Cảm Nhiễm Thể

Chương 72: Trên có chính sách, dưới có đối sách




Edit: _BOSS_ lười

"Bạn trai?"

Đào bác sĩ rất là bất ngờ đối với lời này.

Nàng ngày thường đều làm việc ở bộ hậu cần, tiếp xúc khá ít với phòng ban, tự nhiên không biết chuyện giữa Lưu Thiên Minh và Trịnh Tiểu Nguyệt.

Bất quá, phản ứng của nàng rất nhanh, cũng chưa hề đem lời nói của nam nhân mập để ở trong lòng, nhàn nhạt một tiếng "Ồ", biểu thị biết rồi. Lập tức, lại hướng Trịnh Tiểu Nguyệt cười nói: "Có bạn trai cũng không sao ah! Không phải còn chưa kết hôn đi! Người trẻ tuổi kết giao thêm mấy bằng hữu chung quy cũng không phải việc xấu gì cả, nhiều thêm mấy tuyển chọn cũng là việc tốt. Tiểu Trịnh, ta đã nói với ngươi ah, con người của cháu trai ta rất tốt, vóc dáng rất cao, rất tuấn tú. Ba mẹ của hắn ngày thường đều là nghe theo hắn, hiện tại đã vì hắn chuẩn bị một căn nhà lớn, chính là chờ kết hôn. Chà chà chà chà... căn hộ duplex hơn 160 mét vuông ah! Khá xinh xắn."

Lưu Thiên Minh ngồi ở bên cạnh thực sự nghe không vô. Hắn dùng vai đụng nhẹ Trịnh Tiểu Nguyệt: "Hai chúng ta đổi chỗ ngồi?"

Trên mặt Trịnh Tiểu Nguyệt xuất hiện một biểu cảm xem kịch vui: "Tốt! Đúng lúc bên ngươi sát cửa sổ, ta cũng có thể hóng gió."

Hai người trao đổi chỗ ngồi, khi Lưu Thiên Minh ngồi xuống, nữ nhân họ Đào có chút không biết làm sao đối với sự biến hóa thế này, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Dãy trước, không chỉ là nam nhân mập nói chuyện trước đó, còn có mấy người biết tin tức cũng xoay người, đều nhìn say sưa ngon lành, chờ đợi sự tình biến hóa.

Lưu Thiên Minh ngồi ổn định ở trên ghế, xoay người, hướng phụ nữ trung niên đang đờ ra rồi nhếch mép, lộ ra một nụ cười rất rạng rỡ, đồng thời tay phải dùng sức ôm vai của Trịnh Tiểu Nguyệt, bình tĩnh mà nói: "Ta chính là bạn trai của nàng."

Nói xong câu đó, hắn một lần nữa ngồi xong, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Dãy trước, mấy người che miệng cười "Ha ha".

Trên mặt của nữ nhân họ Đào một trận ngạc nhiên, cắn răng, không tiếp tục nói nữa.

Chiếc xe buýt vẫn đang chạy, rất nhanh lái ra nội thành, chạy tới trụ sở bộ đội ngoại thành.

...

Đoàn lục quân 2744 là một nhánh bộ đội thiết giáp.

Chung quanh trụ sở đều là núi rừng, phụ cận còn có một đập chứa nước quy mô trung đẳng. Những năm này, kinh tế xây dựng đã trở thành nhiệm vụ hạch tâm của chính phủ nhiệm kỳ trước, phần lớn ngành du lịch ra đời và phát triển xung quanh nội thành. Chỉ cần là hơi hơi cảm thấy cảnh sắc không tệ, hoặc là có một tí tẹo địa phương có nội tình văn hóa, đều sẽ bị đội lấy đủ loại danh mục, rồi tới tấp khai phá điểm du lịch. Thậm chí ngay cả bên ngoài căn cứ quân đội đóng quân, cũng là như thế.

Giữa núi rừng và đập chứa nước, chính là một điểm du lịch được khai phá xây dựng gần đây. Ở đây là một nơi chốn nhàn nhã, xây dựng khách sạn dựa theo tiêu chuẩn cấp bốn sao, phụ cận còn có một trấn gọi là "Cổ Trấn". Ở đây, trước đó Lưu Thiên Minh cũng đã tới. Giá cả nghĩ lại mắc đến đáng sợ, phòng ốc trên Cổ Trấn toàn bộ đều là xây mới. Đương nhiên, kiểu dáng kiến trúc vẫn phỏng theo kiểu cổ.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều xuống xe, dẫn đội Nghiêm khoa trưởng bắt đầu tuyên bố những việc cần chú ý. Rất đơn giản, thời hạn huấn luyện quân sự một tuần kỳ thực chính là biến tướng an dưỡng. Ngoại trừ thứ năm có thời gian nửa ngày để tiến hành huấn luyện tri thức về súng ống và đạn thật bắn bia, thời gian còn lại đều là hoạt động tự do.

Nghiêm khoa trưởng nói xong, xung quanh tức khắc vang lên một hồi hoan hô. Mọi người đều là rõ ràng trong lòng đối với chuyện thế này. Bất quá, bây giờ nghe được ý tứ của dẫn đội Nghiêm khoa trưởng, mọi người đều cảm thấy rất là hưng phấn.

Lưu Thiên Minh rất là bất ngờ. Hắn đợi đến mọi người tản đi, tìm đến Nghiêm khoa trưởng, kéo hắn qua một bên, nghiêm túc nói: "Nghiêm khoa trưởng, trước đó Tống viện trưởng không phải nói thế. Huấn luyện quân sự chính là huấn luyện quân sự, thời gian tổng cộng có bảy ngày, sáng sớm hôm nay tới đây đã lãng phí một buổi sáng. Ta yêu cầu bây giờ là bắt đầu huấn luyện ngay."

Nghiêm khoa trưởng rất là bất mãn mà nhìn hắn, tiếp đó vén lên tay áo, chỉ đồng hồ trên cổ tay nói: "Chính ngươi nhìn xem, đều hơn mười giờ, lại thêm một giờ nữa liền phải ăn cơm, còn huấn luyện làm gì? Lại nói, mọi người đi ra chơi chính là vì thả lỏng vui vẻ, ngươi đừng làm đến mức nghiêm túc như thế được không?"

Lưu Thiên Minh sắc mặt trở nên âm trầm lại, chẳng hề chịu thoái nhượng: "Ta đã xem qua thông báo bệnh viện phát xuống. Phía trên chỉ nói là huấn luyện quân sự, không có nói qua đến đây để nghỉ phép."

Lời này nói đến mức rất trực tiếp, căn bản không có để ý đến mặt mũi của Nghiêm khoa trưởng.

Hắn rất là căm tức đối với thái độ của Lưu Thiên Minh, không khỏi lửa giận lên đầu, gào thét không ngớt lời: "Người trẻ tuổi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Huấn luyện quân sự? Trên thông báo nói gì ngươi liền tin? Ta cho ngươi biết, đừng tự cho là đúng. Nếu đi ra, thì phải phục tùng sự an bài của lãnh đạo cấp trên. Để ngươi ăn cơm thì ăn cơm, để ngươi ngủ thì ngủ. Nếu không, ngươi đi hỏi thử ý tứ của mọi người, nhìn xem sẽ có ai đi huấn luyện quân sự gì đó?"

Nghiêm khoa trưởng có tiếng nói rất lớn, nguyên bản rất nhiều công chức bệnh viện đã tản đi liền tới tấp tụ tập tới đây, đứng ở bên cạnh, nhìn hai người cãi vã.

Lưu Thiên Minh tuyệt đối không ngờ rằng, sự tình lại sẽ biến thành bộ dạng này.

Hắn khống chế tâm tình sốt ruột của mình, làm hết sức dùng ngữ điệu ôn hòa nói: "Nghiêm khoa trưởng, huấn luyện quân sự được an bài không phải thế. Ngươi tốt nhất vẫn là dựa theo yêu cầu trong bệnh viện để đi làm. Ta không có thời gian tán dóc với ngươi, ngươi đây là đang lãng phí thời gian."

Tống Gia Hào đã thu xếp công chức huấn luyện quân sự, tuy nói là một loại đáp ứng đối với văn kiện được phát xuống trong thành phố. Nhưng mà ở dưới cái nhìn của Lưu Thiên Minh, đây cũng là biện pháp tốt để tăng cường thực lực của mình.

Sau khi từ trên người Vương Phúc Thọ đạt được Aller chất dinh dưỡng thứ hai, Lưu Thiên Minh cũng sản sinh sự lo âu thật sâu. Hắn cảm thấy thực lực của mình không đủ, rất có khả năng vô phương ứng đối khiêu chiến tương lai. Dẫu sao, tại điều kiện tiên quyết song phương có trình độ tiến hóa ngang nhau, sức chiến đấu đôi bên mạnh yếu cao thấp, tiêu chuẩn để phán xét không thể phủ định chính là phải thông thạo kỹ xảo đánh nhau, về sử dụng đủ loại vũ khí.v.v...

Nhìn thấy người đứng ở xung quanh nhiều hơn, Nghiêm khoa trưởng tiếng nói cũng không khỏi lớn hơn mấy phần.

Hắn chỉ vào Lưu Thiên Minh có sắc mặt âm trầm, lớn tiếng kêu gào: "Các ngươi đều sang đây nhìn xem, mọi người đều sang đây nhìn xem. Ta hảo tâm hảo ý an bài nghĩ ở đây, hạng mục huấn luyện quân sự cũng chỉ là an bài thời gian nửa ngày. Lưu Thiên Minh hắn lại không cảm kích, nhất định phải kéo mọi người cùng nhau đi huấn luyện quân sự gì đó, còn nói thông báo của bệnh viện chính là yêu cầu như vậy. Mọi người đều phân tích đúng sai thử xem, hiện tại đến cùng nên nói như thế nào?"

Không thể không thừa nhận, Nghiêm khoa trưởng xác thực rất biết dời đi sự chú ý. Lời vừa ra khỏi miệng, công chức bệnh viện xung quanh đều dồn dập dùng ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Lưu Thiên Minh, đầu mâu lập tức nhắm ngay hắn, dồn dập nói lên.

"Tiểu Lưu ngươi là làm trò trống gì? Nghiêm khoa trưởng người ta cũng là vì tốt cho mọi người. Nói là huấn luyện quân sự, kỳ thực chính là bệnh viện xuất tiền để mọi người đi chơi. Ngươi hà tất nghiêm túc làm chi?"

"Họ Lưu nhỉ, ngươi sợ là đầu óc vào nước trở nên đần độn đi! Ở đây ăn ngon chơi vui có thứ gì không tốt? Muốn huấn luyện quân sự, chính ngươi một người có thể được sao."

"Mụ nội mày! Huấn con kê mày. Lão tử lại đéo cần. Thằng ngu con hoang mới muốn huấn, mày huấn mình mày đi. Đừng kéo theo mọi người xuống nước. Lưu Thiên Minh, ngậm lại mỏ chim đấy của mày đi, đã không muốn đi chơi thì thu dọn đồ đạc rồi cút xéo, tiết kiệm lão tử..."

Một nam nhân đứng ở trong đám người chỉ mặt gọi tên hùng hùng hổ hổ, trên mặt đều là thần sắc thiếu kiên nhẫn. Ở xung quanh hắn, còn có mấy người đang ăn khớp không ngớt lời, nghe tới ngôn ngữ trong đó tựa hồ là đang chuẩn bị hẹn đi đánh bài.

Nghiêm khoa trưởng ở nơi đó rất đắc ý, trong con mắt bộc lộ ra ánh mắt cười nhạo châm chọc.

Hắn đương nhiên biết nội dung thông báo của bệnh viện truyền đạt xuống.

Bất quá, trên có chính sách dưới có đối sách.

Từ vừa mới bắt đầu, phía bệnh viện mấy vị lãnh đạo đã âm thầm định ra nội dung huấn luyện quân sự. Tống Gia Hào vẫn nghiêm túc cẩn thận lập thời khóa biểu nghĩ ngơi và làm việc về huấn luyện quân sự, nhưng mà thứ đó căn bản vô dụng. Khi đã trải qua tay của mọi người bí thư và phó viện trưởng, rồi đến bên khoa tài vụ, đã biến thành phương án nghĩ phép trăm phần trăm không hơn không kém. Đương nhiên, chuyện thế này tạm thời còn cần phải giấu diếm Tống Gia Hào. Đến khi tất cả mọi người luân phiên đi ra chơi một vòng, sau khi trở về tự nhiên sẽ không có ai đề cập tới vấn đề trong đó. Cho tới tân nhiệm Viện trưởng trẻ tuổi đó... Ha ha! Pháp không trách chúng, huống hồ còn có bí thư và phó viện trưởng đỉnh ở phải trên, đến cuối cùng, cũng chính là sống chết mặc bây.

Sự tình tương tự, trước đó Nghiêm khoa trưởng không biết đã trải qua bao nhiêu.

Hắn căn bản sẽ không bởi vì mấy câu nói thuận miệng của Lưu Thiên Minh liền thay đổi chủ ý.

Nói tới, chỉ là một bác sĩ trẻ tuổi mới vừa từ thực tập chuyển thành chính thức, có gì đặc biệt?

Lưu Thiên Minh nhanh chân đi qua từ trước mặt Nghiêm khoa trưởng, trực tiếp vọt vào đoàn người, một phát bắt được bả vai của nam nhân đang miệng đầy thô tục, đè cả người hắn xuống đất. Tiếp đó, dùng đầu gối chân trái dùng sức đè lưng của hắn, trái tay nắm lấy gáy hắn, khiến cho cả đầu của đối phương hất lên về phía sau. Ở dưới sự dõi theo của mọi người, tay phải vung lên thật cao, hướng về khuôn mặt đáng ghét đó, một hơi tán mười mấy bàn tay.

Dù rằng Lưu Thiên Minh đã khống chế sức mạnh, gò má của nam nhân vẫn là nhanh chóng hiện lên đầy rẫy dấu ngón tay bắt mắt. Lập tức, đau nhức nóng rát đang nhanh chóng lan ra cả gương mặt, hai bên gò má sưng tấy lên theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Người bên cạnh căn bản không kịp ngăn cản.

Mặc dù là có người phản ứng rất nhanh, cũng căn bản không dám tiến lên. Dáng dấp hung thần ác sát bây giờ của Lưu Thiên Minh, bất kể là ai dám cả gan mở miệng hoặc là tiến lên động thủ, hắn đều sẽ không chút lưu tình tàn nhẫn hành hung đối phương một trận.

Lưu Thiên Minh thật sự rất phẫn nộ.

Đây căn bản chính là lãng phí thời gian, không phải huấn luyện quân sự mà mình cần trong tưởng tượng.

Đợi đến khi đánh xong, nam nhân đó liền loạng chòa loạng choạng từ dưới đất đứng lên, đã căn bản không biết nói chuyện.

Hắn cũng không còn lá gan để nói thêm lời nào, chỉ có thể theo người quan hệ thân thiết nâng đỡ ở trên bả vai, dùng ánh mắt kinh khủng sợ hãi nhìn Lưu Thiên Minh, không ngừng rên rỉ.

Lưu Thiên Minh lấy ra điện thoại di động, cấp tốc bấm số điện thoại của Tống Gia Hào. Sau khi nói sơ qua tình huống, hắn đem điện thoại đưa cho Nghiêm khoa trưởng.

Trong điện thoại truyền ra tiếng rống giận dữ rất lớn.

Người bên cạnh mặc dù không nghe rõ nội dung cụ thể, nhưng cũng ít nhiều có thể đoán được chút ít.

Trên trán của Nghiêm khoa trưởng đã chảy ra mồ hôi lạnh, cầm điện thoại không ngừng gật đầu. Đến khi kết thúc nói chuyện điện thoại, một lần nữa đưa cho Lưu Thiên Minh, trong ánh mắt của hắn tất cả đều là oán độc, quai hàm cũng bị hàm răng tàn nhẫn dùng sức cắn vào nâng lên một vòng rất cao.

Lưu Thiên Minh căn bản không sợ loại uy hiếp thế này.

Hắn cầm lấy điện thoại, dùng giọng điệu lạnh lùng nghiêm nghị càng thêm hung hãn nói: "Nếu như ngươi cảm thấy không phục, bây giờ ta liền có thể gọi đường dây nóng quản lý thành phố, vạch trần rõ chuyện này từ đầu đến cuối. Nghiêm khoa trưởng, ngươi tốt nhất không nên chọc ta, nên làm cái gì thì làm cái đó."

Dừng lại một chút, Lưu Thiên Minh kéo tay Trịnh Tiểu Nguyệt, dùng giọng điệu càng thêm cường ngạnh đối với Nghiêm khoa trưởng nói: "Người khác ta mặc kệ, thế nhưng chúng ta nhất định phải tham gia huấn luyện quân sự. Bằng không, sự tình sẽ huyên náo rất lớn. Đến khi đó, ai cũng không bảo đảm ngươi!"