Cảm Nhiễm Thể

Chương 78: Ca khúc đẫm máu của kẻ cuồng tưởng




Edit: _BOSS_ lười

Chó con biến dị liều mạng giãy giụa ở trên bàn làm việc.

Sức lực của nó rất lớn, cả bàn làm việc đều bị nó kéo đến lắc lư trái phải, phát ra tiếng vang "Cạch cạch cạch cạch".

Khá tốt, trước đây Tống Gia Hào có dùng dây nhựa rắn chắc để trói thật chặt, trói chặt chân chó con thắt thành nút Snake Knot, chỉ có thể càng kéo càng chặt, sẽ không bị tránh thoát dễ dàng.

Trong ba lô không có vũ khí mà Tống Gia Hào cần.

Tư duy trong đầu bây giờ của hắn lại phi thường hỗn loạn, tiềm thức đã nói cho hắn biết nhất định phải mau chóng chạy đi, ý thức trách nhiệm lại nói cho hắn biết, nhất định phải tiêu diệt con chó biến dị này. Nếu không thì, hết thảy đều xong.

Ánh mắt hoảng loạn của Tống Gia Hào đảo quanh qua lại ở trong phòng thí nghiệm.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy mấy tấm ván gỗ cũ đặt dựa ở góc tường. Đó hẳn là là mấy tấm ván gỗ được các công nhân lưu lại để trang trí sửa sang. Không kịp nghĩ nhiều, Tống Gia Hào liền một bước dài nhảy tới, từ trên mặt đất cầm lên một tấm ván gỗ lớn nhất, cũng là thích hợp nhất để làm vũ khí loại côn bổng, ở trên không vung lên một đường quỹ tích hình tròn, tàn nhẫn đập xuống con chó biến dị ở trên bàn làm việc.

"Phốc ———— "

Phát ra tiếng va chạm hết sức nặng nề giữa vật thể cứng rắn và máu thịt mềm mại. Tống Gia Hào nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe bên dưới tấm ván gỗ, con chó con biến dị đáng thương lại vô phương tránh né công kích, toàn bộ đầu và thân thể đã triệt để lõm xuống, tạo thành một bộ phận nắm giữ hình vuông bắt mắt. Miệng chó con mở lớn lộ ra toàn là răng nanh, phát ra tiếng kêu "Chít chít" dường như con chuột.

Tống Gia Hào một giây cũng không dám kéo dài để làm lỡ việc, vội vã lại lần nữa giơ lên tấm ván gỗ, lần thứ hai tàn nhẫn đập xuống đầu chó con đáng thương.

Cứ đánh liên tục mấy lần, cuối cùng Tống Gia Hào đã minh bạch từ thế giới 3D biến thành thế giới 2D, đến tột cùng là một loại quá trình như thế nào.

Thân thể chó con biến dị đã biến thành một miếng bánh thịt rất mỏng.

Nội tạng bị dồn nén lòi ra từ chỗ vết thương phần bụng và hạ thể. Trên bàn làm việc khắp nơi đều bừa bộn, đâu đâu cũng có mảnh vỡ nội tạng và máu đen.

Nhìn tình cảnh đã hỗn loạn mùi máu tanh, thân thể Tống Gia Hào không khỏi co giật lên.

Hắn ném xuống tấm ván gỗ trong tay, hai tay che miệng, cảm giác liền ngay cả linh hồn của mình đều muốn nôn mửa.

Đầu của chó con biến dị đã xiêu vẹo, rủ xuống từ cạnh bàn làm việc. Cái cổ bị lực lượng nghiền ép điên cuồng đến mức rất mỏng đã vô phương chống đỡ trọng lượng thế nà, cũng đã vô phương tiếp tục cung cấp năng lượng để duy trì một loại sinh mệnh tất yếu. Nó nhếch miệng, trong con mắt đã mất đi hào quang, bộ lông rối loạn đã rụng đi phần lớn, xem ra lại như là kẹo đường bị thằng nhóc chà đạp qua. Bộ mặt nhìn xuống, máu tươi theo ở mép hàm răng nhỏ xuống từng giọt một, ở trên sàn nhà hình thành một đồ án màu đỏ sẫm quỷ dị.

"Ngươi chẳng qua là chó con nghịch ngợm, ngươi... Ngươi đúng là điên. Ta, ta chỉ là cắt đứt chân của ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi vậy mà... Vậy mà muốn ăn ta."

Tống Gia Hào thật vất vả lắm mới điều hòa hô hấp.

Ban nãy một phen tranh đấu kịch liệt, hầu như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn.

Nhìn lại chó con biến dị đã không còn nhúc nhích, Tống Gia Hào rất là bất đắc dĩ để nói đùa.

Hắn cảm giác đầu của mình đã sắp nổ. Nếu như không mau chóng để cho tâm tình trở nên thư thản ung dung, bản thân chắc chắn sẽ ở đây tươi sống biến thành một người điên có tinh thần thất thường.

Lưu Thiên Minh là đúng!

Không trách, hắn lại chủ động yêu cầu tăng thêm hạng mục đánh nhau và sử dụng đủ loại súng ống ở trong huấn luyện quân sự. Nói tới, bản thân vẫn là tiếp xúc quá ít với người bị nhiễm, có trình độ lý giải cũng không có sâu sắc như Lưu Thiên Minh.

Đúng, bà Trần nhất định phải mau chóng xử lý.

Bằng không, nguy hiểm tương tự còn có thể có càng nhiều.

Nghĩ tới đây, Tống Gia Hào hít một hơi thật sâu.

Hắn từ trong ba lô lấy ra mấy miếng thịt bò sống còn lại, lại từ bên cạnh nhặt lên kẹp bằng kim loại rơi trên đất, tay trái chống mặt đất, rất là gian nan đứng lên, loạng chòa loạng choạng, đi đến khe hở tường kép cách đó không xa.

Bản thân đã có nghiên cứu gần đủ đối với bà Trần.

Hiện tại, là thời điểm để cho nàng đạt được giải thoát, trở về với bụi bặm.

Bà Trần nhìn xuyên thấu qua khe hở tường kép hung tợn trừng mắt nhìn mình, Tống Gia Hào xách cao miếng thịt bò sống trong tay, có chút ít thương hại nói: "Trần bác sĩ, đây sẽ là món ăn cuối cùng mà hôm nay ngươi ăn. Đừng trách ta, đây không phải lỗi của ta. Ta cũng không muốn biến thành dáng vẻ hiện tại như ngươi. Ta sẽ an bài cho ngươi một hồi tang lễ không tệ. Ngoại trừ ta và Lưu Thiên Minh, không ai sẽ biết ngươi đã trải qua hết thảy... Gặp lại!"

Nói, Tống Gia Hào ném miếng thịt bò vào, thuận tiện liền muốn dùng kẹp bằng kim loại luồn vào khe hở, giữ chặt bà Trần.

Ngay vào lúc này, dư quang khóe mắt của Tống Gia Hào lại bỗng nhiên thoáng thấy kính hiển vi đặt ở trên một bàn làm việc khác.

Động tác trên tay của hắn liền chậm lại.

Dừng lại mấy giây, hắn triệt để từ bỏ ý nghĩ trong đầu.

Giữ lại bà Trần, có lẽ không phải là một việc xấu.

Thể nội của nàng có số lượng virus đặc thù khá ít ỏi. Nếu như có thể lấy ra, đơn độc tiến hành thí nghiệm đối với loại động vật nào đó, nên có thể đạt được kết quả tuyệt nhiên bất đồng với cho con biến dị.

Huống hồ, mặc dù là tế bào biến dị hình thái bình thường, cũng không phải chỉ có chỗ xấu.

Ngẫm nghĩ lại xem! Vẻn vẹn chỉ là nhiễm chút ít trên tăm bông, liền có thể làm cho chân chó con tách ra lại lần nữa nối lại. Nếu như triển khai tiến thêm một bước nữa để nghiên cứu đối với loại tế bào biến dị này, nói không chắc, liền có thể nghiên cứu phát minh ra thuốc đặc hiệu có hiệu quả hữu dụng nhất đối với quần thể nhân loại đứt gãy tay chân.

Đây chính là một tiến bộ vượt thời đại, một loại hành động vĩ đại của y học đủ để sánh ngang sự phát hiện về Penicillin.

Tống Gia Hào cũng không cảm thấy đây là một loại cuồng tưởng về y học sinh vật hết sức tự cao ngạo mạn, lại không hề có căn cứ, không phù hợp logic.

Đừng quên, lúc đó quan điểm phổ biến, cũng là cho rằng nấm mốc chỉ có hại không có lợi đối với thân thể người. Thế nhưng, Penicillin chính là được nghiên cứu chế tạo ra ở tình huống như thế. Mặc dù quá trình gian nan ngoằn ngoèo, thế nhưng những người mở đường vĩ đại dẫu sao cũng thành công.

"Ta có thể dựa việc này để đạt được giải thưởng Nobel. Ta sẽ thành công, ta... Ta có thể đạt được tất cả những gì ta muốn..."

Trong con mắt của Tống Gia Hào đã phóng thích ra ánh mắt cuồng nhiệt.

Hắn đã không còn nghĩ tới muốn tiêu diệt bà Trần.

Vừa vặn tương phản, hắn hiện tại cảm thấy, bà Trần là một bậc thang, một cầu nối, liền phải xem mình liệu có thể vượt qua một bước đi mấu chốt nhất.

...

Ngọc Hòa Viên là một quán cơm riêng tư.

Mặc dù vị trí không ở phố xá náo nhiệt, cũng rất là tĩnh mịch vắng vẻ. Nơi đây lại có phong cách trang trí xa hoa, diện tích lại rộng rãi. Dọc theo hành lang đi vào, một nhánh lâm viên có phong cách kiến trúc theo phương Đông cổ điển. Chính giữa đình lầu có hồ nước và dòng chảy nhỏ, trong lúc đó hồ cạn thông thường lại có kiến trúc kiểu Nhật để tô điểm đủ loại thực vật. Hoa cỏ có màu sắc theo mùa mà biến hóa, vô luận bất cứ lúc nào tới đây, đều sẽ có loại cảm giác thư thích dễ chịu khó có thể tìm được ở trong phố xá náo nhiệt.

Vương Di Lôi mặc một bộ váy thắt lưng thêu nụ hoa màu đen, ngồi ở trước bàn ăn xếp đầy đủ loại thức ăn tinh mỹ, dùng ngón tay mềm mại trơn bóng cầm lên chiếc đũa, mang theo sự tao nhã không nói ra được, cẩn thận thưởng thức món ăn mà mình thích nhất.

Nàng rất yêu thích nơi này, thường thường tới đây dùng thức ăn để khao mình.

Đương nhiên, sẽ không phải chỉ có một người, còn có một đứa bạn thân của mình.

Có tiền, đương nhiên liền phải biết hưởng thụ.

Tuy nói khái niệm đồ ăn đối với nhân loại, kỳ thực chính là sự thỏa mãn đạt được từ giải trừ cơn đói. Thế nhưng ở trong quá trình ăn uống, giữa đồ ăn tinh mỹ và đồ ăn thô ráp đồng dạng cũng có khác biệt một trời một vực. Giá cả, tài liệu, đầu bếp, khẩu vị... Người có tiền có thể tiêu xài tùy ý, người không có tiền một ổ bánh mỳ cũng đã đầy đủ.

Đây chính là sai biệt, đây chính là thân phận.

Bồi bàn nam mặc lễ phục màu đen đứng một bên ở bên cạnh bàn ăn, cẩn thận từng li từng tí hầu hạ khách nhân. Hắn rất trẻ trung, phi thường anh tuấn. Cứ việc áo vét màu đen đã chặn lại phần lớn đường cong thân thể, lại vẫn cứ có thể nhìn ra hắn rất cường tráng từ việc có cơ ngực nhô lên cao vút, tuyệt đối là vóc dáng tiêu chuẩn của vận động viên.

Rượu đỏ có niên đại vượt qua hai mươi năm, mùi vị đậm đà. Vương Di Lôi uống nhiều mấy ly, con mắt có chút mê ly, thân thể cũng cảm thấy hơi tỏa nhiệt. Nàng yêu thích nơi đây, yêu thích có nam nhân cường tráng anh tuấn vây quanh mình. Ha ha ha ha... Tiền xác thực là đồ tốt. Nam nhân có nó liền có thể đạt được càng nhiều nữ nhân, nữ nhân có tiền cũng đồng dạng có thể đạt được càng nhiều nam nhân.

"Keng keng keng!"

Điện thoại di động vang lên.

Vương Di Lôi từ trong ảo tưởng mê loạn dục vọng trở lại hiện thực. Nàng mở ví da, lấy ra điện thoại. Khi làm việc này, nàng cũng không có quên bày ra động tác tay chân có sự dụ hoặc lớn nhất, cũng không kiêng dè cả bộ ngực có thể bị bồi bàn nam anh tuấn đứng ở bên cạnh có thể nhìn đến rõ ràng từng nét một từ trên cao nhìn xuống. Khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí có thể nghe thấy hơi thở bức rức từ mũi và miệng của bồi bàn nam.

Trên màn ảnh biểu hiện ra một mã số xa lạ.

Vương Di Lôi hơi nhíu mày, vẫn là tiếp điện thoại, dùng thanh âm êm tai lại mang theo mấy phần men say nói: "Này, ai zậy?"

Bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, lại truyền đến câu trả lời có giọng khàn khàn quen thuộc: "Là ta. Ngươi có khỏe không?"

Khuôn mặt của Tiền Nghiễm Sinh có mang theo nét mặt hèn mọn, lập tức thoáng hiện trong đầu ở Vương Di Lôi.

Tại sao lại là hắn?

Nàng bản năng cả kinh, lập tức trong cả đại não bốc lên ngọn lửa hừng hực hết sức phẫn nộ.

Hiển nhiên, tên này biết ta sẽ không tiếp điện thoại của hắn, vì lẽ đó liền đổi sim mới.

"Có chuyện gì không? Ta rất bận." Vương Di Lôi liếc mắt nhìn đứa bạn thân ở đối diện bàn ăn, hạ thấp giọng, thái độ lạnh đến mức như băng. Nàng bản năng muốn cúp điện thoại, chỉ là bởi vì bên cạnh có người, không tiện dùng khẩu khí quá mức nghiêm khắc. Nói thế nào, ở trong mắt các nàng, hình tượng của mình có thể sẽ mất giá rất nhiều.

"Ta, ta nghĩ gặp ngươi."

Giọng nói ở trong điện thoại của Tiền Nghiễm Sinh rất hèn mọn, hầu như là đang cầu xin: "Chỉ một lần. Ta, ta thật sự không có ác ý gì đối với ngươi. Chuyện lần trước, thật sự rất xin lỗi. Ta yêu thích ngươi, ta cũng không có nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như vậy."

Đứa bạn thân ngồi ở đối diện bàn ăn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tò mò nhìn Vương Di Lôi. Nàng có chút chột dạ, vội vã thuận miệng nói ra: "Có chuyện gì thì hãy nói sau đi!"

Loại ngôn ngữ qua loa lấy lệ thế này đã để cho Tiền Nghiễm Sinh sản sinh hiểu lầm. Tiếng nói của hắn lại đột nhiên tăng cao, trong đó còn chen lẫn kinh hỉ rõ ràng: "Ngươi ở đâu? Bây giờ ta liền tới tìm ngươi đi! Kỳ thực, sự tình ở trong công viên vào buổi tối ngày hôm ấy, ta vẫn chưa có nói với ai khác, chính là cân nhắc đến ngươi..."

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Nghe đến đó, Vương Di Lôi cũng đã nhịn không được.

Nàng rất hối hận, buổi tối ngày hôm ấy vì sao lại phát sinh loại quan hệ chuyện ấy với Tiền Nghiễm Sinh ở trong xe.

Vào lúc ấy hắn uy hiếp ta. Trong tay hắn lại có tờ đơn xét nghiệm cũng chính là vũ khí có lực sát thương to lớn. Ta thực sự không biết nên phải làm sao để xử lý chuyện thế này, cũng e ngại Đàm Thụy sẽ đá ta bay ra ngoài. Thực sự là vạn bất đắc dĩ, mới để hắn muốn làm gì thì làm.