Edit: _BOSS_ lười
Nếu như thời gian có thể quay ngược, Vương Di Lôi tuyệt đối sẽ không phạm vào sai lầm đồng dạng. Cho đến hiện tại, thì càng không thể.
Nàng căm hận từ đáy lòng, căm ghét cái tên Tiền Nghiễm Sinh.
Hơn nữa, nam nhân dơ bẩn đê tiện lại không biết điều như thế, lại vẫn sẽ tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy mình. Áp chế sự phẫn nộ nhiều ngày ở trong lòng, vào lúc này đã bộc phát toàn bộ. Vương Di Lôi lại cũng đã không còn nhớ đến nhiều như thế, cũng đã không bao giờ cân nhắc đến hình tượng gì cả, trực tiếp chửi ầm lên đối với điện thoại di động.
"Ngươi chẳng qua là xú nam nhân không biết xấu hổ!"
"Ta chưa từng gặp tên đê tiện như ngươi. Ngươi, ngươi quả thực đến cả con ruồi trong cầu tiêu cũng không bằng. Ngươi làm sao không đi chết đi?"
"Ta cảnh cáo ngươi, không muốn lại gọi điện thoại cho ta. Bằng không, ta gọi người móc xuống con mắt của ngươi, chém đứt cánh tay của ngươi, đem người biến thành phế vật triệt để không thể tự gánh vác sinh hoạt!"
Mấy câu chửi rủa điên cuồng tới điện thoại, Vương Di Lôi liền tầng tầng ấn xuống nút kết thúc cuộc gọi. Trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của nàng lộ ra sự dữ tợn hết sức hung ác, một tiếng "Răn rắc", tàn nhẫn ném mạnh điện thoại xuống đất. Trong nháy mắt loại cử động dịu ngoan từ tiểu nữ nhân đã biến ảo thành sư tử cái cuồng bạo, đem bồi bàn nam anh tuấn đứng ở bên cạnh làm sợ hết hồn, vội vã bước nhanh đi ra, cũng đã không dám tới đây.
Phòng ăn có quy định. Đối với khách nhân có loại hành vi thế này ở trong quá trình ăn uống, một mực cũng không cho phép hỏi đến. Đương nhiên, nếu như đồ ăn hoặc là những đồ trang trí khác bị hư hao, khi kết toán cuối cùng, chiếu theo giá để bồi thường là được.
Vương Di Lôi nằm sắp ở trên bàn, khóc không thành tiếng.
Bạn thân có chút không biết làm sao, vội vã đi tới, ôm nàng, xoa xoa tóc của nàng, thấp giọng an ủi khuyên giải. Trong lúc nhất thời, hai người cũng không có tâm tình để ăn cơm, bầu không khí đã hoàn toàn trầm trọng.
...
"Con kỹ nữ thối, lại dám treo điện thoại của lão tử!"
Tiền Nghiễm Sinh tàn nhẫn mắng một câu đối với điện thoại, phẫn nộ thu hồi điện thoại di động, rất là nhàm chán nhíu mày, suy nghĩ rốt cuộc phải làm gì mới có thể lại lần nữa tiếp cận Vương Di Lôi.
Nàng thật sự rất đẹp.
Hơn nữa, loại con gái xinh đẹp bị người có tiền bao nuôi, khi làm chuyện ấy cũng có cảm giác đặc biệt. Cứ việc ngoài miệng mắng nàng là "Kỹ nữ", nhưng mà trên thực tế, Tiền Nghiễm Sinh vẫn cảm thấy, loại nữ nhân như Vương Di Lôi rất thích hợp khẩu vị mình nhất. Nếu như có khả năng, phải kết hôn với nàng.
Nơi đây là một tiệm KTV, tiêu phí tầng lớp phổ thông, rất được đại chúng hoan nghênh. Bất quá, nơi đây lại có hiệu quả cách âm thật sự rất tồi tệ. Mặc dù là đã đóng cửa ở phòng KTV, vẫn cứ có thể nghe thấy động tĩnh được truyền đến từ sát vách. Hiện tại, Tiền Nghiễm Sinh đứng ở trên hành lang, trong tai lại toàn là âm điệu to lớn của những người ca xướng khác nhau đang tràn đầy hào hùng.
"Ai đã mang lại tiếng gọi viễn cổ
Ai giữ lại kỳ vọng nghìn năm
Lẽ nào vẫn có khúc hát không lời
Hay do lưu luyến mãi không quên được
Ta thấy một dãy núi
Một dãy núi sông
Núi núi sông sông liền dãy
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng
Ai ngày đêm ngắm nhìn trời xanh
Ai khát khao ảo mộng vĩnh cửu
Lẽ nào vẫn có khúc hát ngợi ca
Hay như vẻ uy nghiêm kia mãi luôn ngự trị
Ta thấy một dãy núi
Một dãy núi sông
Núi núi sông sông liền dãy
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng
Ta thấy một dãy núi
Một dãy núi sông
Núi núi sông sông liền dãy
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng
Đây chính là cao nguyên Tây Tạng"
Tiền Nghiễm Sinh không khỏi che lỗ tai.
Hắn rất không thích bài hát《 Thanh Tàng Cao Nguyên 》.
Đặc biệt là bây giờ được hát lên từ trong miệng tên này... Nha! Hẳn là gào lên, thực sự là không có chút lời hay nào, chỉ có thần kinh thính giác bị tạp âm Decibel (dB) tần số cao oanh tạc điên cuồng dẫn đến tư duy hỗn loạn.
"Oh! Ngươi gọi điện thoại xong chưa? Đến, đến, đến, chúng ta tiếp tục uống rượu."
Một nam nhân cường tráng có vóc dáng thấp đi ra từ trong phòng KTV, trong miệng mũi thở ra mùi rượu nồng nặc. Hắn rất là thân thiết dùng cánh tay choàng lên vai Tiền Nghiễm Sinh, kề sát vào lỗ tai của hắn, lớn tiếng kêu la: "Đừng quản nhiều làm gì, đến, tiến vào ah!"
Đi vào phòng KTV, đóng cửa phòng, trên mặt của Tiền Nghiễm Sinh vẫn là nét mặt rầu rĩ không vui.
Nam nhân này gọi là Trương Lương Tài, là đồng hương của mình. Hôm nay vẫn là hắn hẹn mình đi ra ngoài uống rượu. Sở dĩ nghĩ đến muốn gọi điện thoại cho Vương Di Lôi, chính là muốn hẹn nữ nhân xinh đẹp này đi ra ngoài, ở trước mặt đồng hương của mình nở mày nở mặt.
Có lẽ là cảm thấy nóng, Trương Lương Tài cởi âu phục rộng trên người, cởi ra hai cúc áo trên áo sơ mi. Hắn cầm lấy một chai bia từ trên bàn, cũng không cần công cụ, trực tiếp dùng răng hàm mạnh mẽ cắn mở nắp. Loại khí thế hùng hổ bá đạo thế này, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng tới Kiếm Xỉ Hổ trong điện ảnh khoa huyễn, trực tiếp cắn đứt cổ của con mồi.
Trương Lương Tài là chủ thầu chuyên môn làm công trình, phi thường có tiền.
Đương nhiên, loại trình độ "Có tiền" thế này là đối với người bình thường mà nói.
Nếu như đối tượng so sánh lại hoán đổi thành nam nhân Đàm Thụy bao nuôi Vương Di Lôi, Trương Lương Tài ngay lập tức sẽ thật cao rơi xuống từ trên cân thiên bình có tiền mặt chất lên thành đống, biến thành một con quỷ nghèo từ đầu đến đuôi.
Tiền Nghiễm Sinh mang theo nét mặt giận hờn tiếp nhận chai bia được Trương Lương Tài dùng miệng để mở nắp. Mới vừa tiến đến bên mép để dự định uống, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong túi lấy ra một tấm khăn giấy, cẩn thận lau chùi miệng chai.
Loại KTV có đẳng cấp tương đối thấp thế này, là không có khả năng có người phục vụ tiến vào mở nắp. Trên bàn có dụng cụ mở nắp chai, hết thảy đều muốn tự mình động thủ.
Hôm nay Trương Lương Tài có hứng thú rất cao, hắn cầm lấy một chai bia khác bắt chước làm theo, tiếp đó hướng Tiền Nghiễm Sinh lớn tiếng chúc rượu: "Huynh đệ, đến, chúng ta uống rượu!"
Nhìn hắn ra sức uống hết sức dũng cảm, Tiền Nghiễm Sinh bỗng nhiên cảm thấy rất là tẻ nhạt. Tùy tiện nhấp một chút, hắn liền đem chiếc chai bia để xuống, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chăm hình ảnh lay động trên màn hình.
"Lần này lão ca ta nhưng mà kiếm lời không ít tiền! Khà khà khà khà! Không sợ nói cho ngươi biết, có ít nhất số này."
Trương Lương Tài cười rất là hưng phấn, hướng tới Tiền Nghiễm Sinh mở ra một bàn tay, dựng thẳng lên năm ngón tay.
"Năm vạn? Nhiều như vậy?" Tiền Nghiễm Sinh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn biết Trương Lương Tài gần nhất nhận một công trình của bệnh viện nhân dân số 29, cũng chính là chỗ bệnh viện của mình, không có nghĩ tới hắn lại có thể kiếm được nhiều như thế.
Trương Lương Tài rất đắc ý: "Đây còn chỉ là lợi nhuận trong khoản công trình thứ nhất. Nếu như lại tiếp tục thêm vào tất cả phần còn lại, tổng số hẳn sẽ không ít hơn mười sáu vạn."
Tiền Nghiễm Sinh lòng hiếu kỳ đã bị triệt để câu lên.
Hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy đoạn thời gian gần đây tựa hồ không có nghe nói qua nơi nào ở trong bệnh viện cần được trang trí sửa sang. Liền hỏi: "Không thể nào! Ta chính là đi làm chỗ đó, ngươi là lúc nào tiếp nhận công trình? Ta chưa từng nghe nói có sự việc như thế ah!"
"Thì, tòa lầu kia ngay ở phía sau bệnh viện các ngươi."
Trương Lương Tài có tửu lượng rất lớn, trước khi ăn cơm đã uống qua một ít rượu đế, hiện tại lại là uống hết mấy chai bia, nói chuyện đều cảm thấy đầu lưỡi có chút mất linh hoạt: "Ừm... ngay ở bên dưới tòa lầu đó, có tầng hầm muốn tiến hành cải tạo. Chỗ đó rất cũ kỹ, thật giống là hầm trú ẩn được lưu lại trước đó."
"Hóa ra là nơi đó..."
Tiền Nghiễm Sinh đăm chiêu gật gù: "Chỗ đó ta biết, ngày thường không ai đi vào, vẫn luôn bỏ trống. Thế nào, nơi đó muốn sửa thành nhà kho phải không?"
Đây là một loại tư duy quán tính. Nói thế, đối với sử dụng tầng hầm, phần lớn là dùng để gửi vật phẩm.
"Thật giống không phải nhà kho."
Trương Lương Tài cảm thấy có chút khát nước, nước bia còn lại trong chai bị hắn một hơi uống cạn. Hắn lau miệng, dùng khẩu khí khoe khoang nói: "Nói tới, công trình thế này bắt tay vào làm kỳ thực rất đơn giản, lượng công trình cũng không lớn, thế nhưng trên tài liệu lại hao phí rất nhiều. Thép phải có sức chống đỡ bền chắc nhất, ximăng cấp cũng phải cao nhất. Ta vốn là nghĩ, công trình thế này có khả năng kiếm lời không được bao nhiêu tiền. Không nghĩ tới Viện trưởng mới tới bệnh viện các ngươi lại rất hào phóng, cho tiền cũng rất hài lòng. Nhìn ở trên phần này, ta cũng không tốt ăn bớt nguyên vật liệu, liền đàng hoàng dứt khoát để người cấp dưới đi làm. Không phải khoác lác, lão Trương ta làm công việc đã nhiều năm như vậy, chỉ có lần này là xứng đáng lương tâm nhất, phương diện chất lượng cũng thật là không thể chê."
Tiền Nghiễm Sinh có đầu óc rất linh hoạt. Hắn theo dòng suy nghĩ trong lời nói của Trương Lương Tài, rất nhanh liền nghĩ đến không gian chật hẹp trống rỗng bên dưới bệnh viện. Chỗ đó rất nhiều năm hắn cũng đi vào, lúc đó là vì ứng phó cục vệ sinh phía trên đến kiểm tra mà làm quét dọn sạch sẽ. Nói tới, bên trong hầm trú ẩn kỳ thực rất chật hẹp, vì sao trong bệnh viện sẽ đầu nhập nhiều tài chính để cải tạo như vậy đây?
Hắn tức khắc hứng thú: "Các ngươi ở dưới đó đều đã làm những gì?"
"Khà khà khà khà! Kỳ thực cũng không có làm gì cả."
Trương Lương Tài lại cắn mở nắp một chai bia, từ từ uống nói: "Chính là lắp đặt một ít tường gỗ cách âm, còn có chính là dùng thép đem chính giữa tách ra một con đường, vị trí tiếp nối giữa mặt bên và vách tường phân ra một gian phòng nhỏ. Chỉ có chút ấy việc mấy ngày liền có thể làm xong. Lãnh đạo trong bệnh viện các ngươi thật không tệ đối với công nhân, lúc làm việc còn cho chúng ta mở to nhạc để nghe. Mấy ngày đó thức ăn cá thịt cũng đầy đủ cả. Công nhân bên dưới đều rất cao hứng, nói nếu như về sau làm công trình đều có thể như thế thật là tốt biết bao.. Đúng rồi, tầng hầm bên dưới còn lắp đặt cửa chống trộm. Rất cao cấp, thật giống là loại ổ khóa đặc thù gì đó, ta cũng không gọi nổi danh tự. Dù sao, giá cả rất đắt."
Tiền Nghiễm Sinh không có tiếp tục hỏi tới. Hắn ngồi ở trên ghế salông, lặng lẽ rơi vào suy nghĩ.
...
Chờ đến hai người đi ra từ trong KTV, đã là hơn nữa điểm 12 giờ. Trương Lương Tài say khướt ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy rất lao lực, Tiền Nghiễm Sinh không thể làm gì khác hơn là kéo hắn đi tới đường sá bên ngoài, gọi một chiếc xe taxi, nói địa chỉ cho tài xế biết, lại dùng điện thoại di động của Trương Lương Tài gọi cho lão bà của hắn, nói rõ tình huống, lúc này mới tự móc tiền túi thanh toán tiền xe, sau đó rời đi.
Tiền Nghiễm Sinh không có uống bao nhiêu bia.
Hắn hiện tại không muốn về nhà, cũng ngủ không được.
Buồn bực ngán ngẩm đi ở trên đường phố trống trải vắng người, ven đường có đèn sáng ở trong một tiệm uốn tóc. Một nữ nhân ăn mặc hở hang vội vã đi tới cửa, hướng tới hắn đưa mắt gợi tình vẫy vẫy tay. Tiền Nghiễm Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn, không nói gì, xoay người rời khỏi.
Nếu như là tại trước đó, hắn nhất định sẽ đi vào chiếu cố một hồi chuyện làm ăn ẩn núp ở trong tiệm uốn tóc.
Thế nhưng hiện tại, Tiền Nghiễm Sinh lại không có chút hứng thú đối với những nữ nhân đứng đường này.
Nếu như nói Vương Di Lôi là sơn trân hải vị có mùi tươi ngon, thì những cô gái tiệm uốn tóc này chính là dưa cải muối. Đêm đó, khẩu vị của Tiền Nghiễm Sinh đã hoàn toàn bị kéo lên cao, hắn lại cũng không nguyện ý thưởng thức món ăn vừa thô lại khó mà nuốt xuống.
Trong đầu nghĩ tới bắp đùi trắng toát của Vương Di Lôi, khó mà ngăn chặn dục vọng đã lên men ở trong đầu. Tiền Nghiễm Sinh không chút nghĩ ngợi liền từ trong túi lấy ra điện thoại di động, mang theo cảm xúc mãnh liệt và cuồng nhiệt, lại lần nữa bấm số điện thoại đó.
Đây là một buổi tối tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, cũng là một buổi tối nhất định phải phóng thích, cũng phải một lần nữa đạt được. Coi như là liều mạng bị nữ nhân đó tàn nhẫn mắng lên một trận, chỉ cần có thể đạt đến mục đích, lại chẳng sao cả?