Câu trả lời đã để cho Trịnh Tiểu Nguyệt rất hài lòng, cảm thấy đồ vật được gửi gắm bấy lâu nay ở trong lòng rốt cục đã có nơi cư trú ổn định. Nàng không nói gì, chỉ là nhìn Lưu Thiên Minh, giảo hoạt cười cười, tiếp theo sau đó cúi đầu ăn cơm, trong lỗ mũi thở ra tiếng thở nhẹ.
"Cuối tuần này, ngươi có rảnh không?" Lưu Thiên Minh có tiếng nói rất nhẹ, cũng rất rõ ràng.
Trịnh Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, tay trái che khóe miệng, nhỏ giọng cười trộm "Ha ha": "Làm sao, ngươi muốn mời ta ăn cơm?"
Lưu Thiên Minh gật gù, ánh mắt rất là nóng bỏng: "Cùng nhau đi xem phim thế nào?"
Hắn vẫn là lần đầu tiên trịnh trọng như thế để mời cô gái hẹn hò. Mặc dù rất là khẩn trương, Lưu Thiên Minh lại cảm thấy cũng thật kích thích.
"Tốt! Là ngươi nói, đến khi đó ngươi muốn mời khách nha!"
Trịnh Tiểu Nguyệt chẳng hề có chút rụt rè mà thiếu nữ nên có.
Cũng không phải nàng không nghĩ như thế, chỉ là ở trước mặt Lưu Thiên Minh thực sự không cần thiết làm như vậy. Trịnh Tiểu Nguyệt nghĩ đến rất rõ ràng ———— có thể đối mặt sự uy hiếp của đám người bà nương Thiệu Lão Tam mà vẫn dám làm việc nghĩa, cũng đã nói rõ phẩm chất của Lưu Thiên Minh không tệ. Huống hồ, nếu mình đã tuyển chọn hắn, vậy thì nên cho hắn càng nhiều cơ hội.
Cứ việc Lưu Thiên Minh một chút cũng không đói, nhưng hắn vẫn là mở ra hộp cơm, bồi tiếp Trịnh Tiểu Nguyệt cùng nhau bắt đầu ăn.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua kính chắn thủy tinh chiếu nghiêng xuống, tia sáng chẳng chói mắt, lại rất là nhu hòa.
Quan hệ giữa nam và nữ chính là kỳ diệu như thế. Ngăn cách và xa lạ thường thường bởi vì cơ hội nào đó mà tan biến, quan hệ đôi bên cũng sẽ chỉ chớp mắt thân mật lên. Đến khi hai người ăn cơm xong, thời điểm Trịnh Tiểu Nguyệt bưng hộp cơm rỗng đi rửa, Lưu Thiên Minh liền thừa cơ dắt tay nàng.
Hắn giả vờ là bất ngờ lỡ chạm, muốn chìa tay đưa chiếc đũa tới. Nếu ngón tay đã chạm đến, thì thẳng thắn vươn tới, trực tiếp nắm chặt.
Trịnh Tiểu Nguyệt có loại cảm giác giống như điện giật.
Nàng theo bản năng muốn rút tay về, lại chỉ rút ra được một nửa ở trong lòng bàn tay của Lưu Thiên Minh.
Cảm giác này thật sự rất tốt. Nếu hắn đã nguyện ý nắm, thì cứ tùy ý hắn nắm đi!
Chỉ là Trịnh Tiểu Nguyệt vẫn như cũ có cảm giác thẹn thùng, gò má đỏ bừng bừng, cúi đầu không nói lời nào, khóe miệng lại treo lên nụ cười ngọt ngào.
...
Giờ nghĩ trưa rất nhanh liền kết thúc. Lại đến thời gian buổi chiều đi làm.
Bên phòng khám bệnh đối với thôn dân Lạc Phượng Thôn bị thương là có ý kiến xử lý như thế nào, Lưu Thiên Minh không có hứng thú muốn biết. Buổi chiều bệnh nhân ít, bác sĩ tọa chẩn cũng sẽ không để cho mình chỉ là thực tập sinh nhúng tay. Lưu Thiên Minh thuận miệng bàn giao mấy câu với người trong phòng ban, rời phòng, đi tới phương hướng lầu ba khoa kiểm nghiệm.
Lưu Thiên Minh có loại cảm giác, người bệnh bị virus lây nhiễm như mình, khẳng định không chỉ một người. Thời điểm rửa sạch vết thương cho những thôn dân Lạc Phượng Thôn bị thương, Lưu Thiên Minh liền sản sinh ý nghĩ mới.
Nên đi khoa kiểm nghiệm nhìn xem. Biết đâu, có thể phát hiện một loại manh mối bất ngờ nào đó.
Hắn cũng không phải không nghĩ tới muốn đi đến Thành Trung Thôn buổi tối hôm ấy, tìm tới gia thuộc của bệnh nhân màu đen thần bí. Chỉ là tiểu Ngô đã chết, cảnh sát cũng bắt đầu tham gia. Thời điểm như thế này lại đi nơi đó, nhất định sẽ gây nên sự chú ý. Vì tránh né phiền phức không tất yếu, Lưu Thiên Minh chỉ có thể tìm kiếm đáp án từ phương diện khác.
Hắn cũng không dám lại sử dụng máy tính trong bệnh viện để đăng nhập Website kia.
Dù sao buổi tối về nhà, cũng có nhiều thời gian.
Khoa xét nghiệm vô luận lúc nào người đều nhiều. Mới vừa đi ra thang máy, Lưu Thiên Minh liền nhìn thấy đội ngũ xếp thật dài trước cửa chắn kiểm nghiệm. Những người này đều là tới đây đưa nước tiểu để kiểm tra. Cho tới những người chờ đợi đơn xét nghiệm, lại là ngồi ở trên hàng ghế hai bên hành lang, hoặc là đang ngẩn người, hoặc là chơi game trên điện thoại.
Trương Đức Lương đi vắng, trong gian phòng chỉ có một người Tiền Nghiễm Sinh. Lưu Thiên Minh đẩy cửa đi vào, tùy tiện tìm cái cớ, ngồi xuống cái ghế ở trong góc gian phòng, giả vờ sản sinh hứng thú đối với số liệu xét nghiệm và máy kiểm tra phân tử, im lặng không lên tiếng ở nơi đó nhìn xem.
Chỉ cần là người sẽ sinh bệnh.
Chỉ cần sinh bệnh sẽ phải đến bệnh viện.
Đây là ý nghĩ của đại đa số người.
Biện pháp để Lưu Thiên Minh tra tìm manh mối rất đơn giản ———— bệnh nhân đi tới bệnh viện đều cần kiểm tra. Dù cho lại là bác sĩ tọa chẩn có kinh nghiệm, đối với bệnh tình vô phương xác định, đều yêu cầu bệnh nhân làm kiểm tra nước tiểu và kiểm tra máu kỹ càng tỉ mỉ. Lưu Thiên Minh không biết virus tạo thành lây nhiễm đối với mình đến tột cùng là gì, cũng vô phương đạt được đáp án từ phương diện khác. Nhưng hắn là bác sĩ, biết rõ thân thể mình xảy ra chuyện. Hơn nữa, trước đó tờ đơn kiểm nghiệm cũng đã chứng tỏ, số lượng hồng huyết cầu trong cơ thể mình thấp hơn rất nhiều chỉ số bình thường.
Tức là, dựa theo số liệu phân tích trên đơn xét nghiệm, bản thân thiếu máu nghiêm trọng.
Tình huống thực tế có phải như vậy hay không, Lưu Thiên Minh cũng không biết được.
Hắn không có quyền lực ở trong phòng khám bệnh tiến hành hỏi dò đối với hết thảy bệnh nhân, cũng không có khả năng chạy đến phòng hồ sơ tìm đọc bệnh án. Biện pháp duy nhất, chỉ có thể là viện cớ đến công tác học tập, tại khoa kiểm nghiệm nơi đây tiến hành phân loại đối với từng tờ đơn kiểm nghiệm của bệnh nhân, từ bên trong tìm ra tờ đơn có tình huống tương đồng với mình.
Đúng, chính là thiếu máu nghiêm trọng.
Đơn xét nghiệm rất ít, lại phi thường ít.
Nguyên nhân rất đơn giản, tại xã hội có vật chất đầu đủ sung túc, thiếu máu nghiêm trọng ở mức độ rất lớn là đánh đồng với dinh dưỡng không đầy đủ. Toàn bộ xã hội đám người đều đang phát triển hướng về xu thế mập mạp, chứng bệnh tương tự đương nhiên là càng ngày càng ít.
Còn có một khả năng khác, chính là người bệnh bị virus lây nhiễm có khả năng khám bệnh ở những bệnh viện khác, sẽ không đi tới bệnh viện chỗ Lưu Thiên Minh. Thế nhưng từ góc độ xác suất học đến nhìn, chỉ cần Lưu Thiên Minh không phải Lây Nhiễm Thể độc nhất vô nhị, thì hắn liền có tuyệt đối khả năng có thể thông qua đơn xét nghiệm tại cùng một nhà phát hiện những Lây Nhiễm Thể khác.
Tiền đề là vô phương xác định cụ thể số lượng bệnh nhân, vả lại những bệnh nhân này đến tột cùng đi tới bệnh viện nào để khám bệnh cũng là điều khó nói. Nói chung, chỉ cần nguồn bệnh lây nhiễm tồn tại ở thành thị này, thì một trong những bệnh nhân đó liền nhất định sẽ đi tới rất nhiều bệnh viện. Đặc biệt là bệnh viện nhân dân số 29 thuộc về tính chất công lập, đối với sức hấp dẫn của bệnh nhân tự nhiên cũng liền càng lớn.
Tiền Nghiễm Sinh không có chú ý tới Lưu Thiên Minh đang lặng lẽ kiểm tra những đơn xét nghiệm kia.
Mặc dù là nhìn thấy, Tiền Nghiễm Sinh cũng sẽ không nói thêm lời nào.
Những đơn từ đó dù sao cũng không phải văn kiện bí mật gì, chỉ cần không làm rối loạn chúng nó là được.
Một cô gái trẻ tuổi có vóc người cân xứng đang ngồi trên ghế đối diện cửa chắn khoa xét nghiệm.
Bởi vì là góc độ chính diện, Tiền Nghiễm Sinh nhìn thấy nàng có mặt trái xoan vừa vặn trong trắng lộ hồng. Lông mi vừa dài vừa vểnh lại nhiễm quá nhiều Mascara, chân mày trên bóng mắt màu tím nhạt, phóng thích ra một loại mị lực thần bí đủ để câu lên sự ảo tưởng của nam nhân. Búi tóc đen dài mềm mại lượng quanh sau đầu, cái cổ hiển lộ ra đường nét mềm mại. Nàng mặc áo thắt lưng rất mỏng, da trắng, bộ ngực mặc dù không lớn nhưng vẫn nhấp nhô lên xuống, lộ ra khe lõm nổi bật.
Một nữ nhân rất đẹp, chỉ là bên dưới có mặc váy ngắn hoa văn da báo thực sự quá ngắn, đủ để nhìn thấy tận phía trên bắp đùi dù cho có tất chân bao bọc.
Tiền Nghiễm Sinh rất quen thuộc đối với nữ nhân này. Nàng gọi Vương Di Lôi.
Đương nhiên, đây là tên trên đơn xét nghiệm.
Nàng không nhận thức Tiền Nghiễm Sinh.
Nữ nhân xinh đẹp bất kể đi đến nơi nào đều sẽ gây nên sự chú ý. Đặc biệt là đối với Tiền Nghiễm Sinh chỉ là nam tử trung niên đến nay còn chưa có kết hôn, thì càng có loại mê hoặc không nói ra được. Đương nhiên, có lẽ cũng không phải ý nguyện của chính nữ nhân, mà chỉ thông qua dung mạo và thân thể đã tạo thành ảnh hưởng đối với đám người xung quanh.
Trong gian phòng có chút oi bức, Tiền Nghiễm Sinh lại có tư tưởng không tập trung nên chỉ dựa theo trình tự gọi tên, tiếp đó đưa từng tờ đơn xét nghiệm cho người đối diện lãnh nhận. Thời điểm gọi đến Vương Di Lôi, nữ nhân đối diện liền đi tới, quả là người mẫu tiêu chuẩn, liền dẫn đến sinh vật đực xung quanh dồn dập nhìn chăm chăm.
Đó là một đơn nghiệm thai.
Tiền Nghiễm Sinh liếc nhìn hai chữ "Dương tính" trên tờ đơn, khóe miệng hiện lên vẻ khinh bỉ. Tiếp đó, hắn đưa tờ đơn cho nữ nhân đang lo sợ bất an được biểu hiện rõ trên mặt, lạnh nhạt nói: "Ngươi là Vương Di Lôi sao?"
Nữ nhân đưa tay lấy đơn xét nghiệm, tờ đơn lại bị Tiền Nghiễm Sinh chặt chẻ đè lại. Tiếng nói của hắn vẫn như cũ lạnh lùng: "Đừng nóng vội lấy đi. Ngày hôm qua tu sửa máy móc, kết quả xét nghiệm của ngươi khả năng có vấn đề. Vì không làm lỡ thời gian, cứ dựa theo tiêu chuẩn kiểm nghiệm hôm nay trước xuất một phần tờ khai. Số liệu cụ thể còn phải chờ đến ngày mai so sánh sau đó mới có thể xác định."
Ngày hôm qua máy móc khoa kiểm nghiệm căn bản không có tiến hành tu xửa, so sánh số liệu cũng căn bản chính là giả dối không có thật.
Bất quá, Tiền Nghiễm Sinh lại nói rất rõ ràng, sau khi Vương Di Lôi nghe xong, chỉ cảm thấy là bác sĩ có trách nhiệm đối với mình, vẫn chưa cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng cảm ơn không ngớt lời, thần sắc mơ hồ có chút lo lắng, liền hỏi: "Bác sĩ, nếu như so sánh số liệu có sai biệt, vậy phải làm thế nào?"
Tiền Nghiễm Sinh nhàn nhạt liếc nhìn nàng, từ trong cửa chắn đưa tới một cuốn số và bút bi, một bộ giọng điệu giải quyết việc chung nói: "Để lại số điện thoại, còn có địa chỉ. Chúng ta sẽ thông báo cho ngươi tới lấy tờ đơn."
Đây chính là kỹ xảo phi thường khéo léo.
Nếu như trực tiếp đi tới tìm mỹ nữ nào đó muốn số điện thoại và địa chỉ, e rằng chỉ sẽ nhận được một cái liếc mắt, thậm chí có khả năng ăn một bạt tai. Nếu như tìm cái lý do đường hoàng, thì lại không giống nhau.
Vương Di Lôi vẫn chưa sản sinh hoài nghi đối với chuyện này, cầm bút lên, viết xuống một chuỗi chữ số.
Lưu Thiên Minh đương nhiên sẽ không biết dụng ý ẩn núp của Tiền Nghiễm Sinh. Có quá nhiều tình huống bệnh nhân sẽ lưu lại số điện thoại cho bác sĩ, không có ai sẽ cảm thấy có gì đó không đúng.
Huống hồ, Lưu Thiên Minh cũng có bí mật của mình.
Từng tờ đơn xét nghiệm được tra tìm cấp tốc, phần lớn là đơn từ hôm qua và hôm kia. Hôm nay bộ phận kiểm tra thu nhận vẫn còn chưa hoàn thành. Hơn ba trăm đơn xét nghiệm lần lượt lướt qua từ trước mắt Lưu Thiên Minh, không có phát hiện bất cứ trường hợp nào là kiểm tra thiếu máu.
Chuyện xác suất không ai nói rõ được. Có tồn tại, tự nhiên cũng có sai số.
Trong hộp còn sót lại một chồng đơn xét nghiệm cuối cùng. Đó là được lưu lại rất sớm. Hai ngày trước, hoặc là ba ngày. Lưu Thiên Minh đối với chuyện này cũng không có ôm bao lớn hy vọng, tiện tay lấy tới, như chơi bài Tulokho nắm góc giấy tiện tay nặn ra. Tức khắc, trong đó số liệu trên một tờ đơn được in ra từ máy tính, gây nên sự chú ý của hắn.
Huyết hồng tố khá thấp, chỉ có 50 - 70g/L.
Lưu Thiên Minh cảm giác tròng mắt của mình trong nháy mắt co rút nhanh, động tác trên tay cũng có chút cứng đờ.
Mức huyết hồng tố của người bình thường chí ít cũng là 130, căn bản không có khả năng chỉ có 70g/L.
Chẳng lẽ, chủ nhân của đơn xét nghiệm này cũng giống như ta, đều là Lây Nhiễm Thể virus sao?