba không nghe thấy mà thôi."
Tạ Tích ngước mắt, bình tĩnh nhìn Tạ Kỳ Phong, không rõ vui buồn. "Không ai đáp lại thì có thể xông vào sao?"
Tạ Kỳ Phong há miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Hồi nhíu mày không biết đang nghi ngờ cái gì, kϊƈɦ động xong liền mở miệng trào phúng: "Vậy có phải người làm ba như ngài cũng không nên đụng vào bạn trai của con trai mình không?"
Cho dù Bùi Hồi không phải là bạn trai của Tạ Kỳ Phong, mà trêи danh nghĩa, Bùi Hồi là Kiều Tuyên, thì là bạn trai của cậu! Nếu như lúc trước không để Bùi Hồi thế thân Kiều Tuyên, mà là Kiều Tuyên chân chính. Như vậy, hiện tại Tạ Kỳ Phong không phải là bình tĩnh trào phúng, mà đã sớm xông lên liều mạng với Cậu mình rồi.
Tạ Kỳ Phong hướng về Bùi Hồi giơ ngón tay cái lên: "Cậu thật giỏi làm sao!"
Tạ Tích trầm giọng: "Tạ Kỳ Phong!"
Tạ Kỳ Phong: "Ba cảm thấy đây là lỗi của tôi sao?"
Tạ Tích bỗng nhiên nở nụ cười: "Hồi Hồi cũng không phải bạn trai cậu, coi như tôi cùng Hồi Hồi thân mật hôn nhau, cậu tức cái gì?"
Tạ Kỳ Phong đột nhiên trợn mắt lên, nhanh chóng quay đầu trừng Bùi Hồi.
Bùi Hồi sờ sờ mũi, thấp giọng nói rằng: "Tôi chính là muốn nói với cậu chuyện này, mà cậu cứ luôn đánh gãy lời tôi nói, không chịu nghe giải thích." Hi vọng còn có thể hợp tác vui vẻ.
Tạ Kỳ Phong tàn nhẫn mà: "A!"
Tạ Tích thổi ra làn khói, khói trắng lượn lờ, khiến người khác không thấy rõ biểu tình của hắn giờ khắc này.
Hắn nói rằng: "Tạ Kỳ Phong, cậu làm sao dám nói chuyện với mẹ nhỏ như vậy?"
Câu nói này giống như là quả bom, thiếu chút đem Tạ Kỳ Phong nổ bay mất thần trí. Thân thể cậu lay động một chút, tất cả biểu tình đều là hoảng hốt, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Tạ Tích cùng Bùi Hồi mấy lần: "Ba, cậu...hai người ——" Tại sao Tạ Kỳ Phong cảm thấy mây xanh biếc che đậy đỉnh vậy?
Tạ Kỳ Phong chưa bao giờ bàng hoàng cùng hoảng hốt như vậy, ý thức được Tạ Tích không chỉ biết chuyện mình thuê Bùi Hồi giả trang Kiều Tuyên lừa gạt hắn, bây giờ còn trước mặt mọi người thừa nhận địa vị Bùi Hồi. Cái chữ mẹ nhỏ này gọi ra, đó chính là nghiêm túc, không phải chỉ vui đùa một chút.
Trước đây, người ba trêи danh nghĩa của hắn thực tế là Cậu có quan hệ máu mủ thôi, lãnh tâm lãnh tình đến mức không như người, càng giống như là tạo thành từ tượng băng. Bây giờ nhìn lại, thì ra không phải trời sinh lạnh lùng, mà là khẩu vị đặc biệt.
Tạ Kỳ Phong: "Ba, ngài không biết chuyện chi tiết về cậu ta. Tôi nói thật, cậu ta đích xác không phải là Kiều Tuyên, mà là từ một vùng thâm sơn cùng cốc đi ra. Lúc tôi gặp được cậu ta còn đang ở trong đống rác kiếm đồ ăn, cậu ta chính là vì tiền mới tiến vào nhà họ Tạ, lấy lòng ngài, đối xử tốt với ngài cũng là vì tiền. Không quản cậu ta làm cái gì, khẳng định đều có mục đích."
Quay đầu liền trừng Bùi Hồi ác thanh ác khí nói: "Cậu đã làm gì với ba tôi?"
Nghe như là Bùi Hồi cưỡng bách Tạ tiên sinh.. Bùi Hồi lau mặt: "Tôi nói rồi, tôi cùng Tạ tiên sinh rất thuần khiết. Tạ tiên sinh, ngài giải thích rõ ràng cùng cậu ấy đi." Cậu hiển nhiên quên mất là vừa nãy ai bảo con trai mình gọi cậu là 'Mẹ nhỏ'.
Tạ Tích: "Tôi cùng Hồi Hồi còn không có 'chọc thủng giấy cửa sổ' (ý là chưa làm chuyện vượt rào), Kỳ Phong, cậu đừng hiểu lầm Bùi Hồi. Còn có, khách khí với Bùi Hồi một chút."
Tạ Kỳ Phong mới vừa tỉnh táo thì cơn tức giận lại dâng lên: "Ba, Bùi Hồi lừa gạt chúng ta! Đúng rồi, có phải là cậu muốn báo thù chúng tôi không?" Như bỗng nhiên tỉnh ngộ, Bùi Hồi không phải là đang muốn thông qua chuyện này để trả thù Tạ Kỳ Phong với Kiều Tuyên? Rõ ràng tướng mạo giống nhau, cảnh ngộ, địa vị khác nhau một trời một vực, nói không chừng là đố kị. "Ba, cậu ta lòng mang ý đồ xấu, làm hết thảy mọi việc cũng là vì trả thù —— "
"Tôi cần cậu dạy sao?" Tạ Tích từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, so sánh với Tạ Kỳ Phong bộ dạng phẫn nộ thất thố, quả nhiên là hắn hiện ra vẻ lãnh khốc vô tình. "Tạ Kỳ Phong, tôi nói với cậu, đối với Hồi Hồi khách khí một chút. Quan hệ giữa tôi cùng Bùi Hồi, nói cho cậu biết một tiếng, cậu không có quyền phản đối, có chấp nhận hay không là chuyện của cậu. Còn phản đối hay đồng ý, cậu không có quyền xen vào!"
"Hiện tại, cút ra ngoài!"
Tạ Kỳ Phong tức giận đến há mồm thở dốc, phẫn nộ đỏ cả mắt. Trừng Tạ Tích, cảm giác như mình nhận phải sự phản bội cực lớn, nhưng trêи thực tế Bùi Hồi cũng không có quan hệ gì với Tạ Kỳ Phong. Một người thanh thuần khiết bạch cùng với một người độc thân, hai bên tình nguyện, cho dù là kết hôn thật cũng không tới lượt cậu nói phản đối hay ngăn cản.
Nhưng đầu óc Tạ Kỳ Phong giờ phút này hò hét loạn lên, phút chốc cảm thấy Bùi Hồi là bạn trai trêи danh nghĩa của mình, ba cậu chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi này chính là cho cậu mang nón xanh, không để cậu vào trong mắt. Một phút chốc lại cảm thấy lòng Bùi Hồi xấu xa, là vì trả thù, cậu không thể để cho ba mình rơi vào cái bẫy kia.
Còn nữa, Bùi Hồi cùng Kiều Tuyên lớn lên nhìn giống nhau như vậy. Nhìn gương mặt của Bùi Hồi giống bạch nguyệt quang trong lòng, Tạ Kỳ Phong còn phải gọi một tiếng "Mẹ nhỏ", may là có tố chất tâm lý mạnh. Chứ không sau đó làm sao mà cứng được?
Hiện tại Tạ Kỳ Phong tuổi trẻ quá, không đấu lại Tạ Tích, yểu xìu xẹp xuống như quả bóng mất khí. Nếu như lớn tuổi hơn một chút, có thể bình tĩnh, được rèn luyện nhiều hơn chút, chỉ sợ là sẽ không tùy tiện đối nghịch với Tạ Tích, còn không dám ở ngay trước mặt hắn chỉ trích Bùi Hồi không phải.
Nhưng mà Tạ Kỳ Phong rèn luyện chưa đủ, cũng là thật tâm xem Tạ Tích là ba mình mà đối xử, cho nên một chốc không tiếp thu được. Hơn nữa còn bị mắng, quay đầu liền chạy ra ngoài.
Bùi Hồi suy nghĩ một chút, cảm thấy được mình cần phải giải thích với Tạ Kỳ Phong một câu. Dù cho người này không nghe, cậu cũng phải nhắc nhở đối phương, tiền đặt cọc đã giao không thể trả lại toàn bộ.
"Em muốn đi đâu?"
Giọng Tạ Tích âm trầm lạnh nhạt gọi Bùi Hồi, Bùi Hồi vì vậy quay đầu lại, đối mặt chính diện Tạ Tích. Tâm tình Tạ Tích không quá tốt, hút thuốc vô cùng nhiều, mới một hồi nơi đây đã tràn ngập khói thuốc.
Khói thuốc lượn lờ, Bùi Hồi không thể thấy rõ biểu tình trêи mặt Tạ Tích, cũng không cách nào phán đoán tâm tình của hắn vào giờ phút này. Giơ tay tản bớt khói thuốc, không nhịn được căn dặn: "Tạ tiên sinh, ngài vẫn nên hút thuốc ít đi, đối với thân thể không tốt. Hút thuốc nhiều hơn, có tắm nhiều nước thuốc cũng không thay đổi được gì."
Nghe vậy, Tạ Tích ngược lại là nở nụ cười nhẹ: "Không hút nữa." Vừa nãy tâm tình hắn phiền muộn hút hai ba ngụm, thuốc còn lại đặt ở gạt tàn để tự cháy, ngửi mùi thuốc lá kϊƈɦ thích đầu óc để bảo trì tỉnh táo. "Em nghe rõ lời của tôi mới nói vừa rồi chứ? Nghĩ như thế nào?"
Còn có thể nghĩ như thế nào? Đương nhiên là không nghĩ được gì. Lời vừa nãy không chỉ nổ một mình Tạ Kỳ Phong, chính Bùi Hồi cũng tự ép mộng rất lâu. Hành động Tạ Tích khẽ hôn, cùng với tuyên thệ chủ quyền, tất cả đều tỏ rõ là hắn động tình (rung động, có ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong đó).
Trong lòng Bùi Hồi chỉ có chuyện kiếm tiền gây dựng sự nghiệp chấn hưng sư môn, căn bản không nghĩ tới cái khác. Còn nữa, trong lòng cậu đem Tạ Tích đặt ở địa vị rất cao phải hướng lên trêи mấy bậc, địa vị cùng Phật gia không sai biệt lắm, vốn là ôn tồn cung phụng. Không đối xử bình đẳng như người thường, làm sao có khả năng sẽ sản sinh tình ý kiều diễm gì đó?
Do dự nửa ngày, Bùi Hồi gọn gàng dứt khoát nói rằng: "Tạ tiên sinh, tôi đối với ngài không có ý tứ kia."
Tạ Tích: "Vậy có ý tứ kia với Tạ Kỳ Phong sao?"
"A?" Bùi Hồi kinh ngạc, sao chuyện này lại kéo tới trêи người Tạ Kỳ Phong, nhanh chóng xua tay nói rằng: "Không quan hệ gì tới cậu ta."
Bùi Hồi liền rũ sạch quan hệ giữa mình cùng Tạ Kỳ Phong, nhưng cảnh này ở trong mắt Tạ Tích chính là sợ hắn 'giận chó đánh mèo' muốn nổi giận với Tạ Kỳ Phong, nhanh chóng giúp Tạ Kỳ Phong nói đỡ.
Tạ Tích giơ tay, đem thuốc lá dập tắt, ngẩng đầu đối mặt Bùi Hồi nói rằng: "Lời nói mới vừa rồi, chủ yếu là nói cho em." Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Bùi Hồi, cúi đầu, nâng tay lên nhẹ vuốt ve hai má Bùi Hồi: "Trước đây không thể làm được nhiều chuyện, đi ra ngoài một chuyến là tiêu hao tâm sinh cơn bệnh nặng. Chịu sự dằn vặt từ ốm đau, nên tôi lười động tâm. Bất kể là đối với cuộc sống đáng quý, hay tò mò về thế giới bên ngoài, dù sự nghiệp thành công, thậm chí là chuyện tình yêu giữa nam nữ hay nam nam, ȶìиɦ ɖu͙ƈ, tất cả đều không làm sao có hứng nổi."
Trêи thực tế là do Tạ Tích quá thông minh, quá mức dễ như ăn cháo có được mọi thứ, liếc mắt một cái có thể xuyên thấu qua biểu tượng nhìn thấy bản chất, mất đi lòng hiếu kỳ cùng tính khiêu chiến với mọi thứ, nên không làm sao nổi lên hứng thú. Nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng thì quẹo đi, lại biến thành là vì thân thể kém dễ dàng sinh bệnh, cứ như vậy, trái lại khiến người khác nổi lên sự thông cảm.
Bùi Hồi quả nhiên lộ ra vẻ đồng tình cùng ánh mắt thương tiếc.
P/s: Vấn đề Thái Tuế giả Linh Chi gì đó t không rành nên edit hơi loạn, mà cái này cũng tiểu tiết nên chắc không sao, mn bỏ qua:(( (hoặc nhắc để t sửa).
Do Tạ Tích đã bộc lộ ra hành động mình thích Bùi Hồi nên t đổi ngôi xưng hô Tôi (Tạ Tích - Em (Bùi Hồi), còn Bùi Hồi do chưa xác định tình cảm của mình nên không đổi ngôi xưng hô nha.
Chương sau, có người bị cướp bồ thật =))))