Cảm Nhiễm Thể

Chương 122: Náo loạn bệnh viện




Edit: _BOSS_ lười

Mứt trái cây có hơn một cân, rất nhanh bị Trịnh Tiểu Nguyệt ăn sạch sành sanh.

Nàng chưa hết thòm thèm liền liếm ngón tay, liếm lên nắp bình.

Cho dù còn chưa ăn đủ, nhưng nàng cảm thấy, nên tiết kiệm chút ít để ngày mai còn ăn tiếp.

Đúng rồi, ngày mai nên đi ra ngoài mua chút kẹo. Đỡ phải tiết kiệm như hôm nay, nửa đêm lại mắc bệnh thèm ăn, không có đồ ăn để chữa bệnh.

Nếu như Lưu Thiên Minh ở đây, nhất định sẽ không cho rằng như vậy.

Ly nước nóng đã nguội.

Trịnh Tiểu Nguyệt bưng ly lên rồi nhấp mấy hớp, khi cúi đầu, nhìn thấy một thanh đao đặt ở cạnh chân tủ đầu giường.

Đó là một thanh đao Gurkha.

Lần trước nhìn thấy ở chỗ Lưu Thiên Minh, liền thuận tay cầm một thanh.

Nếu như hôm nay khi theo Lý Khiết Hinh đi KTV, trên người mang theo thanh đao này, sự tình chắc sẽ càng dễ xử lý một chút đi!

Trên gương mặt xinh đẹp của Trịnh Tiểu Nguyệt dần dần hiện lên một tầng băng sương.

Nàng ghét nhất người khác lừa gạt mình. Đặc biệt là Lý Khiết Hinh được coi là bạn bè tốt, chân chính là tội không thể tha thứ.

Khom lưng nhặt lên thanh đao, ở dưới ngọn đèn, lưỡi đao sắc bén phản xạ ra hào quang màu lam thăm thẳm. Động tác của Trịnh Tiểu Nguyệt rất lớn, cởi xuống dây áo ngủ bên phải, lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết. Trong gian phòng chỉ có chính nàng, Trịnh Tiểu Nguyệt cũng sẽ không để ý những thứ này. Nàng nắm chuôi đao, bởi vì phẫn nộ, bộ ngực nhấp nhô lên xuống theo hơi thở hổn hển.

Những câu nói mà Lưu Thiên Minh đã nói đang vang vọng bên tai.

"Ngươi phải học được bảo vệ mình."

"Gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, lập tức gọi điện thoại cho ta, hoặc là đến nhà hoặc là đến bệnh viện tìm ta. Ta chỉ có khả năng ở hai nơi này."

Nghĩ tới đây, Trịnh Tiểu Nguyệt đem thanh đao cắm vào vỏ đao làm bằng gỗ, cất vào ba lô.

Khi làm chuyện này, trên gương mặt ôn nhu của nàng bộc lộ ra một tia hung tàn, khóe miệng hơi cong cười nhạt phóng thích ra một tia dữ tợn.

Về sau nói không chắc còn sẽ gặp phải chuyện tương tự như hôm nay. Ai cũng sẽ không hoài nghi cô gái có bề ngoài nhu nhược như mình, lại ở trong ba lô để vào một thanh đao.

Tuyệt đối không nên coi thường nữ nhân.

Bằng không, ngươi sẽ trả giá vô cùng đau đớn.

...

Như thường ngày, thành phố nghênh đón một ngày mới.

Tống Gia Hào rất sớm đi tới phòng làm việc.

Hôm nay hắn có tâm tình không tệ. Rửa mặt đến mức rất sạch sẽ, quần áo đổi lên một bộ casual nhẹ nhàng. Ở trên chân mang đôi giày da mềm rất thoải mái, tóc cũng được hớt đến gọn gàng chỉnh tề. Theo thường lệ pha một ly cà phê, thêm đường và sữa, dùng muỗng khuấy nhẹ, thuận tay cầm lên tờ báo trên bàn, tìm kiếm tin tức mà mình cảm thấy hứng thú.

Trên hành lang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ.

Tống Gia Hào hơi nhíu mày, ánh mắt từ trên tờ báo dời đi, chuyển hướng đến cửa phòng đóng chặt.

Buổi sáng hôm đó, phó viện trưởng Vương Ấn Giang khuyến khích công chức bệnh viện đến chỗ mình gây sự, cũng là ầm ĩ như vậy. Chẳng lẽ, Vương Ấn Giang còn chưa hết hi vọng, muốn tiếp tục đem sự việc làm lớn?

"Oành! Oành oành!"

Tiếng gõ cửa rất lớn.

Không, không phải gõ, mà là đập.

Sức lực rất lớn, phi thường vô lý.

Tống Gia Hào từ trên ghế đứng lên, bước nhanh tới, kéo ra cửa phòng.

Bên ngoài đứng rất nhiều người. Bọn họ không phải công chức bệnh viện đến gây sự như trong tưởng tượng của Tống Gia Hào, mà là một đám người khác.

Mười mấy người có nam có nữ chen lấn ở trên hành lang, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Tống Gia Hào. Có nam nhân, có nữ nhân, còn có mấy ông lão, bà lão đã có tuổi, bước đi đều có vẻ khó khăn. Bọn họ có ăn mặc đan xen giữa thời thượng và phổ thông, vừa nhìn chính là thôn dân ở phụ cận thành phố.

Tống Gia Hào có ánh mắt nhìn người cũng không phải tuyệt đối. Nhưng mà lần này, hắn khẳng định mình không có nhìn lầm.

Bởi vì, ở vị trí đằng trước nhất trong đám người, đứng hai phụ nữ trung niên.

Hai nữ nhân này hắn nhận thức, là gia thuộc của Dương Không Sơn.

Các nàng hiển nhiên có chút sợ hãi Tống Gia Hào, đứng ở trong đám người không nói gì cả.

Một hán tử có vóc người vạm vỡ, mặc áo vải màu xanh da trời đứng ở đằng trước nhất. Trên đỉnh đầu trọc lóc của hắn đều là mồ hôi, cuốn lên ống tay áo, giơ lên cánh tay rắn chắc, chỉ vào mặt Tống Gia Hào, dùng tiếng địa phương không chút khách khí hỏi: "Ngươi là lãnh đạo của bệnh viện này sao?"

Tống Gia Hào gật gù: "Ta là Viện trưởng."

Hắn đại khái đã hiểu nguyên nhân của những người này vì sao lại xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của hán tử, đã chứng thực suy nghĩ trong lòng của Tống Gia Hào: "Huynh đệ ta mắc bệnh, đưa tới bệnh viện các ngươi. Kết quả, hiện tại người không gặp. Chuyện này nên nói thế nào?"

Tống Gia Hào ở trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Biểu hiện trên mặt của hắn lại trở nên nghiêm túc, ngữ khí cũng không có thay đổi gì cả: "Cái gì nói thế nào? Ngươi là ai? Ai là huynh đệ ngươi?"

Hắn đã quyết định chủ ý là từ chối không thừa nhận.

Đùa gì thế, Dương Không Sơn đã chết rồi, đến cả thi thể đều bị bà Trần và Tiền Nghiễm Sinh ăn đến không còn một mống, đại não cũng bị mình làm thành lát cắt.

Huống hồ, tình huống khi đó của Dương Không Sơn rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể biến dị.

Lưu Thiên Minh nói không sai: Thà để Dương Không Sơn biến thành hành thi, còn hơn uy hiếp đến sự an toàn sinh mệnh của càng nhiều người, không bằng kịp thời giải quyết hắn.

Hán tử rất là tức giận liền mặt đối mặt với Tống Gia Hào: "Ngươi đừng giả ngốc với ta? Khi đó huynh đệ ta đưa tới bệnh viện, rất nhiều người đều nhìn thấy. Bác sĩ và hộ sĩ của bệnh viện các ngươi đều biết chuyện này. Các ngươi lại nhốt hắn ở trong phòng bệnh, bảo là muốn làm thủ tục nhập viện, để vợ của huynh đệ ta về nhà lấy đồ. Kết quả buổi tối trở về, người đã không tìm được. Ngươi nói cho rõ, chuyện này, không tìm bệnh viện các ngươi, thì tìm ai?"

Tống Gia Hào hai tay cắm vào túi áo blouse trắng, giọng nói lạnh nhạt: "Tìm kiếm bệnh nhân mất tích? Đây không phải chức năng quản lý của bệnh viện chúng ta. Ngươi tìm sai người, ngươi nên đi tìm cảnh sát mới đúng."

Hán tử đang muốn mở miệng nói chuyện, một lão phụ quấn khăn trên đầu ở bên cạnh liền tức khắc gào thét lên: "Ta bất kể. Tìm cảnh sát thì làm được cái lờ gì? Người là ở bệnh viện các ngươi không gặp đấy, xảy ra chuyện cũng phải tìm bệnh viện các ngươi. Dẫu sao, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bệnh viện các ngươi nhất định phải cho chúng ta câu giải thích."

Đám người chen lấn ở cửa phòng làm việc, tức khắc như nước sôi sôi ùng ục, dồn dập kêu la lên.

"Đúng đấy, bệnh viện nhất định phải phụ trách."

"Các ngươi nhốt Dương Không Sơn ở đâu rồi? Hiện tại liền giao người ra đây."

"Giời ạ, khẳng định là ngày hôm đó không chịu trị liệu, nhìn đến Dương Không Sơn chết rồi cho nên muốn trốn tránh trách nhiệm, vì lẽ đó thừa lúc vợ của lão Dương đi vắng, liền chuyển thi thể đi. Kêu bệnh viện bồi thường, kêu bệnh viện đền tiền!"

Tiếng gào thét hết đợt này đến đợt khác vang vọng ở trong hành lang, mỗi một nhân viên công tác ở trong phòng làm việc đều dồn dập đi ra. Trên mặt của từng người đều tràn ngập hiếu kỳ, căm ghét, tức giận, còn có cười trên sự đau khổ của người khác.

Tống Gia Hào vẫn không có hé răng, vẫn đang trầm tĩnh quan sát.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, sự tình e rằng không có đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

Xưa nay các thôn dân đều có thói quen ôm đoàn, bất bình vì Dương Không Sơn cũng không có sai lầm gì cả.

Thế nhưng, bọn họ vì sao lại tìm tới chỗ mình?

Phải biết, ta lại là Viện trưởng.

Địa phương như cao ốc bệnh viện, không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện đi vào. Bệnh viện có điều lệ quy định của chính mình, mặc dù là xảy ra chuyện gì, cũng cần phải bắt đầu từ cấp dưới, rồi lần lượt báo lên cấp trên.

Chuyện náo loạn bệnh viện cũng không phải lần đầu mới có. Ở tình huống bình thường, gia thuộc bệnh nhân chỉ có thể đi phòng khám bệnh, hoặc là bên khu nội trú, tìm bác sĩ trực ban, hoặc tìm hộ sĩ, tiếp đó mới là tranh cãi ầm ĩ.

Nhưng mà động tác của đám người này lại rất kỳ quái, bọn họ vậy mà trực tiếp tìm tới mình. Hơn nữa, trước đó nghe được động tĩnh và tiếng bước chân bên ngoài, dọc đường tới đây cũng không có gõ qua bất cứ cửa phòng làm việc nào cả, chỉ có đến nơi đây, liền đã bắt đầu giơ lên nắm đấm đập loạn.

Bên ngoài phòng làm việc này lại không có treo bảng "Văn phòng Viện trưởng". Bọn họ làm sao lại biết ta là lãnh đạo bệnh viện?

Trừ phi, có người chỉ đường.

Đúng rồi, còn có một chuyện ———— khi những thôn dân này từ cửa chính tiến vào, bảo an bệnh viện vì sao không có ngăn cản? Vì sao không có gọi điện thoại cho mình để thông báo tình huống? Những bảo an đó đến tột cùng đang làm gì?

Tống Gia Hào ngẩng đầu lên, nhìn tới phương xa hành lang ở đằng sau đám người.

Ánh mắt sắc bén tìm tòi chung quanh, tiêu điểm tầm mắt không ngừng di chuyển từ trên gương mặt của từng người xa lạ hoặc là quen thuộc.

Rất nhanh, tại đến vị trí vách tường gần thang máy, hắn nhìn thấy một cái bóng trốn trốn tránh tránh.

Là Hà Đại Sơn.

Hắn trốn ở nơi đó, gần nửa người ló ra từ phía sau vách tường, nhìn tới bên này quan sát cẩn thận từng li từng tí.

Cho dù hắn vô cùng cẩn thận, cũng có rất nhiều người đứng ở đằng trước che chắn, Tống Gia Hào vẫn là nhìn thấy mũ kê-pi đen sịt trên đầu hắn, cùng với khuôn mặt hèn mọn xen lẫn nụ cười tà ác.

Náo loạn ở cửa phòng làm việc vẫn đang tiếp tục.

"Bệnh viện nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời."

"Dương Không Sơn không thể chết vô ích, bệnh viện nhất định phải phụ trách tới cùng."

"Bệnh viện không trả thù lao, chúng ta liền chặn ở cửa chính, ai cũng đừng nghĩ đi vào, và cũng đừng nghĩ đi ra. Dù sao người đã không gặp cũng có nghĩa là chết rồi. Đã gọi điện thoại, gọi người trong thôn mua vòng hoa, mang theo quan tài tới đây. Mở linh đường ngay ở đại sảnh bệnh viện, đem sự tình làm lớn!"

Người có tiếng kêu gào lớn nhất, là một ông lão có đầu tóc trắng. Hắn chống gậy, bước đi run lẩy bẩy. Có lẽ là bởi vì hắn kích động, da tràn đầy nếp nhăn đã đỏ bừng lên, ngực nhấp nhô kịch liệt, phát ra tiếng thở dốc dường như ống bễ.

Tống Gia Hào dùng ánh mắt căm hận đảo qua từ trên thân đám người này, tiêu điểm tầm mắt lại rơi vào hai phụ nữ trung niên không nói một tiếng, lạnh nhạt nói: "Hai người các ngươi theo ta tiến vào, bên ngoài quá loạn. Vào đây đàm luận."

Tống Gia Hào đã nhìn rõ tình thế. Đại đa số người kỳ thực chính là theo tới đây để gây sự. Khổ chủ chân chính thì lại đứng ở bên cạnh không nói gì cả. Nói tới, kỳ thực cũng là sự đặc sắc của náo loạn bệnh viện. Người người đều đi theo gây rối, người người đều muốn kiếm chút của cải không chính đáng từ trên thân người chết.

Ông lão sống dở chết dở là người thứ nhất kêu la phản đối: "Không được, muốn đàm luận thì đàm luận ngay tại đây, mọi người chúng ta đều muốn nghe."

Tống Gia Hào căn bản không sợ sự uy hiếp thế này. Hai tay hắn ôm ngang ở trước ngực, cười lạnh nói: "Vậy cũng tốt! Ta mặc kệ, bây giờ ta liền báo cảnh sát, để cảnh sát tới đây xử lý."

Nói, hắn lấy ra điện thoại di động.

Trong đám người liền rối loạn tưng bừng.

Hán tử cầm đầu theo ông lão thương lượng một chút, xoay người, trong con mắt lập loè sự giảo hoạt, đại nghĩa lẫm nhiên nói: "Dương Không Sơn là huynh đệ ta, ta nhất định phải giúp đỡ vợ của huynh đệ ta để giải quyết chuyện này. Nếu ngươi muốn đàm luận cho rõ ràng, có thể, ta cùng với các nàng phải cùng nhau đi vào."

Ba người chung quy phải dễ nói chuyện hơn một đám người.

Tống Gia Hào gật gù, một tiếng "A" từ trong lỗ mũi, nghiêng người tránh ra con đường. Đến khi hán tử và hai phụ nữ đi vào phòng làm việc, "Ầm" một hồi, tầng tầng đóng kín cửa phòng.